- Các huynh đệ vừa mới đi thám thính trở về. Kết quả điều tra lấy được chính là, tình huống ở Sa Minh cùng Linh Vũ đều giống nhau, tất cả các huyện khác, bởi vì cách nhau khá xa nên ảnh hưởng cũng rất nhỏ, chỉ có một ít người Đột Quyết đến cướp một ít đồ vật và giết vài người mà thôi.
Tần Tiêu nói:
- Xem ra, ý đồ của Đột Quyết đã rất rõ ràng rồi, chính là muốn có được châu này, nguyên nhân khiến quân Đột Quyết lui lại, chuyên chọn đóng quân ở thị trấn Linh Vũ, bởi vì trên đường đi đến Linh Vũ bị Sa Minh chắn ngang cho nên cũng bị bọn chúng thuận đường xâm phạm.
Một vạn kỵ binh sau lưng Tần Tiêu đã tập kết xong, tùy thời có thể vào thành. Nhưng Tần Tiêu cố ý đợi thêm chốc lát nữa, quả nhiên, lúc sau Hình Trường Phong phái người tới báo tin —— ở trong núi Hạ Lan không có phát hiện ra chỗ đóng quân của Đường quân, tất cả nơi đồn trú đóng quân đều là đất trống, giống như tất cả đều bốc hơi khỏi nhân gian. Nhưng mà ở khe núi phía Đông tại cửa khẩu Tam Quan, phát hiện ra một xe quân sự của Đường quân dùng để vận chuyển tiếp tế hình như là ngã từ trên núi xuống.
Trong nội tâm Tần Tiêu có chút kinh động nghĩ thầm: Cái núi Hạ Lan như thế này, sao mà mười phần quỷ dị kỳ quái giống với quỷ cốc kia quá. Lo lắng suy nghĩ một chút, rồi nói với Vạn Lôi:
- Hiện giờ ngươi cứ mang theo một vạn huynh đệ đi lên trước, tiến vào chiếm giữ Linh Vũ đi, ta tự mình lên núi Hạ Lan xem xét thử. Ngươi là Trung Lang tướng, hiện tại ngươi tạm thời thống lĩnh những tướng sĩ này. Nhớ kỹ, chú ý làm việc thật cẩn thận, canh gác nghiêm ngặt cửa thành, trong thành cũng phải kiểm tra.
Vạn Lôi lẫm liệt nói:
- Đại tướng quân cứ yên tâm.
Tần Tiêu quay qua nói với Mặc Y cùng với Quách Tử Nghi:
- Chúng lên trên núi Hạ Lan xem xét đi. Các huynh đệ đặc chủng doanh cũng đi theo cùng ta.
Giục ngựa chạy một hồi, cuối cùng cũng đã tới được núi Hạ Lan. Đập vào trước mắt là một đồi núi non trùng điệp các sườn núi khe núi trùng điệp. Núi Hạ Lan nối liền Nam Bắc đến bốn năm trăm dặm, kéo dài cũng đạt hơn sáu mươi dặm, chính giữa là nối ngang với cửa miệng cốc Đông Tây, là đường giao thông quân sự trọng yếu, cũng chính là chỗ đóng quân. Hạ Lan cốc chính là một cốc gần đây nhất.
Đi qua rất nhiều chỗ, mới tới được ngọn núi ở phía Tây. Tần Tiêu cẩn thận dò xét nơi này một lúc, kỳ thật cũng là một nơi hiểm trở gập ghềnh, hơn nữa thời điểm mùa đông tuyết rơi rất nhiều khó có thể đi vì vậy kỵ binh Đột Quyết muốn vượt qua ngọn núi này căn bản là không có khả năng, mà trong lúc đó binh mã chỉ có thể thông qua sơn cốc. Nhưng mà Đường quân chỉ cần bố trí phòng vệ ở chỗ hiểm yếu của Hạ Lan cốc thì chỉ cần “Một người cũng đủ giữ ải” rồi. Kỳ quái ở chỗ chính là, tại sao đồn trú ở Hạ Lan cốc lại có thể vô dụng như vậy chứ?
Hình Trường Phong dẫn theo vài huynh đệ đặc chủng doanh đến đây, nói với Tần Tiêu:
- Đại tướng quân, đồn trú này là cách chúng ta gần nhất ở Hạ Lan cốc này, cũng là phòng tuyến cuối cùng ở núi Hạ Lan của Đại Đường. Chỉ là chúng ta vừa mới đi thăm dò tìm hiểu ở bên trong rồi, bên trong không có một bóng người nào, cũng không có bất kỳ dấu vết chém giết. Chỉ có biển hiệu cùng hàng rào chắn ngang bị dời đi, dấu vết nhìn giống như có đại đội quân cưỡi ngựa đi qua. Hơn nữa, cách chúng ta hơn bảy dặm, chính là đồn trú xa nhất, là phòng tuyến thứ nhất ở núi Hạ Lan của Đại Đường ta —— ở trong khe núi gần cửa khẩu Tam Quan, phát hiện ra một cỗ xe vận chuyển bị ngã xuống núi, phía trên dường như còn chuyên chở chăn bông phục vụ cho Đường quân hoặc là lương thực v.v...
Tần Tiêu khẽ gật đầu:
- Từ phía Bắc của núi Hạ lan thì tổng cộng có bao nhiêu đồn trú hết vậy?
- Có ba chỗ.
Hình Trường Phong nói:
- Mười lăm huynh đệ, ngày đêm bí mật dò hỏi, đã biết rõ tình hình của ba cái đồn trú kia, dường như cũng không khác gì lắm so với Hạ Lan cốc. Chỉ có một cái đồn trú xa nhất ở chỗ cửa khẩu Tam Quan thì phát hiện ra một chút khác thường.
Tần Tiêu thầm nghĩ: Tại núi non trùng trùng điệp điệp ở đây, cũng bày ra ba đồn trú phòng tuyến, không thể nói Sa Sá Trung Nghĩa vẫn ý thức được tầm quan trọng lúc này. Ba đồn trú này, chỉ cần không có mất một trạm, thì người Đột Quyết đừng có mơ tưởng muốn xông vào nơi này một cách đơn giản được. Nhưng vấn đề ở đây chính là ba cái đồn trú này giống như không đánh mà thắng rồi sao? Kỳ quái thật!
Tần Tiêu nhíu lông mày lại:
- Đi, xuống sơn cốc, trước xuống nhìn Hạ Lan cốc thử, tiếp tục đi đến cửa khẩu Tam quan, mỗi một đồn trú đều cẩn thận quan sát.
Mặc Y vội vàng nói:
- Đại tướng quân, địa thế trong sơn cốc cực kỳ phức tạp, hơn nữa người Đột Quyết có thể tùy thời dẫn theo binh lính đến giết chúng ta. Hơn ba mươi người chúng ta xông vào, nếu đụng phải đại quân mai phục của Đột Quyết thì phải làm sao bây giờ? Ta quan sát thấy, chỗ sơn cốc này cũng có thể là chỗ địch nhân mai phục, ám sát giảm bớt chuyện.
Tần Tiêu có chút kinh ngạc, không khỏi nở nụ cười:
- Mặc Y, tâm tư quả nhiên cẩn thận, thông minh hơn người nha. Nhưng mà ngươi cũng không nên xem thường cách làm việc của Hình Trường Phong cùng huynh đệ đặc chủng doanh, có bọn họ ở phía trước thăm dò đường, nếu nói không có mai phục thì vậy nhất định sẽ không có.
Mặc Y xấu hổ cúi đầu xuống. Mặt ửng đỏ nói:
- Mặc Y nhiều chuyện rồi...
Hình Trường Phong cũng nở nụ cười:
- Mặc Y cô nương khó có người cẩn thận được như cô, người này cũng đều là người một nhà, cô nương cũng không cần phải khách khí vậy. Ta cùng các huynh đệ ở trong núi dò xét được hai ngày hai đêm rồi, ngay cả con chuột ở chỗ nào đều biết rõ. Lại càng không cần phải nói là có nô lệ của người Đột Quyết cất giấu ở đây đâu.
Tần Tiêu tràn đầy tự tin nói:
- Nhiều lời cũng vô ích. Vào cốc thôi. Trường Phong, người của ngươi cứ tiếp tục lên phía trước dò xét, nếu có tin tức thì lập tức hồi báo cho ta. Ta dẫn theo những người còn lại đến đồn trú xem xét tình hình ở đó.
- Dạ!
Hình Trường Phong vung tay lên. Dẫn theo thủ hạ chính là tướng sĩ đặc chủng doanh.
Tiến vào cốc được hai mươi dặm, thì thấy đồn trú ở Hạ Lan cốc. Từ núi Hạ Lan đi tới một cái ngã tư, trong tất cả các hướng, đồn trú được xây dựng gần giao lộ bên phía Nam, ước chừng hơn một trăm lều quân trướng. Xem ra lúc ở trong đồn trú gần ngàn người.
Không có chút dấu vết đánh nhau đến chết sống nào cả, ngay cả dấu vết bánh xe bị mưa tuyết xóa mất nên nhìn không có rõ.
Tần Tiêu đầy bụng nghi hoặc. Tiện tay xốc rèm một lều quân trướng lên, phát hiện bên trong rất ngay ngắn, ngay cả cái giá đặt quân khí cũng không có dịch chuyển, duy chỉ có cái giường kia chỉ có trải giường còn đệm chăn thì không có thấy. Lại đi nhìn xem thêm một vài lều quân trướng khác, tình hình là đều giống như nhau. Hơn nữa, lương thảo tồn trữ cất giấu ở trong trướng cũng là rỗng tuếch, không lương thực cùng cỏ khô.
Thanks
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT