Nhưng trong lòng Tần Tiêu lại nghĩ thầm: xem ra, dự liệu của ta trước đó cũng không sai. Chỉ cần ta vừa sẩy tay, Lý Trọng Tuấn sẽ sử dụng vũ
lực, đối với Hỏa Phượng Giang Nam tạo phản thì tiến hành cường lực đàn
áp. Về phần vận mệnh của ta sao, ha ha, nhẹ thì từ nay về sau bị phế
cách chức làm thứ dân, nặng thì, đương nhiên là giống như bọn phản
nghịch quan lại Giang Nam. Chém!! Những lời này, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không nói ra miệng. Lúc này đây thành công giải quyết Hỏa Phượng, không thể không nói, thật sự ta thắng được phi thường may mắn, quả nhiên là
cẩn thận nha!
- Tần đại nhân, lần này ngài trở thành nhân vật nổi tiếng thiên hạ, đại
hồng nhân trong triều rồi. Ngài biết không, kỳ thật trong triều một ít
lão thần nội các, đối với chuyện bệ hạ trao cho ngài chức quan trọng yếu như thế luôn không cho là đúng, cho rằng bệ hạ dùng người không khách
quan. Hiện tại thì tốt rồi, tương đương hung hăng tát cho bọn người đó
một cái tát, mang lại thể diện cho bệ hạ. Lúc này đây ngươi về triều,
nhất định sẽ có trọng thưởng, có khi tiếp tục thăng quan đó.
Tần Tiêu cười:
- Thật sao? Nhiệm kỳ Giang Nam còn có hai tháng, nói không chừng đằng sau sẽ không tầm thường vô vị đâu.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút hưng phấn khoát tay chặn lại:
- Nhất định sẽ có! Ngài hiện tại chỉ cần nằm chơi ở sơn trang hai tháng
cũng vẫn có phần thưởng. Gần vài năm nay có rất ít người làm ra thành
tích như đại nhân. Tần đại nhân lúc này đây là phải gương mẫu phong
thưởng để khích lệ quan viên khác một phen.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Tốt nha, thăng quan phát tài ai cũng thích. Bất quá lại nói tiếp, ta
thật sự phải cảm kích cô nương rồi, nếu không phải lúc trước cô đề nghị
bệ hạ để ta tới Giang Nam làm khâm sai, ta cũng không có thành tích như
hôm nay.
- Ồ!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nhếch môi lên:
- Tần đại nhân, ngài quá đề cao Uyển nhi rồi. Uyển nhi làm gì có năng
lực lớn như thế, tác động được tới quyết định của bệ hạ với quan viên.
Thật ra là trong lòng bệ hạ sớm có quyết định. . . Ừ, những lời này coi
như ta chưa nói. Hì hì. Ta không phải cố ý, đều tại ngài lừa dối ta nói
lung tung! Nếu như bị bệ hạ biết thì chắc sẽ đánh ta chết mất.
Tần Tiêu cười mờ ám:
- Được rồi, Uyển nhi vừa rồi cái gì cũng không nói, ta cũng không có
nghe được gì. Chúng ta một mực trò chuyện ngày mai đi ra ngoài chơi hồ
vui đùa.
Trong lòng của Tần Tiêu nghĩ đến: Thượng Quan Uyển Nhi là thiếp thân tâm phúc của hoàng đế đối với chuyện tình trong nội cung tình rõ như lòng
bàn tay. Mình muốn một mình lăn lộn trong triều đình thì phải thân cận
với nhân vật như thế. Thân là thần tử còn có cái gì so với chuyện đoán
được thánh ý hơn đây?
Huống chi, Thượng Quan Uyển Nhi còn là một mỹ nữ khí chất phiêu trần thoát tục.
Ai nha, chẳng lẽ, ta gần đây thật sự có vận đào hoa? Mười năm trước các ngươi nấp ở đâu mà giờ nhảy ra toàn bộ thế này?
Đêm đã khuya, từng hạt mưa nhẹ nhàng bay lả tả trên lá cây và tí tách
rơi tren cửa sổ phát ra những tiếng sàn sạt nhỏ. Trong phòng ngủ Lăng
Vân Cư vẫn đang có ánh nến chập chờn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười
sung sướng hoặc hùng hồn cứng cáp hoặc thanh uyển chuyển.
Trong một gian phòng bên cạnh Lăng Vân Cư, Tử Địch bĩu môi tức giận nói với Mặc Y:
- Tỷ tỷ, tỷ xem Thượng Quan Uyển Nhi đúng là mặt dày mà? Đuổi chúng ta
ra còn ngồi tới nửa đêm, đúng là... Đại nhân buồn ngủ nàng có biết
không? Ai nha, nàng sẽ không qua đêm ở nơi này ... vậy thì...vậy thì...
Mặc Y nhẹ nhàng trừng mắt với nàng:
- Ngươi cứ mở miệng ra là không dừng lại được. Thượng Quan đại nhân là
đặc sứ hoàng đế phái tới, là nữ quan tâm phúc của hoàng đế, ngay cả đại
nhân cũng phải nể mặt nàng ba phần. Người ta đêm tới, nhất định là có
công vụ muốn thương nghị mà!
Tử Địch thiếu chút nữa nhảy lên:
- Ai nha. Tỷ tỷ ngốc nghếch của ta, tỷ muốn tự bịt tai đi trộm chuông để lừa mình dối người hay sao? Tỷ nhìn cách ăn mặc của nàng hôm nay rõ
ràng chính là cố ý câu dẫn đại nhân mà! Ngực thì xẻ cổ thật thấp, phấn
son trên mặt đánh cẩn thận, quần áo trang sức trên người thì hoa lệ đắt
đỏ. Chậc chậc, thật sự là. . . Tỷ tỷ, tỷ gặp phiền toái rồi, chân chính
đụng độ cường địch. Tỷ phải vì hạnh phúc cả đời mà phải khiêu chiến đó.
- Ôi! Đau quá. Hì hì! Bị ta nói trúng tim đen rồi phải không!
...
Tần Tiêu đứng ở ngoài cửa, nghe được mà cười trộm trong lòng, hắn vừa
vặn tiễn Thượng Quan Uyển Nhi ly khai, lúc trở lại đi qua phòng của các
nàng, không nghĩ qua là nghe trộm được mật ngữ khuê phòng của hai tỷ
muội nàng.
Tần Tiêu nhẹ chân nhẹ tay đi trở về phòng của mình, trong lòng âm thầm
cân nhắc nói: xem ra, muội tử Mặc Y đối với ta có chút ý tứ nha. . .mà
hình như trước mặt nàng ta cũng chưa ân cần gì, cái này hẳn là nhân phẩm tốt, vận khí trong truyền thuyết tới rồi thì ván cửa cũng ngăn không
được? Hắc hắc!
Tần Tiêu trở lại trong phòng, vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng lên giường ngủ, thình lình cửa bị một cái đại thủ chặn, Lý Trọng Tuấn cười mờ ám
với Tần Tiêu:
- Không tệ lắm, tâm phúc của hoàng đế mà ngươi cũng dám thông đồng, sự
tình ngay cả ta cũng không dám làm mà ngươi cũng dám. Xem ra ta một mực
đều xem thường ngươi rồi!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Điện hạ mời vào. Đã trễ thế như vậy điện hạ còn không nghỉ ngơi, đến tìm ta có việc sao?
Lý Trọng Tuấn nhíu lông mày, ngượng ngùng cười:
- Như thế nào, không có việc gì không thể đến sao? Ta dò xét từ xa xa
rất lâu, thấy hai tốp mỹ nữ đều đi mới dám tới quấy rầy. Thế nào, huynh
đệ ta có nghĩa khí không?
Lý Trọng Tuấn nghênh ngang vào phòng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống:
- A! Tùng Ngọc Bách Hợp Tô! Xem ra, hai tỷ muội hoàn toàn chính xác là người của ngươi.
Tần Tiêu đóng cửa lại ngồi xuống bên cạnh Lý Trọng Tuấn, cầm lấy một miếng Tùng Ngọc Bách Hợp Tô nhìn trái nhìn phải một hồi:
- Như thế nào, một khối Tô Đường cũng có thể để cho điện hạ nhìn ra mánh khóe sao?
Lý Trọng Tuấn chậc chậc lắc đầu:
- Ai nha, Tần huynh đệ, ta bắt đầu có chút ghen ghét ngươi rồi. Bổn
vương đã lớn như vậy, còn chưa có cô nương nào nguyện ý chủ động làm
Tùng Ngọc Bách Hợp Tô cho ta ăn, ta phần lớn đều là đến ăn trong kỹ viện của những nữ tử phong trần hoặc là dứt khoát đến khách điếm mua ăn.
Huynh đệ có chỗ không biết, Tùng Ngọc Bách Hợp Tô là món ăn bình dân của điển hình của thánh đô, có một phong tục, nếu cô nương nhà ai coi trọng tiểu gia hỏa nhà nào thì chủ động thổ lộ ý nghĩ yêu thương, làm món này cho tiểu tử đó ăn. Tiểu tử ăn được càng nhiều thì biểu thị đối với cô
nương càng hợp ý. Ngươi xem một chút, cái mâm lớn thế này mà ngươi ăn
hơn phân nửa. Ái chà! vậy thì trong lòng hai tỷ muội kia nở hoa luôn
rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT