Quách Tử Nghi không khỏi cười nói:

- Lấy bản tính của người Đột Quyết mà nói, vương tử bị giết, cổ oán khí này là vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi được. Mặc Xuyết mấy tháng này lại vẫn ẩn nhẫn không phát, xem ra thật đúng là có bộ dáng nằm gai nếm mật. Đột Quyết có nhân vật giống như quân sư gọi là Thôn Dục Cốc, có người nói chính là Đột Quyết Chư Cát Lượng.

- Ta phỏng chừng lão đầu tử này hiện tại khẳng định còn chưa chết. Một mực vì Mặc Xuyết ra chiêu xuất kế. Trong mấy năm nay, cục diện chính trị Trung Nguyên rung chuyển, Mặc Xuyết hoặc chiến hoặc hòa, từ đó kiếm được không ít chỗ tốt. Thủ đoạn ngoại giao kia thực tại cao minh. Nếu không có cao nhân như Thôn Dục Cốc chỉ điểm, người Đột Quyết nào có được sự thông minh như vậy.

Quách Tử Nghi không khỏi mỉm cười:

- Đại tướng quân, người Đột Quyết trong đó thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp nha! Văn có Thôn Dục Cốc, võ có Khuyết Đặc Lặc, tất cả đều xứng đôi làm đối thủ của Đại tướng quân.

- Ha ha, tiểu tử ngươi từ lúc nào cũng học được vuốt mông ngựa?

Tần Tiêu không khỏi cười lớn:

- Ta chỉ là một tướng quân dưới trướng Trương đại soái, cũng không phải thống soái thống lĩnh toàn cục Sóc Phương. Muốn nói so dũng khí, ta lại thật có thể làm gương cho binh sĩ cùng Khuyết Đặc Lặc đấu một trận. Đấu trí cái này sao, căn bản là Trương Nhân Nguyện quyết định. Không nói nữa, tiếp tục thẳng tiến về phía trước, kéo dài qua phiến đại thảo nguyên này, đến phía trước vượt qua Ngưu Đầu Sơn kia. Chính là Nặc Chân Thủy Đại Nguyên Soái chỉ định cho chúng ta đóng quân.

- Đại tướng quân, có muốn chờ hậu quân một chút hay không?

Phạm Thức Đức có chút lo lắng nói.

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Không sao cả. Hai nghìn kỵ binh thì thế nào? Chỉ cần tin tức chuẩn xác, vậy có thể ở trên mặt đất một mẫu ba phần này phóng ngựa tung hoành. Bản tướng ngày hôm nay tự mình vì đại quân mà mở đường. Nhìn chỗ tinh kỳ của ta chỉ, có người Đột Quyết dám đến chiến với ta hay không?

Dứt lời giương lên Phượng Sí Lưu Kim Thang, hét lớn "giá" một tiếng, đã chạy như bay về phía trước.

Tất cả mọi người đều bị khí thế cuồng vọng này của Tần Tiêu chấn động, lây nhiễm, nhất tề thúc ngựa đi về phía trước. Hai nghìn nhân mã lại hơn hẳn thiên quân vạn mã lao đến, thanh thế hiển hách.

Phía sau, Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi cuối cùng cũng đem nhiệm vụ đưa đại quân qua sông hoàn thành. Tại Hà Bắc chỉnh đốn nhân mã, cũng dựa theo yêu cầu của Tần Tiêu, lưu lại một nhóm người ở chỗ này bảo vệ cầu. Còn lại đại bộ phận theo Tần Tiêu hướng phía Đông Bắc thẳng tiến.

Tiền quân hai nghìn kỵ binh một đường chạy qua thảo nguyên, ngẫu nhiên có vài trăm mục dân tự phát tổ kiến du kỵ tới lui tuần tra phụ cận Đường quân, nhưng không ai dám tiến đến gần đây. Ngược lại ở ngoài mấy dặm kêu la một trận, sau đó đều như điểu thú chạy tán loạn không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Phạm Thức Đức học được tiếng và chữ viết Đột Quyết, không khỏi cười lớn, nói với Tần Tiêu và chúng tướng sĩ rằng:

- Đám Đột Quyết du kỵ chỉ vào soái kỳ của Đại Tướng Quân kêu to "Tần Đường nhân lang ma", đều đã bỏ chạy. Cảm tình đây chính là nhã danh mà bọn cho cho Đại Tướng Quân nha!

Tần Tiêu không khỏi dở khóc dở cười:

- Đây còn là nhã hào sao? Người Đột Quyết này cũng quá không có kiến thức!

Phạm Thức Đức cười to nói:

- Đại Tướng Quân có điều không biết. Người Đột Quyết lấy lang làm đồ đằng, cũng giống như người Trung Hoa giống chúng ta bái tế rồng vậy. Ở trong mắt bọn họ, Lang Ma chính là sát thần tà ác nhất, là nơi phát ra lực lượng của chiến sĩ Đột Quyết ở trên chiến trường. Tuy rằng tà dị, thế nhưng ở trên cảm nhận của người Đột Quyết, lại được tôn quý và sùng bái không gì sánh kịp. Cái này cùng với quân sĩ Đại Đường xưng hô Đại Tướng Quân là Kim Giáp Chiến Thần, ý tứ không khác biệt lắm. Hơn nữa càng có vẻ bá đạo và mạnh mẽ hơn.

- A, cái này vừa là thần, lại vừa là ma.

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Vả lại sẽ không để ta làm người. Thẳng thắn mắng ta "không phải là người" thì được rồi.

Lúc buổi trưa, phiến đại thảo nguyên mở mang kia đã bị ném đến phía sau, Tần Tiêu lập tức cười lớn lên:

- Thảo nguyên tốt như vậy, dựa vào cái gì cấp cho Đột Quyết nuôi nấng chiến mã lang kỵ xâm lược Đại Đường! Đường quân ta cướp lấy để chăn thả ngựa có gì không thể?

Chúng tướng sĩ, phía trước chính là hướng tới Ngưu Đầu Sơn kia, chúng ta đẩy nhanh cước trình, ngày hôm nay đến đóng quân dưới chân núi, chờ đợi hậu quân!

- Đúng!

Lúc chạng vạng, hai nghìn phong kỵ đã không coi ai ra gì đẩy mạnh gần trăm dặm.

Đến phụ cận Ngưu Đầu sơn mạch kia. Lúc này đại bộ phận phái người đưa tới tin tức, đại bộ phận Đột Quyết còn đang cùng Đột Kỵ Thi liều mạng chiến đấu. Chỉ là ở phía Bắc Âm Sơn có một cổ quân đội Đột Quyết, ước chừng hơn vạn người thủ biên giới.

Nha trướng lưu lại có năm vạn quân canh giữ.

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ nói:

- Phía Bắc Âm Sơn còn có trú quân? Rước lấy ta một hơi thở thôn phệ hắn, sợ đến Đột Quyết nha trướng cũng run rẩy theo. Nếu là công qua Âm Sơn, đó chính là cảnh nội Đột Quyết.... Thời gian gì cho ta một chi đại quân, thật muốn để Đột Quyết Hãn Quốc hủy đi! Tuy rằng sẽ rất khó khăn.

Hai nghìn sĩ tốt trước tiên hướng phía địa giới Hoa Hạ, đem phía Nam Ngưu Đầu Sơn chiếu đến đỏ bừng. Bách tính du mục Đột Quyết rốt cục sợ hãi, vội vàng không ngừng chạy trốn suốt đêm, bay qua Âm Sơn trở lại Đột Quyết Hãn Quốc.

Lý Tự Nghiệp đỉnh đạc xông vào soái trướng, đối với Tần Tiêu kêu lên:

- Đại Tướng Quân, đám man nhân Đột Quyết kia, giết nhiều bách tính của chúng ta như vậy, chúng ta cũng chơi bọn chúng một hồi đi? Bày đặt đoạt lấy chút trâu cừu đến cho các huynh đệ làm bữa ăn mặn cũng có thể a!

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Loại chuyện này, tạm thời vẫn còn là không nên xằng bậy đi. Giết mấy trăm bách tính của hắn, có ý tứ gì đây? Chọc lấy người người oán trách. Nói không chừng quan Ngự Sử trong triều cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Lấy chút nho học thánh điển gì đó đến phê phán một phen, vậy thì thực sự đáng ghét. Lúc này muốn chém giết sao, đã giết "tâm". Trước đánh tan quân đội của bọn họ, bẽ gãy tín niệm của bọn họ, sau đó diệt tộc của bọn họ! Chỉ bất quá hiện tại sao, nhiệm vụ của chúng ta là trước xây dựng Thụ Hàng Thành, tạm thời không nên quá phức tạp.

Lý Tự Nghiệp trợn trừng mắt lên:

- Ta đây không hiểu là có ý tứ gì. Dựa theo tính tình của ta, ngày hôm nay những người Đột Quyết thả trâu ngựa ở đây, một tên cũng đừng muốn sống. Bất quá Đại Tướng Quân ngươi nói chuyện chính là khẳng định sẽ không sai, ngươi nói như thế nào ta liền làm như thế đi vậy.

Tần Tiêu gật đầu cười cười, kêu gọi Lý Tự Nghiệp ngồi xuống nói chuyện phiếm, hỏi hắn một ít tình huống qua sông. Trong lòng lại suy nghĩ: Kỳ thực ta cũng muốn đi qua, đem những mục dân Đột Quyết kia toàn bộ đều chém giết, tiêu diệt trâu cừu của bọn chúng. Nhưng là cứ như vậy, ta cũng chính là một bạo dân, phẫn thanh. Cùng với đám người Đột Quyết bắt người cướp của không có gì khác nhau.

Thanks

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play