- A ha ha!

Tần Tiêu cười lớn:

- Tử Nghi, ngươi nhanh lên một chút truyền lệnh qua đó, đem bọn họ gọi trở lại.

Trong lòng Lưu Địch không khỏi âm thầm động dung: Nguyên lai, người của Đặc Chủng Doanh chỉ nghe chỉ lệnh của một mình Tần Tiêu. Nhớ lại khi xem bệnh cho Trương Nhân Nguyện, hắn đã từng hạ lệnh qua gọi những người đó trở lại, không nghĩ tới vẫn còn đang ở trên sa mạc...

Tần Tiêu đứng dậy, thỏa mãn chép miệng, vỗ vai Hoàng mập mạp nói rằng:

- Làm đồ ăn vị đạo không tệ. Bất quá, sau này không nên thường xuyên làm riêng như vậy. Ta cùng các tướng sĩ ăn chung nồi với nhau là được. Còn có, Mặc Y cô nương là người bị thương, có đồ ăn ngon đưa cho nàng trước đi.

- Ai, tiểu nhân biết rồi.

Hoàng mập mạp cười tủm tỉm duỗi lưng:

- Lúc buổi trưa, đã làm dược thiện cho Mặc Y cô nương ăn. Cũng là hầm một con gà, đến buổi tối mới ăn hết. Đại Tướng Quân bận rộn, tiểu nhân cáo từ.

Tần Tiêu hất tóc dài trên trán lên, cau mày thầm nghĩ: Tốt xấu gì cũng nên đi tắm... Mặc Y này, vẫn còn bị thương, đã chạy đi đâu rồi?

Lưu Địch tự mình đi tới bên cạn bàn, lấy ra một tấm da mỏng, ở trên bôi thuốc. Một bó ngân châm cũng được lấy ra, chuẩn bị thỏa đáng, mới ngồi ở đó chờ đợi Mặc Y trở lại.

Tần Tiêu tùy ý lật xem một chút văn án trên bàn đại soái, là Phạm Thức Đức thống kê tình huống thương vong một hồi chiến đấu vừa rồi. Người Đột Quyết năm nghìn người tập kích bất ngờ, hầu như là không hề lo lắng bị tiêu diệt toàn bộ. Di Niết mang theo một vạn năm nghìn mộc côn, mười đội binh mã chủ lực, tổn thất gần bảy thành. Bị giết chết một vạn người; ngay cả sau đó Khuyết Đặc Lặc mang đến ba vạn lang kỵ, cũng chết trận hơn một vạn người. Nhất là thời gian bị truy kích, bị trúng tên loạn cũng chết không ít. Tổng cộng lúc này đây chiến đấu, Đột Quyết tinh bộ bộ đội mộc côn, binh mã và lang kỵ sư, bị tiêu diệt hơn hai vạn người! Mà Đường quân tổn thất trong Hạ Lan Sơn hầu như là thương vong bằng không, chỉ có hơn trăm người bị thương nhẹ. Chết trận hơn mười người, trọng thương hơn mười người. Dù sao ở dưới tình hình chiến đấu như vậy, bao vây tiêu diệt và bị vây giết, khác nhau quá lớn! Trên chiến trường chính diện, Tả Uy Vệ lúc trước phái ra Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi thống lĩnh một vạn bộ binh, tổn thất tương đối nghiêm trọng một chút. Giảm quân số hơn ba nghìn người, hậu viên cùng kỵ, bộ binh thương vong còn không đến một nghìn; Trương Nhân Nguyện Hữu Uy Vệ tổng cộng phái ra một vạn năm nghìn người, giảm quân số khoảng năm nghìn.

Tổng cộng tràng chiến dịch này, bao gồm du kỵ tiên phong lúc trước, Sóc Phương quân tổng cộng tiêu diệt bộ đội tinh nhuệ Đột Quyết ba vạn người. Đường quân giảm quân số hơn một vạn người, nhưng trong đó còn có khoảng bốn ngàn người là trọng thương mà không phải là chết trận.

Đây thực sự là một hồi thắng lợi huy hoàng!

Khi Tần Tiêu đang xem đến hăng say, lại nghe được thanh âm của Mặc Y ở bên ngoài trướng:

- Đúng rồi, bên này, hướng nơi này mang qua, cẩn thận một chút.

Tần Tiêu trong lòng sinh nghi đang chuẩn bị đi ra xem sao, môn trướng đã bị nhấc lên, Mặc Y mặc một bộ trang phục người Hồ quen thuộc, đối với Tần Tiêu nghiêng người cười nói:

- Đại Tướng Quân đã tỉnh rồi sao? Mau tới đây tắm rửa!

Hướng về phía sau nàng nhìn một cái một cái, hai hỏa đầu quân đang khiên một bồn tắm lớn tiến đến. Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Ngươi vừa mới tỉnh lại, phải đi tìm người an bài tắm rửa cho ta?

Mặc Y mỉm cười, trên mặt so với lúc trước thụ thương đã có một tia đỏ ứng:

- Đúng rồi... Ngươi chính là ngủ ở trong phòng soái trướng, cũng vẫn có thể bị người ngửi thấy được huyết tinh và mồ hôi thối trên người...

- A? Ha ha!

Thấy Mặc Y bình yên vô sự, Tần Tiêu cuối cùng cũng là yên lòng, phát ra một trận cười lớn sang sảng. Kêu gọi hai hỏa đầu quân kia đem thùng gỗ khiêng đến sau trướng. Sau đó thì có một đám hỏa đầu quân mang theo bồn nước, đem bồn tắm đổ đến tràn đầy, tất cả đều là nước nóng nhiệt khí bốc lên.

Người rảnh rỗi rời khỏi. Tần Tiêu đối với người ở bên ngoài trướng căn dặn hai câu, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu. Vì vậy còn sai Mặc Y đi thay thuốc, chính mình nhảy vào trong bồn tắm, thư sướng không gì sánh được ngâm mình tắm rửa. Tuy rằng không so được với ở trong bể lớn thoải mái, nhưng là khiến Tần Tiêu toàn thân trên dưới đều trầm tĩnh lại. Tắm rửa thật sạch.

Sau khi sửa lại giáp trở lại trước trướng, Lưu Địch đã rời đi. Mặc Y một cánh tay đang giúp Tần Tiêu chỉnh lý giấy bút văn án trên bàn soái. Tần Tiêu đi ra phía trước cầm lấy tay nàng, vừa cười vừa nói:

- Mặc Y, nghỉ ngơi một chút. Cũng đều bị thương rồi, đừng làm việc này. Ngươi hiện tại đúng là nhân vật anh hùng, ta nào dám lại sai khiến ngươi như thế?

Mặc Y cười khanh khách:

- Ta đâu so được với Tần Đại Tướng Quân anh hùng, ngươi hiện tại đúng là Đại Đường Kim Giáp Chiến Thần nha! A, Trương đại soái phái sứ giả, đang ở ngoài trướng chờ đợi.

- A?

Tần Tiêu cầm lấy một tấm khăn mặt, đem tóc trên đầu lau khô rồi buộc lại. Cuối cùng cũng là khôi phục dáng vẻ lúc trước. Mặc Y thay hắn cầm đến kim khôi:

- Trên chiến trường tìm được, đã tìm thợ thủ công sửa chữa lại rồi.

Trong ánh mắt của Mặc Y tràn đầy ôn nhu và quyến luyến. Có thể đồng thời nhìn thấy Tần Tiêu ở trên chiến trường điên cuồng bá đạo cùng tuấn nhã uy nghi lúc hòa bình, Mặc Y cảm giác rất là thỏa mãn.

Tần Tiêu tiếp nhận mũ giáp đội lên, quay về phía Mặc Y cười ôn nhu:

- Ngươi nghỉ ngơi thêm một lát đi. Ta nên đến gặp Trương đại soái một lát.

Mặc Y gật đầu cười yếu ớt. Tần Tiêu đi nhanh bước ra khỏi soái trướng. Cùng với người mang tin tức kia nói chuyện hai câu, rồi để hắn dẫn đến đại doanh của Trương Nhân Nguyện.

Ở bên mặt trái của Tả Ủy Vệ doanh, đã thiết lập trướng trại của Hữu Uy Vệ. Tần Tiêu một đường đi qua đó, toàn bộ binh sĩ đều lộ ra nhãn thần tín nhiệm và ngưỡng mộ không gì sánh được với hắn. Còn có người từ xa xa đã hô lên "Kim Giáp Chiến Thần"!

Trương Nhân Nguyện thụ thương, cánh tay bó thuốc, cuốn một băng vải treo trên cổ, đang nồi ở trước thư án nhìn địa đồ. Tần Tiêu tiến đến, Trương Nhân Nguyện cao giọng cười to:

- Ha ha, Kim Giáp Chiến Thần của chúng ta đã đến, mau mời ngồi.

Tần Tiêu cũng cười ha ha:

- Đại soái cũng đừng trêu đùa ta, thương thế của đại soái tình hình thế nào rồi?

- A, một chút thương tích nhỏ mà thôi, không có chuyện gì.

Trương Nhân Nguyện gọi Tần Tiêu đến bên cạnh bàn soái ngồi xuống, chỉ vào địa đồ nói rằng:

- Vừa lúc có chút việc muốn tìm ngươi thương nghị, ngươi trước hãy nhìn một mảnh địa đồ này.

Tần Tiêu thoáng nhìn vài lần, chính là địa đồ hành quân do Đường Hưu Cảnh vẽ. Địa phương Trương Nhân Nguyện đang chỉ, chính là vùng Hạ Lan Sơn lưỡng quân đóng quân doanh trại hiện nay. Tần Tiêu nói rằng:

- Hai ngày trước, ta cũng một mực nghiên cứu địa đồ, một khối địa phương này địa hình không sai biệt lắm đều đã nhớ kỹ trong lòng. Đại soái có thiết kế cùng dự định gì không?

Thanks

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play