Trong thành Trường An, hơn mười vạn cư dân sau mấy ngày buồn bực
trong nhà rốt cục đã đi ra khỏi nhà, tràn ra các đường hẻm, hơn nữa đều
là tình nguyejn hoặc bị ép giăng đèn két hoa từng nhà, Đô thành lâm vào
trạng thái náo nhiệt và chen chúc.
Những kẻ tù tội, tử hình trong lao ngục thì được sửa thành lưu đày, lưu đày thì thả về quê hương xử
lí, tội nhẹ thì đều được phóng thích hết.
Thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ!
Tần Tiêu mặc kim giáp đỏ, dẫn theo Lý Tự Nghiệp, Điền Trân, Vạn Lôi thống
lĩnh Tả vệ quân hộ tống thái tử Lý Hiển và thái tử phi Vi Thị ra khỏi
đông cung, chậm rãi đến cung Đại Minh. Trong hoàng thành, tràn ngập trên các con đường, ngõ hẻm là các quan viên tướng lãnh quỳ lạy, lá cờ tung
bay, trong không trung vang lên tiếng trống.
Tần Tiêu cưỡi ngựa
đi trước, sau lưng là ba nghìn Tả Vệ quân, ở giữa chính là xe long
phượng của vua, phía trên là Lý Hiển mặc long bào cùng Vi Thị. Đáng lẽ
ra thì phải có các quan chuyên đi mở đường đi trước mở đường bài trí
nghi thức, nhưng vì Lý Hiển khen ngợi công tích của Tần Tiều nên đặc
biệt cho phép hắn lãnh binh khai đạo, vô cùng vinh hạnh.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn mang theo nụ cười, dẫn đội ngũ khổng lồ ra khỏi đông cung, chậm rãi đi vào của Đan Phương của cung Đại Minh, trong lòng vô cùng
bùi ngùi.
Trong lịch sử thì Lý Hiển cũng đi ra khỏi đông cung, đi vào cung Đại Minh như vậy sao? Hiện tại bởi vì một tên tiểu tử không
đáng kể như ta mà lịch sử đã xảy ra một chút độ lệch kì quái, sau lại
thần kì khôi phục lại quỹ tích lúc ban đầu. Chỉ có điều, thời gian hình
như có chút không đúng….Ta mở đường đưa Lý Hiển vào cung Đại Minh, đưa
Vi Thị vào sau ghế thượng hoàng, đến cuối cùng là thúc đẩy lịch sử hay
là thay đổi lịch sử đây? Đến cuối cùng là làm việc tốt hay việc xấu?
Ngoại trừ hai người này còn có Vi Thị, người khác không biết nàng là
người như thế nào nhưng chẳng lẽ ta không biết sao?
Lần đầu Tần
Tiêu cảm giác chính mình lại nhỏ bé như vậy. Vốn cho là tự mình động thủ loại bỏ hai người kia, hẳn là công đức vô biên. Nhưng àm nhìn lại thì
dù chính mình không động thủ thì hai người đó bị diệt cũng là chuyện sớm hay muộn. Chính mình chẳng qua là trở thành một người có cũng được mà
không có thì cũng không thể thay đổi, làm cho những chuyện này phát sinh sớm hơn, mãnh liệt hơn. Với lực lượng bây giờ của mình thì cần gì “thay đổi lịch sử” khó!
Tần Tiêu khẽ thở dài một cái, thì thào thầm
nghĩ: Đối với bánh xe lịch sử lớn thì ta hiện tại chỉ giống như một hạt
bụi không có ý nghĩa! Thuận nó thì sống, nghịch nó thì chết. Trước khi
xoay chuyển nó lệch một chút thì ta còn theo nó, Phải làm chuyện tình
châu chấu đá xe thì hậu quả chỉ có con đường chết! Như bây giờ cũng
không tệ lắm, quan to lộc hậu không lo ăn mặc, thanh danh hiển hách khắp nơi, kiều thê ôn nhu phấn hồng cũng có, đây là cuộc sống mọi nam nhân
hướng đến. Cứ hưởng thụ cuộc sống trước đã, những chuyện khác phải xem
tình huống rồi nói sau!
Trên con đường đuôi rồng trước Hàm Nguyên điện, các quan tứ phẩm trở lên toàn bộ đều phân hàng ngay ngắn, nhìn
thấy đội ngũ tiến vào, tất cả đều cùng quỳ xuống, hô:
- Cung nghênh thái tử!
Hơn một vạn người cùng kêu rống lên như vậy, thanh âm kia quả nhiên là dời núi lấp biển, bay thẳng lên trời cao!
Tần Tiêu đi ở đằng trước chấn động đến mức choáng váng.
Tràng diện này thật sự là có chút đồ sộ, các tướng sĩ mặc giáp mang kiếm, các quan thần mặc triều phục đủ các sắc thái riêng, tất cả đều quỳ gối
trước mắt mình, cảm giác này thật đúng là sung sướng nha, mặc dù không
phải là họ bái ta, ha ha ha! Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ, xoay nguời
xuống ngựa, phất phất tay, Tả Vệ quân chia làm hai nhóm đứng trên đường
đuôi rồng, đứng thẳng chỉnh tề
Tần Tiêu sải bước đi đến trước long liễn, chắp tay nói:
- Khởi bẩm thái tử, thái tử phi, đã đến Hàm Nguyên điện, thỉnh lên điện.
Lý Hiển nhìn thoáng qua trận thế trước mắt, thỏa mãn gật đầu:
- Tốt! Vất vả cho Tần tướng quân rồi. Ái phi, chúng ta xuống xe thôi.
Quan khiêng liễn mời hai người xuống xe, Tần Tiêu cũng không có đại sự gì
nên đi trước đội ngủ quan lại ở Đông Cung, dẫn đội ngũ này theo sau Lý
Hiển, đi đến đường đuôi rồng.
Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu nhìn
thấy Vi Thị, nhìn không được cẩn thận dò xét vài lần, nhìn mặt nàng như
vậy lại cực kì giống với Tiên Nho. Xem ra tướng Tiên nhi cũng đều truyền thừa từ mẹ nàng. Nói thật nhạc mẫu này thật đúng là mỹ nhân bại hoại
trời sinh, dù sao cũng là danh môn thế gia nên cũng có chút ung dung quý phái, nhác tay cũng lộ ra vẻ ngạo mạn. Tuy rằng đã gần bốn mưới nhưng
phong vân càng thình, mặt như châu ngọc. Dựa theo quy củ thì hiện tại
nàng phải mặc phục sức thái tử phi, đầu đội vương miện, nàng đang mặc
quần áo hoàng la cúc, trên tóc điểm thêm ít bong hoa, cần cổ mang kim
sức, bên hông đeo ngọc bội, trang phục đẹp đẽ. Tần Tiêu thở dài trong
lòng: thật sự là cha mẹ sinh con, trời sinh tính, không cùng giống nhau, ngay cả cùng mẫu thân cũng không giống. Tiên nhi là người có tri thức,
hiểu lễ nghĩa, ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc. Lý Khỏa thì mười phần sát
tinh, lão nương Vi Thị lại la dâm phụ….May mắn là còn chưa theo bọn họ
đặt ra quan hệ “thân thích”, bằng không nếu kẹp ở giữa thì thật là khó
làm người, cũng khó làm việc.
Lý Hiển bước lên đường đuôi rồng, đủ loại quan lại đứng bái, thẳng đến Hàm Nguyên điện.
Tần Tiêu là hộ vệ Đông Cung nên tự nhiên là đi theo gần Lý Hiển nhất, đến
bên trong Hàm Nguyên điện thì võ tướng quan lại đều cùng đi vào. Đợi cho chúng thần đều vào hết trong điện thì tư lễ đại thần Trương Giản mới
vào mời Võ Tắc Thiên ra.
Võ Tắc Thiên vẫn mặc hoàng bào đội mũ
châu ngọc như cũ, do thượng quan Uyển Nhi nhẹ dìu đến long ỷ. Đầu tiên
là thái tử bái lạy, tiếp theo đó là các quan lại cùng bái lạy theo, hô
to vạn tuế.
Võ Tắc Thiên nhìn thần trong triều một cái, cos tình lấy tinh thần lanh lảnh nói rằng:
- Từ lúc trẫm đến nay, thức khuya dậy sớm đã hơn mười năm, triều đại Chu
thiên hạ thái bình, bách tính an vui. Nhưng trẫm tuổi tác đã cao, cảm
thấy mệt nhọc, thái tử Lý Hiển đôn hậu nhân người, có thể để ý quốc sự.
Thái tử cùng các quan viên đều hô to vạn tuế, Tần Tiêu có chút không yên
lòng làm theo những lễ tiết này, ánh mắt thỉnh thoảng lại nghiêng mắt
nhìn lướt qua thượng quan Uyển Nhi, Uyển Nhi vẫn nhìn thẳng phía trước
không chớp mắt.
Kế tiếp là Trương Giản Chi tuyên đọc một phần
thánh chỉ chế cáo do thượng quan Uyển Nhi chấp bút, còn lại là do Vũ Tắc Thiên nói, sau đó Lý Hiển bước lên sân rồng, do chính Vũ Tắc Thiên đội
mũ vua cho hắn, ngồi ngay ngắn lên long ỷ, còn Võ Tắc Thiên thì ủy khuất ngồi ở ghế trên một bên.
Tần Tiêu nhìn thấy cảnh này, trông thấy Vũ Tắc Thiên chết lặng mà không lộ vẻ mặt gì, trong lòng có chút cảm
thấy mỏi nhừ. Trơ mắt nhìn bảo tọa mình ngồi nhiều năm bị người khác
cướp đi, chính mình chỉ có thể ngồi trong góc, đúng là một việc không
sung sướng gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT