Tần Tiêu ra khỏi Vệ Suất phủ, ngựa không dừng vó chạy tới Ngự Sử đài.
Thời điểm này trong cảm giác của hắn chính mình là con kiến mặc quần áo
hoa lệ, hắn vô cùng hoang mang. Ở trong hoàng thành và quan viên đại
tướng lại lộ ra vẻ nhỏ bé không đáng kể. Nghĩ tới nghĩ lui trong nội tâm ẩn ẩn có chút buồn bực, lão tử muốn giống như lúc đi tới Giang Nam,
dậm chân một cái cả hoàng thành rung chuyển vài lần.
Người ở Ngự Sử đài lúc tảo triều quay về đã tán đi, đang xử lý một ít
công vụ. Nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì nhao nhao ghé mắt một hồi.
Tương Vương Lý Đán cẩn thận dò xét Tần Tiêu một hồi, cười ha hả nói ra:
- Thật đúng là võ giả trời sinh, có vài phần phong thái đại tướng. Võ
Trạng Nguyên, xứng đáng với cái tên đó, hôm nay không phải là người của
đông cung sao, sao chạy đến Ngự Sử đài này? Theo lệ ngươi không cần điểm danh.
Lý Đán nói không sai, Ngự Sử đài, là một ngành có tính lưu động rất lớn, có rất nhiều chức quan đều là biệt phủ, quan viên trong nơi này đều là
kiêm nhiệm. Hơn nữa thân kiêm văn võ song chức, tại Võ Chu thì không có
chuyện kỳ quái.
Tần Tiêu chắp tay hành lễ:
- Điện hạ, Tần Tiêu hôm nay đến đây, nhưng có một việc cầu điện hạ giúp.
- Ah?
Lý Đán ngạc nhiên nói:
- Không ngại nói nghe một chút.
Tần Tiêu nói chuyện ngày hôm qua từ đầu chí cuối cho Lý Đán nghe, sau đó nói:
- Tần Tiêu muốn được quyền tra xét án của ngũ phẩm tướng quân Lý Tự
Nghiệp, Ngự Sử đài cũng không phải là không thể, dùng danh nghĩa tra xét quan lại, lập án phát bài viết, phái Tần Tiêu đi điều tra một phen?
Lý Đán sắc mặt trầm tĩnh suy tư một hồi, do dự nói ra:
- Từ đạo lý mà nói, tuy nói miễn cưỡng có thể thông, nhưng dù sao có
chút gượng ép. Ngự Sử đài chủ yếu là giám sát và giám quan thay cho
triều đình, trọng điểm cũng không phải là rửa án oan. Nghiêm khắc mà nói việc này sẽ do Đại Lý Tự tiếp quản là hợp lý. Nhưng nếu có bệ hạ đáp
ứng thì vấn đề sẽ không lớn.
Trong nội tâm Tần Tiêu mắng thầm: thật đúng là 'trang Bức' chi thần, lão hồ ly!
Kỳ thật trước khi tới Tần Tiêu đã nghĩ đến. Hẳn là có hậu quả này dùng
Lý Đán ẩn nhẫn ít xuất hiện thì tuyệt đối không có khả năng quyết định
lôi lệ phong hành. chuyện này liên quan tới Đông Cung Tả Vệ Suất cùng
Bắc Nha Thiên Kỵ. Một là hộ vệ Lý gia, một là Hoàng Gia Ngự Suất. Hoặc
là nói Võ gia Ngự Suất. Quan hệ vi diệu trong đó cùng khả năng ẩn hàm
xung đột chính trị, lão hồ ly như hắn nhất định có thể nghĩ. Cho nên bo
bo giữ mình không đếm xỉa đến mới là tác phong trước sau như một của
hắn.
Tần Tiêu nói:
- Đã như vầy Tần Tiêu cũng chỉ có thể đi tìm bệ hạ mà thôi. Nhưng mà không biết lão nhân gia có đáp ứng hay không?
Lý Đán vuốt râu, cao thâm mạt trắc cười:
- Khó nói.
Xem ra Lý Đán ở đây không có cách nào nói chính xác, Tần Tiêu hành lễ
bái biệt rời khỏi Ngự Sử đài. Hướng Tử Thần Điện tìm Võ Tắc Thiên.
Theo thường lệ thì thông báo ở bên ngoài trước, rốt cuộc Tần Tiêu cũng
được triệu vào thư phòng Tử Thần Cung. Đi vào bên trong thì đúng là oan
gia ngõ hẹp, Vũ Ý Tông đã ở đây. Đang dùng vẻ mặt khinh miệt như cười mà không phải cười nhìn qua Tần Tiêu.
Võ Tắc Thiên thì đang phê duyệt một số tấu chương, trùng hợp Thượng Quan Uyển Nhi cũng ở bên cạnh hầu hạ. Thỉnh thoảng âm thầm nhìn qua hắn vài
lượt, ánh mắt tràn đầy hương vị.
Trong nội tâm của Tần Tiêu rất rõ ràng, nhất định là Vũ Ý Tông này lớn
lên giống như quy nô, ở trước mặt Võ Tắc Thiên cũng bài ra bộ dáng xảo
quyệt.
Tần Tiêu cùng Vũ Ý Tông hai người đều lẳng lặng đứng ở trước bàn sách
của Võ Tắc Thiên, chờ nàng phê hết tấu chương. Hai người tuy không nhúc
nhích, nhưng mà đang âm thầm đọ sức, không khí giữa hai người như tắc
nghẽn.
Sau một lúc lâu Võ Tắc Thiên phê hết bản tấu chương cuối cùng, buông bút lông nhìn qua Tần Tiêu cùng Vũ Ý Tông hai người trong nội đường, thở
dài, nói:
- Chuyện giữa các ngươi trẫm cũng biết. Như thế nào, chuyện nhỏ như vậy
cũng muốn náo trước mặt trẫm sao? Chẳng phải là đùa quá mức rồi à. Các
ngươi là Hoàng Gia Ngự Suất Đại tướng quân, tại sao lại giống như con
nít như vậy?
Chưa mở phiên toà thì đã nghiêm nghị rồi, đúng là uy hách mười phần. Võ Tắc Thiên thủ đoạn cay độc biểu lộ không thể nghi ngờ.
Vũ Ý Tông vội nói:
- Bệ hạ thánh giám! Tả Vệ Suất tướng quân Lý Tự Nghiệp cùng gia nô của
Tần Tiêu đúng là khinh người quá đáng, ẩu đả Hoàng Gia Ngự Suất bên
đường, còn gây ra ba cái nhân mạng, quả thực miệt thị vương pháp, bỏ qua triều đình, bỏ qua thiên uy của bệ hạ. Ác đồ như thế không nghiêm trị
thì thần uy vương triều của chúng ta bị vấy bẩn.
Tần Tiêu thật muốn vọt lên đánh hắn chết cho thống khoái, trong nội tâm
nổi giận mắng: ngươi là quy nô chêt tiệt, đúng là giảo biện! Đánh nhau
sao, các ngươi đánh thua nên nói là chúng ta nguy hại an nguy của nhân
loại, ảnh hưởng tới hòa bình của thế giới. Ngươi cũng không nhìn một
chút tướng mạo của mình, bản thân ở đây đã làm ô nhiễm không khí rồi.
Võ Tắc Thiên bình tĩnh như nước nhìn Tần Tiêu nói:
- Tần Tiêu, ngươi cho rằng thế nào?
Tần Tiêu nói:
- Đánh nhau nháo sự thì có nguyên nhân, song phương đều có sai lầm, Tần
Tiêu không dám bao che khuyết điểm. Bản thân chuyện đánh nhau là không
lớn, nhưng mà có án mạng thì có chút kỳ quặc. Tần Tiêu đã làm điều tra
sơ bộ, thời điểm ẩu đả bọn người Lý Tự Nghiệp không có đánh vào chỗ hiểm của Thiên Kỵ Vệ Sĩ. Nhưng khi bọn chúng bị mang về huyện nha Trường An
thì có ba người chết bất đắc kỳ tử. Tần Tiêu cho rằng án này nhất định
có nội tình khác.
Vũ Ý Tông gào lên như sấm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Tần Tiêu ngươi có ý gì, ngươi không phải đang chỉ con la mắng con lừa
sao? Chiếu theo ý của ngươi, ah, ngược lại là ta không phải, Thiên Kỵ Vệ Sĩ của ta không phải? Ai không có việc gì đi tìm chết đây? Còn không
phải ngươi ngu xuẩn sao!
- Cái gì ‘ ngươi người ’, ‘ Thiên Kỵ Vệ Sĩ của ta ’, Hoàng Gia Vệ Suất ngược lại đã bị các ngươi phân biệt rõ ràng rồi!
Vũ Ý Tông vội vàng chắp tay cúi đầu:
- Thần biết tội, bệ hạ bớt giận! Thần nhất thời xúc động phẫn nộ, không lựa lời, xin bệ hạ thứ tội!
Võ Tắc Thiên nghiêng mắt nhìn hắn vài lần, không để ý tới, quay đầu nhìn qua Tần Tiêu:
- Tần Tiêu, ý của ngươi là việc này nên như thế xử trí đây? Ba cái nhân
mạng, phát sinh trong kinh thành nên sẽ không tốt, tình thế phát triển
xuống dưới sẽ càng ác liệt, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của Hoàng Gia Vệ Suất. Nói ý của ngươi đi.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, nói ra:
- Theo ý của vi thần thì xin bệ hạ chọn ra người đắc lực, chuyên kiểm tra thực hư của án này.
Võ Tắc Thiên bất động thanh sắc, ngữ khí thường thường:
- Ngươi cho rằng người phương nào có thể đảm nhận vị trí này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT