Tần Tiêu thấy hai người họ bình yên vô sự, không khỏi âm thầm thở ra một hơi.
- Tìm được người rồi hả?
Tần Tiêu ngồi trên ngựa hỏi.
- Không có, sớm đã là người đi nhà trống.
Mặc Y trả lời:
- Bất quá. Chúng ta từ chủ thuê nhà cho nàng thuê phòng nhận thấy chữ viết trong đó giống trong tín thư như đúc.
- Nàng đã rời đi lâu chưa?
- Chủ thuê nhà cũng không rõ ràng lắm. Bởi vì Tô Tiểu Liên căn bản không
có đi trả phòng. Chúng ta tại phụ cận nhà nàng gặp được một nữ ăn mày, nghe nàng nói bảy tám ngày trước Tô Tiểu Liên chưa có về nhà.
- Nữ ăn mày?
Tần Tiêu cau mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên trong lòng sáng ngời:
- Nhanh đi về, tìm được nữ ăn mày đó, nàng có khả năng chính là Tô Tiểu Liên!
Mọi người cùng kinh hô:
- Cái gì?
- Đi mau!
Tần Tiêu vung mạnh roi ngựa hướng phía trước chạy đi, thầm nghĩ trong lòng: Tô Tiểu Liên viết chữ "xin" bên trên chữ "xin đạo" chính là chỉ hành
khất (ăn mày). Căn bản không phải từ ngữ khiêm cung mà là chờ Tô Vạn
Niên bên đường! Xem ra, Tô Tiểu Liên đã dự liệu được nguy cơ, mà Tô Vạn
Niên thì không tin công khai tới huyện Hà Nam!
Bốn người giục
ngựa đuổi tới nhà Tô Tiểu Liên, đến địa phương Mặc Y nói, quả nhiên thấy một nữ ăn mày toàn thân lôi thôi ngồi ở bên đường cúi đầu, bộ dạng si
ngốc.
Tần Tiêu gọi Trần Quả tiến lên:
- Đi xem thử có phải là nàng hay là không?
Trần Quả bối rối nhảy xuống ngựa đến bên cạnh nữ ăn mày, vén tóc nàng lên.
Nữ tên ăn mày kinh hoảng trốn về sau, có bộ dạng không phải người bình
thường.
Trần Quả điên cuồng kêu to:
- Liên Nhi, thật là nàng rồi. Làm sao nàng...biến thành bộ dáng này?
Tô Tiểu Liên như là kinh hãi quá độ, lúc này mới thức tỉnh gào khóc một tiếng nhào vào trong ngực Trần Quả.
Trong lòng Tần Tiêu cả kinh nói: Thật sự chính là Tô Tiểu Liên! Một nữ nhân
yếu ớt như thế, không ngờ còn có thể bình yên vô sự, quả nhiên là kỳ
tích nha!
Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả ôm nhau khóc rống chưa được
bao lâu, Tần Tiêu ngay lập tức đem đám người dẫn tới phố xá, người ở đây qua lại khá nhiều, cũng tương đối an toàn hơn một chút. Tìm một cái
khách điếm dàn xếp cho mọi người, Tần Tiêu nhờ Mặc Y mua được quần áo
trên đường phố thay Tô Tiểu Liên, nhân viên cửa tiệm không tình nguyện
mang tới nước ấm để Tô Tiểu Liên rửa mặt ăn một vài thứ.
Mọi người ngồi vây quanh thành một bàn, Tần Tiêu bắt đầu câu hỏi :
- Tô Tiểu Liên, xem ra, ngươi cũng biết sự tình hơn chúng ta tưởng nhiều. Hơn nữa, ngươi biết được càng nhiều thì càng nguy hiểm. Ngươi nếu muốn
sống sót thì phải nói hết mọi chuyện đã biết cho ta. Như vậy có lẽ ta có thể giúp ngươi.
Tô Tiểu Liên gặm một cái bánh bao, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy và sự do dự.
Trần Quả ngồi ở bên cạnh nàng ôm nhẹ lấy bờ vai của nàng, thấp giọng nói:
- Tiểu Liên, những năm gần đây, nàng tâm sự nặng nề, ngay cả ta cũng
không rõ ràng lắm trong lòng nàng ẩn giấu cái gì. Tần đại nhân là người
tốt, có thể tín nhiệm được. Nàng mau nói chuyện đó cho hắn biết đi,
không thể cả đời trốn tránh mãi được.
Tô Tiểu Liên chậm rãi gật nhẹ đầu:
- Kỳ thật thân phận chân chính của ta trên đời này chỉ sợ chỉ có một
người đã biết. Người kia chính là chú ruột của ta, Thiếu Khanh Hồng Lư
Tự Kinh Thành Tô Vạn Niên.
Tần Tiêu ngữ khí bình thường nói:
- Như vậy ở trên đời này đã không có ai biết thân phận chân chính của
ngươi. Bởi vì ngay tại nửa đêm hôm qua, Tô Vạn Niên bị giết chết tại
Vĩnh Xương dịch trạm, nếu như ta đoán đúng thì hắn đang tới đón ngươi?
Tô Tiểu Liên kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, màn thầu trong tay không tự chủ được rớt xuống trên bàn, nàng lẩm bẩm:
- Chết. . . Đã chết? Thật sự. . . Đã chết sao?
Tần Tiêu lập tức truy vấn:
- Xem ra, ngươi tựa hồ sớm đã dự liệu được nguy cơ?
- Đúng vậy!
Tô Tiểu Liên gật đầu:
- Hai tháng trước, ta gửi cho thúc phụ một phong thơ, nói cho hắn biết Mã Thành Kiền đã bị chết, hỏi hắn ta có thể không cần thủ tại chỗ này, ly
khai Hà Nam trở về Mạc Bắc. Đồng thời, ta sợ Trần Quả cùng Vương Tử Diệp lại đến dây dưa nên giả trang trở thành tên ăn mày, bồi hồi tại huyện
Hà Nam. Thẳng đến mười ngày trước, thúc phụ mới cho ta hồi âm, nói chủ
tử đối với hắn tiến hành ban thưởng, đề bạt hắn đến Nhạc Châu làm thích
sứ. Đến lúc đó sẽ đón ta đi Giang Nam sống những ngày tốt lành. Nhưng mà ta biết rõ, thúc phụ ta có thể là gặp được đại phiền toái rồi. Bằng
không thì hắn trọng yếu như vậy đối với chủ tử chắc chắn không thể bị
đưa ra khỏi kinh thành. Khả năng duy nhất chính là điều hắn đi rồi sau
đó giết người diệt khẩu.
Tần Tiêu suy nghĩ một hồi, không khỏi cười khổ nói:
- Mọi người nghe hiểu gì không?
Mọi người không hiểu cái gì nên lắc đầu.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta cũng thế. Tô Tiểu Liên, chuyện cho tới bây giờ. Ngươi không bằng đem sự tình nói hết một lần cho rõ ràng. Đầu tiên ngươi ‘ thủ ’ tại huyện
Hà Nam là vì cái gì? Tiếp theo, chủ tử như lời ngươi nói là ai? Sau đó,
là tối trọng yếu nhất, ngươi và thúc phụ ngươi đến tột cùng có thân phận bí mật gì?
Tô Tiểu Liên run rẩy cầm lấy ly uống một hớp nước, cắn chặt bờ môi một hồi như là đã quyết định:
- Chủ tử của chúng ta chính là trọng thần đương triều Trương Dịch Chi.
Thúc phụ ta nhận nhiệm vụ chính là từ trên tay chủ nhân đem tin tức giao cho Vương Tử Diệp. Lúc sau Vương Tử Diệp giao cho Mã Thành Kiền. Đồng
thời, thúc phụ ta vì bảo hiểm để đạt được mục đích phái ta đến bên cạnh
Mã Thành Kiền tiến hành giám thị nghiêm mật đối với hắn. Thân phận này
của ta chỉ có một người thúc phụ biết rõ, ngay cả Trương Dịch Chi đều
không biết, lại càng không cần phải nói là huyện Hà Nam Huyện lệnh Vương Tử Diệp cùng huyện úy Cát Hiển Nghiệp. Vì thế tuy rằng thúc phụ ta hiện tại ngộ hại, nhưng mà ta nhưng vẫn rất an toàn. . . Đám người tối đa
chỉ là biết rõ, ta là thân thích của Mã Thành Kiền biết rõ một ít chuyện tình lúc trước hắn đi thương nhân Đột Quyết.
Giọng điệu cứng rắn của Tô Tiểu Liên vừa nói xong thì Tần Tiêu đang ngồi cùng Phạm Thức Đức và Mặc Y đều thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Không ngờ ... Đúng là như thế.
Phạm Thức Đức hung ác nuốt nước miếng một cái, kinh hoảng nói:
- Đại nhân. . . Việc này, cùng án giết người lên hoàn không có nửa điểm
quan hệ hay là dừng ở đây a! Chúng ta đem Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả
chạy thôi. Cho bọn hắn tiền để họ sống những ngày tốt đẹp. Việc này. . . Chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng nghe qua, cái gì cũng không biết là được rồi!