- Lại từ nghi thức tế lễ đứng đến bây giờ, khẽ động cũng không thể động, nhanh chóng biến thành pho tượng rồi.
Lý Long Cơ mỉm cười cười một tiếng:
- Ai bảo ngươi là tâm phúc chứ. Đúng rồi, hôm nay Diêu Sùng đột nhiên náo như vậy, ngươi cho là hắn có ý gì?
Tần Tiêu nhìn quaLý Long Cơ vài lần, hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng thế nào?
Lý Long Cơ bóp chân:
- Theo ta thấy, hắn cố ý.
Tần Tiêu nói ra:
- Cũng là nói hắn cố ý bày ra? Làm vậy có ý gì, chẳng lẻ không muốn lăn lộn trong triều sao?
- Bày ra? Có ý tứ.
Lý Long Cơ cười cười:
- Hắn là người thông minh. Hiện tại tình hình trong triều làm mỗi người
bất an. Lý gia, Võ gia cùng phe đảng của Vi hậu, ba phái thế lực dây dưa tranh đấu, ai cũng không biết nên đứng theo bên nào. Chiếu tình hình
hiện giờ mà nhìn, Võ Tam Tư cùng Vi hậu sẽ dính cùng một chỗ, hoàng tộc
Lý gia chính thống thì lâm vào hạ phong... Nói chuyện này thật không
nên. Ta đang lo lắng thật không biết lúc nào giang sơn Lý Đường mới khôi phục lại thay tên đổi họ.
Tần Tiêu cười mỉa vài tiếng:
- Không thể nào, làm gì dễ dàng như vậy. Có phải ngươi đang bi quan không?
Lý Long Cơ quyệt miệng lắc đầu:
- Khó nói ah! Ta cho tới bây giờ không có bi quan, nhưng đang chuẩn bị
cho tình huống xấu, sau đó cố gắng lớn nhất. Đáng tiếc ta hiện tại căn
bản không phải là Thân Vương quan trọng gì. Phụ thân ta cũng không thể
ngoi lên làm chủ sự, làm Thái Úy không lo không lắng thì bỏ đi, làm Tể
tướng mười ngày nửa tháng còn năm ba thân vương huynh đệ cũng như vậy,
trong lòng của ta đang lo lắng.
- Cho dù là như vậy gấp cũng không được.
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Tình thế trước mắt không phải chúng ta là đám tiểu nhân có thể lo lắng được.
- Nhìn thấy Diêu Sùng không? Nhưng hắn là đại nhân vật a!
Lý Long Cơ có chút bực mình:
- Không có việc gì náo ra như vậy, rõ ràng cho thấy không chịu trách
nhiệm mà! Chính mình không may không sao, nhưng nếu hắn bị gạt đi thì
thế lực ủng hộ Lý gia sẽ giảm xuống.
Tần Tiêu nhíu mày. Trầm mặc không nói. Trong lòng nghĩ nói: tính hình
của Diêu Sùng ngược lại rất giống ta, đều là Võ Tắc Thiên một tay nhấc
rút lên. Lúc ban đầu hắn ở Binh Bộ đảm nhiệm Lang Trung, Đại Chu cùng
Khiết Đan khai chiến thì Binh Bộ cực kỳ bận rộn, nhưng chỉ có Diêu Sùng
đem công vụ xử lý ngay ngắn cẩn thận. Mà Võ Tắc Thiên ái tài nên thăng
hắn lên làm Binh Bộ Thị Lang, về sau thì chuyển sang Hình Bộ Thượng Thư, đứng hàng Tể tướng. Muốn nói hắn cảm hoài ơn tri ngộ của Võ Tắc Thiên
chủ động làm như vậy, kỳ thật cũng là thường tình. Nhưng mà hôm nay làm
ra hành động đó, thật đúng như lời Lý Long Cơ nói, có chút không chịu
trách nhiệm.
Tràng diện yên tĩnh một hồi, Lý Long Cơ mở miệng nói ra:
- Đại ca. Ngươi cùng Trương Giản Chi, Diêu Sùng rất quen thuộc, không
bằng ngươi đi tới chỗ bọn họ xem sao. Xem bọn họ có hành động gì?
- Đi, đi xem một chút xem.
Một ít trọng thần đều được an bài ở lại trong Thượng Dương Cung. Lý Long Cơ đi rồi, Tần Tiêu một mình một người thật vất vả mới tìm được nơi của Trương Giản Chi, nhìn thấy Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi càng già hơn, nếp nhăn trên mặt sâu hơn nhiều, một bộ
dạng mệt mỏi. Ngồi ở ghế dựa lớn lên, có chút không còn sức lực nào nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Tần lão đệ, muộn như vậy còn tới tìm ta, có việc gì không?
Tần Tiêu chắp tay thi lễ, nói xin lỗi:
- Các lão, đêm khuya tới quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, thật sự có lỗi. Nhưng mà Tần Tiêu có một chuyện không rõ lắm, muốn mời Các lão chỉ điểm một
chút.
Trương Giản Chi khẽ thở dài một cái:
- Là chuyện của Diêu Sùng a?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đúng là, Diêu đại nhân là Tể tướng, hôm nay cử động này có chút kinh
thế hãi tục. Tần Tiêu không biết, hắn làm vậy có dụng ý gì.
- Kỳ thật, ta cũng không phải quá rõ ràng.
Trương Giản Chi có chút cô đơn lắc đầu:
- Nhưng mà cách đây không lâu ta cùng bọn người Viên Thứ muốn hắn cùng
đi lên gặp hoàng thượng, khích lệ bệ hạ phế hậu, Diêu đại nhân lại cự
tuyệt.
- Ah?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm kinh nghi: xem ra Diêu Sùng này có chút khác với bọn người Trương Giản Chi này rồi. Nói hắn bo bo giữ mình cũng tốt, nhát gan sợ phiền phức cũng được, nhưng mà cử động của Trương Giản Chi
thật sự không có chủ quan gì cả. Diêu Sùng thật sự là người thông minh,
ít nhất hiểu được cách bảo vệ mình, điểm ấy ngược lại rất giống ta.
Trương Giản Chi nói tiếp:
- Diêu đại nhân cùng thánh hậu có cảm tình không giống bình thường, có
lẽ hắn chỉ thổ lộ tình cảm tha thiết của mình. Nhưng mà ta vừa mới nhận
được chỉ dụ của hoàng thượng, muốn Các Bộ thương nghị phế tương vị của
Diêu Sùng, giáng chức ra khỏi Trường An. . .
- Ah?
Tần Tiêu cả kinh nói:
- Lại nhanh như vậy?
- Đúng vậy a...
Trương Giản Chi cau mày, biểu lộ thống khổ lắc đầu:
- Bệ hạ đang ở trong linh đường của Vũ Hoàng lại ra chỉ dụ như vậy, hơn
nữa còn muốn Các Bộ hạ lệnh, cũng không phải dùng hình thức thánh chỉ.
Đây cũng chính là nói hoàng đế muốn tránh hiềm nghi, vừa muốn trị Diêu
Sùng.
- Tránh hiềm nghi?
Trong nội tâm Tần Tiêu trong âm thầm suy tư: tránh mang trên lưng tội
trị cựu thần của Võ Tắc Thiên sao? Hay đây là do Vi hậu bày kế, thừa cơ chèn ép trọng thần ủng hộ Lý gia? Hoặc là Diêu Sùng mình cũng cố ý rời
khỏi Trường An này, điều nhiệm chức ở địa phương khác?
- Tần lão đệ, ngươi gần đây nên cẩn thận một chút.
Trương Giản Chi hạ giọng:
- Có người cáo ngươi xảo quyệt nên bẩm báo lên Ngự Sử đài, ngươi biết không?
- Cái gì, không thể nào?
Tần Tiêu một nửa kinh ngạc một nửa dở khóc dở cười:
- Cáo ta cái gì? Ta không có làm cái gì cả!
- Nếu là xảo quyệt, có chuyện gì mà cáo.
Trương Giản Chi nói ra:
- Cáo ngươi kết bè kết phái trong quân, kết bè kết cánh, thu mua nhân tâm dấu diếm đầu độc.
- Không thể nào, đây cũng là tội danh?
Trong lòng Tần Tiêu có chút bực mình, trong nội tâm suy nghĩ: không phải là bởi vì, ta vận dụng tiền riêng của mình, thưởng thêm cho Tả Vệ Suất
sao?
Tần Tiêu có chút buồn bực nói ra:
- Là ai cáo?
Trương Giản Chi nháy mắt mấy cái, ngó ngó ra ngoài cửa có ai không, mới thấp giọng nói ra:
- Nam nha Đại Đô Đốc, Vi Ôn.
Tần Tiêu tức giận một quyền nện vào cái bàn:
- Cẩu tặc kia! Trước đó vài ngày ta ở Duyên Hưng Môn từng đôi co với hắn, mượn loại chuyện này cáo ta.
Trương Giản Chi ngạc nhiên nói:
- Hắn vừa mới đến nam nha không có vài ngày, tại sao ngươi chọc hắn?
Tần Tiêu phiền muộn một hồi, đem chuyện ngày đó ở Duyên Hưng Môn, phái
Hình Trường Phong cùng đặc chủng doanh ra khỏi thành hộ tống đại công
chúa trưởng, nói rõ ràng với Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi vuốt râu lắng nghe, có chút gật gật đầu:
- Triều thần quan to tam phẩm, đơn trực tiếp đưa tới Ngự Sử đài, sau đó
lại đưa tới Các Bộ. Lập án thẩm tra là khẳng định, nhưng chắc hẳn không
có vấn đề gì lớn. Vi Ôn người này ngươi phải chú ý nhiều một chút, hiện
tại có Vi hậu làm chỗ dựa, là chuyện gì cũng dám làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT