Tần Tiêu cẩn thận dò xét Chu Đức Toàn này một chút, hán tử này năm ngắn ba thô lại nhiều râu, ngày thường dùng võ nên nhìn rất mạnh mẽ. Huyện úy vốn là một võ quan ở huyện, tại loại địa phương ở Bắc cương này thì áo giáp của Huyện úy cũng là vật bất ly thân, tùy thời chuẩn bị lên ngựa đi chém giết.
Tần Tiêu dẫn Chu Đức Toàn vào trong soái trướng mời hắn ngồi xuống. Chu Đức Toàn một tay tì gối một tay chống nạnh, tư thế ngồi đúng tiêu chuẩn của một võ tướng, cẩn thận tỉ mỉ.
Tần Tiêu nói:
- Chu đại nhân, bổn tướng có mấy lời muốn hỏi ngươi, trước đó không lâu người Đột Quyết có xâm phạm biên giới, tình hình ở Hồi Nhạc Huyện như thế nào rồi?
- Bẩm Đại tướng quân.
Chu Đức Toàn nói:
- Tự nhiên Đột Quyết tới rất quỷ dị, lúc ấy ta trở lại Hồi Nhạc Huyện, chỉ vẻn vẹn có hơn bảy trăm người đang chuẩn bị ra khỏi thành đến Linh Vũ trợ giúp, thì kỵ binh của người Đột Quyết xông tới chém giết. Lúc ấy ty chức dẫn theo thủ hạ ước chừng cũng mấy trăm người đến thủ thành, không ngờ cửa thành đột nhiên mở ra, người Đột Quyết không kiêng nể gì cả mà cứ như vậy tiến lên chém giết. Ty chức liền dẫn theo các huynh đệ đấu lại, không ngờ người Đột Quyết thật sự là quá mức hung hãn mạnh mẽ, thủ hạ của ty chức cũng chính là mấy huynh đệ... hầu như toàn bộ đều bỏ mình.
Ty chức cũng bị trọng thương, chôn vùi trong đống người chết. Về sau mới có người lôi ra, hiện tại vết đao trên người cũng chưa có lành.
Dứt lời liền cởi khôi giáp trên người xuống, xé quần áo ra, hiện ra một vết sẹo trên ngực dài hơn một thước nhìn mà cũng phải giật mình, vết thương da thịt bên ngoài thì đã lên vảy từng mảnh đen như mực.
Tần Tiêu nhìn mấy lần, gật đầu nói:
- Đã làm khó ngươi rồi, Chu đại nhân. Mấy trăm binh lính phải thủ thành chống đỡ Đột Quyết, thật sự là có chút miễn cưỡng, mà ngươi vừa rồi mới nói là cửa thành đột nhiên mở ra sao? Vậy ngươi có phát hiện ai mở cửa thành hay không?
Chu Đức Toàn nghi hoặc lắc đầu, hơi suy tư:
- Việc này về sau ty chức cẩn thận tra xét, nhưng đáng hận nhất mấy người lúc ấy tận mắt thấy tình hình đều đã chết hết rồi, trong thành cũng bị cướp sạch sẽ, chỉ có nghe nói... là Đường quân chúng ta tự mình ra mở cửa thành!
- Cái gì?
Tình hình này khiến Tần Tiêu kinh ngạc không thôi:
- Ý ngươi nói là trong thành có gian tế sao?
- Đúng vậy.
Chu Đức Toàn lòng đầy căm phẫn nói:
- Hơn nữa lại là binh lính thủ vệ cửa thành! Là quân lính của Đại Đường!
Tần Tiêu tỉnh táo một chút, tinh tế suy tư một chút, sau đó nói:
- Hồi Nhạc huyện ở Minh Sa cùng Linh Vũ đều ở phía Đông, hai nơi đó vừa mới khai hỏa, thì lập tức người Đột Quyết liền xông tới chém giết tại Hồi Nhạc, ngăn chặn viện binh của các ngươi, kế hoạch này thật chu đáo và chặt chẽ! Ừm, Chu đại nhân, bổn tướng muốn hỏi ngươi một việc, việc tình hình bố trí canh phòng cùng thay quân ở núi Hạ Lan ngươi có biết hay không?
- Ty chức biết rõ.
Chu Đức Toàn quyết đoán nói:
- Vốn mấy thứ này là cơ mật trong quân của Linh Vũ, người bình thường thì không thể nào biết được, nhưng ty chức chính là binh lính nhỏ bé trong quân của Linh Vũ, được Sa Trá Trung Nghĩa Đại tướng quân đề bạt nên mới được làm Huyện úy ở Hồi Nhạc huyện.
Lúc ấy, ty chức cũng có tham gia bố trí canh phòng ở núi Hạ Lan. Núi Hạ Lan, tổng cộng bố trí ba cửa ải phòng ngự, đều chuẩn bị báo tin về phong hỏa đài. Từ Bắc đi dọc theo phía Nam theo thứ tự là ải Tam Quan, ải Bạch Hổ và cuối cùng là ải Hạ Lan cốc, mỗi chỗ đều bố trí một ngàn binh lính, chiếm cứ hiểm yếu, đủ để chống đỡ mấy vạn đại quân mạnh mẽ tấn công.
- Vậy thay quân cùng tiếp tế thì như thế nào đây?
Bẩm Đại tướng quân, Sa Trá tướng quân cho phòng ngự mấy khu vực trọng yếu ở Hạ Lan cốc, rồi cứ mỗi tháng tiến hành thay quân cùng tiếp tế. Chính là đi theo mật đạo ở phía sau núi cách đây hơn mười dặm phía Bắc. Đội quân tiếp tế cùng thay quân đồng thời xuất, mỗi lần phái ra một ngàn nhân mã cũng ba nghìn người tiếp tế vật tư.
- Một ngàn sao?
Tần tiêu nghi ngờ nói:
- Không phải thay quân ba lượt hay sao?
- Đúng là như vậy.
Chu Đức Toàn có chút cười cười, còn có chút đắc ý:
- Sa Trá tướng quấn rất thương cảm các binh lính, hơn nữa cũng tính kế cực kỳ tinh xảo. Một ngàn binh lính thay quân, trước thay cho thủ binh ở ải Tam Quan, sau đó thủ binh ở ải Tam Quan lui về sau thay cho thủ binh ở ải Bạch Hổ, quân ở ải Bạch Hổ coi giữ, đón thêm một đạo phòng tuyến cuối cùng ở Hạ Lan cốc, cứ theo thứ tự lần lượt đẩy xuống, mỗi lần lại gia tăng thêm một ngàn người, mỗi đội quân tổng cộng đóng quân ở núi Hạ Lan ba tháng, canh giữ cửa ải không giống nhau.
Tần Tiêu trong lòng bỗng nhiên sáng ngời, vỗ cái bàn một cái:
- Khá lắm Sa Trá Trung Nghĩa tự cho là mình thông minh, nhưng mà thay quân như vậy lại xảy ra một vấn đề!
Chu Đức Toàn có chút sợ hãi:
- Vấn đề gì?
Quách Tử Nghi bên cạnh tiếp lời nói:
- Chu đại nhân, ngươi có lẽ còn không biết chuyện, những binh lính thủ ở đồn trú tại núi Hạ Lan, một người cũng không còn. Cả núi Hạ Lan thành thông đạo chuyên dụng cho người Đột Quyết rồi không còn gì ngăn trở bọn chúng nữa, trực tiếp sát nhập đến vùng trung tâm của Đại Đường, cướp sạch Hồi Châu cùng Nguyên Châu.
- Sao? A!
Chu Đức Toàn kinh hãi:
- Không thể nào? Làm sao có thể như thế được! Chỗ đó chính là nơi mà một người cũng đủ giữ quan ải, hơn nữa còn có phong hỏa đài, trước đó vẫn không có thu được bất kỳ cái báo động nào hết!
Tần Tiêu vừa phẫn nộ vừa tiếc nuối:
- Sa Trá Trung Nghĩa có một chút thông minh, nhưng có thể hắn quá lơ là sơ suất. Đặt ba đạo phòng tuyến ở trên núi Hạ Lan vốn là việc làm rất chính xác, nhưng hắn quá coi thường sự gan dạ của người Đột Quyết rồi, cứ cho rằng đại quân Linh Vũ trấn trụ biên giới, nên nghĩ có một ngàn binh lính thay quân hộ giá đội quân tiếp tế thì cũng không có việc gì, nhưng mà người Đột Quyết ngược lại không để cho hắn mặt mũi, trèo lên núi mai phục con đường tiếp tế ở trong sơn cốc, liền tiêu diệt hết một đội quân tiếp tế cùng binh lính đến thay quân.
- Nhưng mà...
Chu Đức Toàn vẫn đang nghĩ mãi mà không rõ:
- Điều này cũng không thể khiến cho ba cửa ải quan trọng bị chiếm đóng chứ? Thủ quan cùng các tướng sĩ đều biết, chỉ cần đội quân tiếp tế đến chậm hai ngày, thì sẽ phóng lửa hiệu cảnh báo, chuyện này cũng đã sớm hẹn ước trước rồi.
- Không, đội quân tiếp tế không có đến muộn.
Tần Tiêu nói tiếp:
- Mục đích của người Đột Quyết, cũng không phải chặt đứt đường tiếp tế làm chết đói thủ quan Đường quân, mà bọn họ đã sớm nghĩ đến chuyện nếu một khi tiếp tế bị gián đoạn sẽ đả thảo kinh xà. Vì vậy, bọn họ đều ném toàn bộ thi thể Đường quân xuống dưới sơn cốc, còn bản thân thì mặc quần áo cùng khôi giáp Đường quân, ngụy trang thành đội quân tiếp tế cùng binh lính thay quân.
- Ừ, khẳng định là như vậy.
Thanks
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT