Tần Tiêu nhìn về phía Trương Nhân Nguyện, hai người đều hiểu trong lòng, không nói mà khẽ mỉm cười. Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, lấy tính tình của Lý Hiển, khẳng định là không có quyết đoán ngăn cản Vi Hậu, Võ Tam Tư cùng với một ít cựu thần bảo thủ không chịu thay đổi làm náo loạn. Muốn hắn đi ra đánh nhịp? Sợ là so với bình định Đột Quyết còn khó hơn một chút.

Đại mập mạp Hoàng Trùng nướng xong một dê béo, vội vội vàng vàng bưng tới cho Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện. Nước luộc vàng nhạt, da nướng cháy đỏ vàng, thoạt nhìn khiến người ta ngón trỏ đại động, ham muốn ăn uống cực lớn. Tần Tiêu rút ra Quân Đao cắt lấy một cái chân dê, cười hắc hắc chạy mất:

- Ta đi đưa cho Mặc Y, nàng khẳng định cũng đã đói.

- Uy, chờ một chút.

Trương Nhân Nguyện kéo lấy Tần Tiêu:

- Cái chủy thủ kia của ngươi là gì, thật là đẹp nha!

Tần Tiêu từ trong ống giày lấy ra cả bộ vỏ đao da cá sấu, đưa tới trước mặt Trương Nhân Nguyện:

- Đặc Chủng Doanh chuyên dụng, đại soái thích thì liền đưa cho ngài đi!

Trương Nhân Nguyện vui mừng tiếp nhận, rút đao ra lấy ngón tay gõ gõ lên lưỡi đao:

- Tiểu tử kia, cư nhiên sắc bén như vậy! Lão đệ, ta nói ngươi như thế nào lại có nhiều ý tưởng kỳ quái như thế? Đao tử này không chỉ có đẹp, cũng rất là thực dụng. Cùng với năm xưa ngươi đề nghị cải tạo bàn đạp hai chân, đều rất kỳ diệu nha! Nói đến chuyện này, mấy vạn cái bàn đạp trong vòng năm ngày toàn bộ đúc xong, lại làm thợ thủ công trong tướng quân đều mệt đến muốn chết. Bất quá thời gian chiến tranh, vật đó thật đúng là phát huy tác dụng không thể đo lường a!

- Chút tài mọn, chút tài mọn mà thôi, ha hả!

Tần Tiêu đắc ý cười to, cầm cái chân dê vàng mỡ, hướng tới soái trướng đi đến.

Khi trở lại gian động phòng, Mặc Y đang đứng dậy mặc y phục, khoác áo giáp lên người. Tần Tiêu vui mừng chạy vào, cầm cái chân dê nướng khươ khươ trước mặt Mặc Y nói:

- Lão bà, đói rồi chứ? Mau tới, cùng nhau ăn chân dê nướng! Vẫn còn nóng đấy!

Mặc Y cười yếu ớt kéo cái bàn lớn ra đem chân dê đặt xuống, để Tần Tiêu ngồi vào bàn, lại cắt một mảnh thịt dê nhét vào trong miệng hắn:

- Ăn ngon chứ?

- Ăn ngon, ăn thật ngon nha!

Tần Tiêu lôi kéo Mặc Y để nàng ngồi vào trên đùi của mình:

- Ngươi khẳng định cũng đã đói, ăn nhiều một chút đi. Hoàng mập mạp tay nghề càng ngày càng tốt. Thịt dê này bị hắn làm cho không còn chút mùi vị nồng nào nữa, thơm mềm mà không ngấy, vị mặn vừa phải, thật đáng để ăn nhanh nha!

Mặc Y cắt lấy một miếng nhỏ, tự mình ăn một miếng, không khỏi gật đầu khẽ tán thưởng:

- Ừm. Thật sự là rất không tệ đấy! Ngày mai ta phải đi tìm Hoàng Trùng lãnh giáo, chân dê này là nướng được như thế nào?

- Ngươi đi học làm gì vậy?

- Ngươi không phải rất thích ăn sao?

Mặc Y xé xuống một miếng thịt chân dê béo, nướng được cháy vàng, mềm ngon nhét vào trong miệng Tần Tiêu, khiến cho khóe miệng hắn đều là nước mỡ tràn đầy chảy xuống dưới:

- Hoàng mập mạp này lại không thể thường xuyên làm việc ở bên cạnh lão công, vạn nhất ngươi chừng nào thì muốn ăn, ta lại nướng cho ngươi ăn nha!

- Ha hả, ngươi thật đúng là có lòng. Nam như có lão bà như vậy, chính là khác nhau nha!

Tần Tiêu đem Mặc Y kéo vào, khiến cho nàng xé thịt dê cũng không lưu loát, nhẹ nhàng giãy dụa.

Ngày thứ hai, tân lang quân Tần Tiêu đã sớm chui ra khỏi gian động phòng, đi tới trên sân huấn luyện ngoài doanh trại, tự mình lo liệu huấn luyện Tả Uy Vệ. Hành quân ở bên ngoài không thể nhàn rồi như khi ở nội địa. Thành thân có thể có được một khắc vui vẻ như ngày hôm qua cũng đã rất hiếm có. Ngay cả lão đầu tử Trương Nhân Nguyện cũng chưa từng dám dừng lại quá lâu. Đêm qua đã sớm trở lại Ngưu Đầu Sơn bên kia, tiếp tục đốc tạo phong hỏa đài.

Tả Uy Vệ thập phần cấp tốc từ trong một hồi thắng lợi phục hồi tinh thần lại. Khôi phục khẩn trương và nghiêm túc ngày xưa, điều này cùng với Tần Tiêu lấy bản thân làm gương là phân không ra được. Bầu không khí và tình hình quân đội đó chính là tướng lĩnh lĩnh quân cùng một nhịp thở. Tần Tiêu vẫn đều cực kỳ tin tưởng đạo lý "kiêu binh tất bại". Tuy rằng đã có ba trận đại thắng, nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng dám có chút buông lỏng nào. Hiện tại hắn đang bảo vệ mảnh đất này, đúng là đạo phòng tuyến thứ nhất mà cả Đường triều đối mặt với Đột Quyết. Không được phép có chút sơ suất và sơ ý nào cả.

Có tiếng Đường quân thao luyện từng đợt phát sinh trên Đại Lang Nguyên, vang vọng trời xanh. Tần Tiêu còn còn ra trận, biểu diễn kỹ xảo "cưỡi ngựa bắn cung" một lần, để các tướng sĩ Đường quân hô to đã nghiền. Nửa ngày trôi qua, Tần Tiêu cởi áo giáp ra, mặc y phục hàng ngày vào cũng là ẩm ướt xuyên thấu, không hề có chút nào thoải mái hơn các sĩ tốt bình thường. Ở trong mắt các tướng sĩ bình thường này, trong bất tri bất giác đã bị loại tác phong lấy thân làm gương của Tần Tiêu lây nhiễm.

Cùng lúc đó, uy tín của Tần Tiêu tại Tả Uy Vệ cũng là càng ngày càng tăng, hình tượng đã là cao lớn chưa từng có, địa vị càng không thể thay thế.

Lúc buổi trưa, đại quân huấn luyện nghỉ ngơi, mọi người có một bửa ăn nhỏ. Soái trướng trong soái trướng, Mặc Y đã chuẩn bị sẵn một bàn cơm nước phong phú chờ Tần Tiêu cùng nhau dùng cơm. Tuy rằng trước đây hai người bọn họ cũng là bình thường cùng ăn trên một bàn, nhưng hiện tại thân phận thân phận, lại đặc biệt nhiều thêm một phần ấm áp và ngọt ngào. Một bữa cơm ăn thật ngon lành. Tần Tiêu cảm giác, hai ngày này của mình sợ là hai ngày thích ý nhất trong suốt những ngày tháng cầm binh xuất chinh đã qua.

Một bữa cơm vừa mới kết thúc, Hoàng Trùng đang tới thu thập bát đĩa, Quách Tử Nghi đã chạy đến trước soái trướng, muốn gặp Tần Tiêu. Tần Tiêu đem hắn gọi vào:

- Không phải cho ngươi dẫn người dò xét chân núi Âm Sơn sao, thế nào lại trở lại vào lúc này?

- Sư phụ, có một số việc, phải cần đến người quyết định.

Không có ngoại nhân, Quách Tử Nghi đã gọi hắn là "sư phụ":

- Huynh đệ cùng đi theo ta, ở chân núi chân núi bắt được một gian tế Đột Quyết, lại tự xưng là sứ giả Đột Quyết Hãn Quốc phái tới.

- Gian tế? Sứ giả?

Tần Tiêu nói rằng:

- Đã kiểm tra qua chưa? Người nọ có thân phận gì?

- Tử Nghi đã kiểm tra qua cẩn thận.

Quách Tử Nghi nói rằng:

- Người nọ nói, hắn là sứ giả dưới trướng Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền, phụng lệnh Hạ Đạt Kiền đến cầu kiến Sóc Phương quân Nặc Chân Thủy Đại Tướng Quân!

- Đột Quyết Hạ Đạt Kiền!

Tần Tiêu khẽ nhíu mày một chút:

- Hắn tại sao không tự mình đến? Phái sứ giả tới gặp ta, chẳng phải là quá mức vô lễ? Chút cấp bậc lễ nghĩa ấy cũng đều không hiểu sao? Đem hắn đuổi trở về, nói ta không gặp.

- Dạ!

Quách Tử Nghi liền ôm quyền, xoay người muốn rời khỏi.

- Di! Chờ một chút!

Tần Tiêu lại gọi hắn trở lại:

- Ngươi vừa nói là Hạ Đạt Kiền nào?

- Là Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền.

- Tên này vì sao nghe được lại thấy quen thuộc như vậy?

Thanks

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play