Thời gian Tần Tiêu dẫn nhân mã đến trại, trái phải hai chiếc trống lớn thùng thùng chấn hưởng, kèn lệnh thật dài thổi vang, quân Đường đồng thanh hò hét kêu lên "Rống rống rống", thanh âm chiến thắng trở về! Sĩ khí tăng vọt cực độ!
Tần Tiêu xuống ngựa, binh tướng khí ném cho tiểu tốt ở bên cạnh, ôm quyền hướng phía trước đi đến, đầy mặt hồng quang cười to:
- Các huynh đệ khổ cực rồi! Đều bình an không việc gì cả chứ?
Quách Tử Nghi trước hết xuống ngựa, từ phía sau dắt một người bị trói bằng dây thừng đi tới, vui mừng nói rằng:
- Đại tướng quân, Tử Nghi bắt được một người, đem hắn trở thành lễ vật đưa cho đại tướng quân!
Tần Tiêu nhìn kỹ người hai tay bị trói bằng dây thừng kéo đến, đây không phải là Đốt Phiên Bồ sao? Không khỏi cười, vỗ vỗ vai Quách Tử Nghi:
- Có tiến bộ đáng giá biểu dương.
Đốt Phiên Bồ ủ rũ cúi thấp đầu xuống, không dám đưa mắt nhìn Tần Tiêu, trong lòng suy nghĩ, giá có cái lỗ để mình đâm đầu xuống chết đi tốt hơn. Chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, thế nhưng miệng cũng bị bịt kín.
Tần Tiêu tiến lên vài bước, kiêu căng đứng trước mặt Đốt Phiên Bồ, kéo miệng hắn lên rút vải bông ra, nói với Quách Tử Nghi rằng:
- Cởi trói cho Tả Sương Sát đại nhân đi, đem rượu thịt hầu hạ an ủi, không thể chậm trễ.
Đốt Phiên Bồ kinh hãi nóng nảy ngẩng đầu lên, trừng con mắt nhìn Tần Tiêu vài lần, thấy hắn vẻ mặt cười nhạt và hờ hững, không khỏi thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói rằng:
- Tần đại tướng quân, Đốt Phiên Bồ không chỉ có bại trận, còn thua mất nhân cách và tôn nghiêm. Thỉnh đại tướng quân ban thưởng ta được chết đi!
Tần Tiêu nhếch khóe miệng, miệt thị cười khẽ hai tiếng:
- Ngươi còn còn là nam nhân, cũng đừng tìm chết tìm sống. Nam nhân nên vì việc mà mình đã làm chịu trách nhiệm. Ngươi bây giờ còn không thể chết được, ta muốn ban thưởng ngươi sống, minh bạch chưa? Chúng ta, vào trong quân trại lại nói tiếp đi.
Dứt lời, đã tự sải bước đi vào.
Quách Tử Nghi tiến lên đây thay Đốt Phiên Bồ mở trói, chuẩn bị phái hai tiểu tốt đi theo dõi hắn, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, không nói được một lời liền đi. Vạn Lôi kinh ngạc nhìn cử động của sư đồ hai người. Gắt gao nhìn chằm chằm Đốt Phiên Bồ vài lần, đã đem ánh mắt chuyển tới hướng khác, đối với hắn coi như không thấy.
Đốt Phiên Bồ thất thần đứng phát ngốc tại chỗ, phát hiện mọi người đã coi hắn giống như không hề tồn tại. Bên tai chỉ ở hồi tưởng câu nói kia của Tần Tiêu "ngươi nếu còn là nam nhân. Cũng đừng tìm chết tìm sống", không khỏi thở dài một tiếng. Cước bộ cực kỳ trầm trọng hướng phía Nặc Chân Thủy soái trướng đi đến.
Tiến vào quân trại, Lý Tự Nghiệp vô cùng vui vẻ nghênh đón Tần Tiêu, hét lớn:
- Lão đại. Lúc trước ngươi nói đại trại này chính là chậu châu báu, thật đúng là không giả a! Ngươi nhìn xem, người Đột Quyết mang đến rượu thịt lương thảo, đó thật đúng là chồng chất như núi nha. Chúng ta trước ném đồ vật ở lại chỗ này cũng không hề thiếu sót. Ha ha, lần này thật không phát đạt không được rồi.
- Lão đại?
Tần Tiêu không khỏi cười lớn:
- Hắc đản lại bị ngươi học được một từ...Ân, ngươi qua đây. Hỏi ngươi chuyện này.
- Gì?
Tần Tiêu đè thấp thanh âm một ít:
- Có thấy Mặc Y trở lại trại không?
Lý Tự Nghiệp tựa đầu suy nghĩ, rồi lại lắc lắc thật nhanh, mở to hai mắt nghi hoặc nói rằng:
- Không thấy. Đem người đi đâu rồi? Ta đây thay ngươi đi tìm xem sao!
- Ừm, cũng được.
Tần Tiêu nói rằng:
- Dẫn theo mấy huynh đệ, ở trên sơn đạo tìm kiếm tỉ mỉ. Mặc kệ có tin tức hay không, trước buổi tối ngày hôm nay trở lại tới báo tin cho ta.
- Được, ta đây liền đi ngay.
Lý Tự Nghiệp vung tay lên. Mang theo ba nghìn Mạch Đao thủ bản bộ bỏ chạy ra khỏi doanh trại.
Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Lý Tự Nghiệp, trong lòng thì thào nói rằng: Mặc Y, ngươi nghìn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì a!
Tả Uy Vệ hơn ba vạn người, lúc này đều bận rộn rồi. Khắp núi đồi đều là thi thể, hàng binh cần thu thập. Hơn vạn chiến mã phải sắp xếp. Còn có tù binh Đột Quyết cần trói buộc chặt lại. Dư hỏa cũng phải dập tắt.
Tần Tiêu trở lại trong quân doanh, để Phạm Thức Đức phát xuống quân lệnh, trước giờ Dậu khi mặt trời lặn, đại quân phải hoàn thành toàn bộ công tác, trở lại trong doanh trại Nặc Chân Thủy.
Đốt Phiên Bồ lung lay lắc lư đi tới trước quân trướng của Tần Tiêu, hai binh sĩ trong quân trướng tiến lên cầm thương đặt trên cổ hắn. Tần Tiêu khoát tay chặn lại:
- Không được vô lễ, thỉnh Đốt Phiên Bồ đại nhân tiến vào trướng đi!
Đốt Phiên Bồ hữu khí vô lực đi vào đại trại, cả người y giáp mất trật tự, tóc tai bù xù, trên mặt lộ ra sắc khói đen như mực, toàn thân đều có dấu vết bị lửa cháy.
Tần Tiêu ngồi ở ghế soái, nghiêng đầu, vuốt cằm, nhìn chằm chằm Đốt Phiên Bồ nửa ngày, sau đó nói rằng:
- Người tới, múc nước rửa mặt chải đầu cho Đốt Phiên Bồ đại nhân, lấy hai kiện y phục còn nguyên cho đại nhân thay đi.
Đốt Phiên Bồ chết lặng mà ngây ngốc nói rằng:
- Đa tạ đại tướng quân!
Ngay trong soái trướng rửa chân tay mặt mũi, thay một bộ y phục sạch sẽ do tiểu tốt từ trong đống chiến lợi phẩm lấy được từ người Đột Quyết quân, ăn mặc chỉnh tề lại.
Tần Tiêu không yên lòng nhìn Đốt Phiên Bồ, đạm nhiên nói rằng:
- Mời ngồi. Hi vọng vẫn khỏe từ khi chia tay đấy chứ! Tả Sương Sát đại nhân. Các hạ tại Đột Quyết cũng có thể nói là vị cực nhân thần, bản tướng cũng sẽ không chậm trễ ngươi, yên tâm đi.
Đốt Phiên Bồ ngồi xuống ngồi xuống, cúi đầu không nói.
- Không muốn nói điều gì đó hay sao?
Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Ta nhớ kỹ, khoảng chừng là nửa tháng trước, chúng ta còn ở trên Đại Lang Nguyên từng có ước định. Thế nào mới qua một khoảng thời gian đã muốn thay đổi vậy?
- Ta...
Đốt Phiên Bồ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thần quang lóe ra đang chuẩn bị nói hai câu, nhưng lại cứng rắn đình chỉ, chỉ là thở dài một hơi.
Tần Tiêu đạm nhiên cười hai tiếng:
- Ta biết, Dương Ngã Chi là nhi tử của Mặc Xuyết, ngươi làm thúc thúc này, cũng không chống lại được Đặc Lặc như hắn. Do đó sao, mới có thảm bại hôm nay đúng không? Chỉ có một việc ta nghĩ có chút buồn bực. Thế nào người Đột Quyết các ngươi đều trí nhớ không phải quá tốt a! Dương Ngã Chi kia, hắn tự so với Khuyết Đặc Lặc như thế nào? Cư nhiên cũng không biết chết đến Nặc Chân Thủy tìm dã hỏa, thực sự là không biết chết a! Chẳng lẽ thật sự khinh thường Sóc Phương quân, Tả Uy Vệ và Tần mỗ ta như vậy sao?
- Cùng Tần tướng quân trước trận đối địch, chính là ác mộng của mọi người.
Đốt Phiên Bồ tràn đầy cảm xúc lẩm bẩm nói như bình thường:
- Dương Ngã Chi Đặc Lặc trời sinh tính khí vội vàng xao động, thích lập đại công, không để ý Tiểu Khả Hãn cực lực khuyên can, ở sau lưng Khả Hãn điểm binh đến phạm. Tại chân núi Âm Sơn, hắn cũng không nghe lời ta khuyên bảo, còn lớn tiếng mắng chửi ta là người nhu nhược và quân bán nước.... Ai, ngay từ ban đầu, Đốt Phiên Bồ đã nghĩ đến, đây chỉ là một hồi chiến tranh lấy thất bại làm kết cục. Lúc trước nghe nói đại tướng quân bị triều đình triệu hồi Trường An, còn miễn cưỡng tâm tồn một tia may mắn. Không nghĩ tới...
Thanks
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT