Ít nhất biểu hiện ra ngoài dễ dàng, không có chuyện đầu đường cuối ngõ miệng tai tương truyền, huyên náo xôn xao.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, cất bước đi đến trong quân bên ngoài sơn trang.
Cửa sơn trang, Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức đứng hai bên trái phải.
Lý Tự Nghiệp đổi lại bộ đồ khác, hoa văn trước ngực là một đôi hùng
ngưu, thân mặc Thiên Ngưu Vệ. Trên lưng vác chiến đao màu đỏ tươi,
trường đao khóa nghiêng uy phong lẫm lẫm. Trái lại Phạm Thức Đức thì
khác hắn, không nói tới hình thể của hắn vốn là hơi gầy, mấy ngày nay
hắn bị Từ Tiểu Nguyệt bắt được, nhét vào trong bồn tắm ép hỏi tung tích
hạ lạc của Thủy Nhạc Sách, thiếu chút nữa bị giết chết, lúc này đi đường còn có chút bay bổng.
Tần Tiêu nhìn bộ dạng uể oải không phấn chấn của Phạm Thức Đức, trong lòng âm thầm buồn cười, phất phất tay:
- Đi thôi!
Tần Tiêu lần đầu thay Hồ phục, mặc vào quan bào phi sắc, bên hông treo
bạc túi, đầu đội mũ quan hai cánh chuồn chuồn, biến hóa nhanh chóng, trở thành một đại nhân nho nhã. Dựa theo quy củ của Đường Cao Tông truyền
thừa, quan viên Tam phẩm trở lên thượng triều hoặc tham gia lễ nghi
trọng đại, lúc xử lý chính sự phải mặc áo bào tím, bội kim ngư. Ngũ phẩm trở lên lấy phi bào, bội ngân ngư. Lục phẩm trở xuống mặc áo lục không
có bội ngư. Bộ quan phục này, Tần Tiêu sớm mang bên người nhưng đây là
lần đầu tiên mặc vào. Tuy rằng thoải mái dễ chịu, nhưng cảm giác có chút câu thúc, không quá tự do.
Đến bên ngoài quân trại, Phạm Thức Đức xuất ra thánh chỉ trong hộp gấm
Thượng Quan Uyển Nhi Thượng Quan Uyển Nhi, cung kính nâng hai tay nói:
- Đại nhân, mời bái thánh chỉ vào đường, trên mặt bắc mà bái, mở lại đường thẩm án.
Tần Tiêu gật đầu tiếp nhận, tay phải giơ cao thánh chỉ, sải bước đi vào
trong trại. Trước trướng Trung quân, 3000 Vũ Lâm tướng sĩ chấp thương
hai bên, Lý Trọng Tuấn cùng Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh bàn chia làm
tả hữu.
Nhìn thấy Tần Tiêu đi tới, Lý Trọng Tuấn cùng Thượng Quan Uyển Nhi tiến
lên nghênh đón, cách Tần Tiêu còn có hơn mười bước thì quỳ hai đầu gối
xuống, cùng hô lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
3000 Vũ Lâm Vệ ầm ầm quỳ một gối xuống hành quân lễ:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Gặp khâm sai đại nhân tay cầm thánh chỉ thì coi như hoàng đế đích thân tới!
Tay trái Tần Tiêu nâng lên:
- Nghĩa hưng Vương Bình thân, Thượng Quan Uyển Nhi bình sinh. Chư tướng sĩ bình thân!
Mọi người đứng lên, Lý Trọng Tuấn chắp tay vái chào, sau đó lên tiếng:
- Khâm sai đại nhân, Hình Đường đã chuẩn bị xong, mời Diện Bắc Tạ Ân, sau đó khai mở đường thẩm án.
Tần Tiêu gật đầu, bước lên bàn làm chứng, hai tay giơ cao thánh chỉ quá đỉnh đầu, hai đầu gối quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Giang Nam Đạo Tuần Tra Sử Tần Tiêu cẩn chịu Hoàng mạng toàn quyền
quản thiện Giang Nam. Tạ bệ hạ thiên ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn
vạn tuế!
Một loạt lễ tiết rườm rà diễn ra, Tần Tiêu ngồi trên bàn phía bắc, Lý Tự Nghiệp chấp đao đứng hầu bên trái, tay nâng thánh chỉ; Phạm Thức Đức
bên phải chấp bút mài mực chuẩn bị ghi chép đường thẩm. Thượng Quan Uyển Nhi cùng Lý Trọng Tuấn cách bàn chín, yên vị dưới một cái bàn, xem như
thẩm án bên cạnh.
Vừa mới chuẩn bị bắt đầu thẩm án, một gã tiểu hiệu phi ngựa hướng quân doanh chạy tới, trong miệng hô to:
- Báo!
Lý Trọng Tuấn cười cười với Tần Tiêu nói:
- Khâm sai đại nhân, tin chiến thắng đến rồi!
Tiểu hiệu đến cửa liền xoay người xuống ngựa chạy đến trước đường, hắn quỳ một chân trên đất, bẩm:
- Khởi bẩm khâm sai đại nhân, Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ: Tịnh Châu Đại Đô Đốc Trương Nhân Nguyện Trương tướng quân giờ Tý hôm nay công phá Ngạc
Châu phủ binh doanh, chém đầu bảy trăm, bắt được tù binh hơn ngàn người. Ngạc Châu phủ đã bị Trương tướng quân toàn quyền tiếp quản, tin chiến
thắng tấu lên!
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường chúc mừng!
Tiểu hiệu vừa mới lui ra, bên ngoài lại xông vào một người hô to báo tiệp.
- Bẩm khâm sai đại nhân, Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ: Cao Tiên Chi Cao
Tướng quân, dâng tặng Nghĩa Hưng Vương quân lệnh, tiến về Thiên Thánh
Sơn Tra tiêu diệt, đến nay giờ sửu dừng lại, đã toàn bộ tiêu diệt tiễn
lương giáp trận giấu kín trong núi, đánh chết nghịch đảng phỉ chúng hơn năm trăm người. Cao Tiên Chi tướng quân tự mình dẫn nhân mã đem vật tư
thu hoạch vận tới Ngạc Châu, đặc biệt truyền tin chiến thắng tới.
Lý Trọng Tuấn vỗ tay cười ha hả:
- Khâm sai đại nhân, ngươi quả nhiên là thần cơ diệu toán! Lúc này đây,
chúng ta thật là lấy được đại toàn thắng, thống khoái, thống khoái ah!
Tần Tiêu chắp tay cười:
- Vẫn là do Nghĩa Hưng Vương có phương pháp điều binh, ta nào có công lao gì!
Sau đó, Tần Tiêu vỗ đường mộc, quát lớn:
- Mang Giang Nam nghịch đảng trùm thổ phỉ, phạm nhân Ngô Hưng Quốc!
Từ Tiểu Nguyệt là tuyệt không tồn tại, vì thế trùm thổ phỉ đương nhiên là Ngạc Châu thích sứ Ngô Hưng Quốc rồi!
Ngô Hưng Quốc bị hai gã lâm quân sĩ thân thể khoẻ mạnh kéo "loạt xoạt"
đi vào, khi ách đường hai mươi bước lúc, một gã Vũ Lâm Vệ quân sĩ đột
nhiên đạp xuống một cước vào gối Ngô Hưng Quốc. Ngô Hưng Quốc Sớm đã
toàn thân vô lực quỳ nằm xuống dưới, đầu cũng sát mặt đất.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Ngô Hưng Quốc đã chỉ còn nửa cái mạng, hắn lãnh đạm nói:
- Nghi phạm Ngô Hưng Quốc, nguyên hệ Ngạc Châu châu thích sứ. Thân là
thần tử Đại Chu không thay thiên tử tuyên giáo, vì vạn dân tạo phúc, lại ám hoài dã tâm mưu đồ làm loạn, ý muốn phản loạn. Phát hiện chứng cớ vô cùng xác thực không tha. Phán, trảm lập quyết!
Thân thể Ngô Hưng Quốc nằm rạp trên mặt đất đột nhiên run lên, rốt cục
thân thể nghiêng một cái lật sang một bên, một đôi mắt như là cá chết
trừng lên nhìn về phía Tần Tiêu, bờ môi khẽ mở ra nhưng không nói ra
lời.
Tần Tiêu cầm lấy một cây đường ký ném xuống trước mặt Ngô Hưng Quốc, hắn vỗ đường ký:
- Mang xuống, chém!
Vũ Lâm Vệ quân sĩ nhặt đường ký lên, giọng nói run run đáp:
- Vâng!
Sau đó kéo ngược Ngô Hưng Quốc đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Ngô Hưng Quốc đều cũng không nói một lời nào .
Tần Tiêu trong lòng âm thầm cười lạnh: Vi Đình, bọn chuột nhắt nhát gan
ngươi, đám tiểu nhân xấu xa, rõ ràng sợ chết mà dám làm chuyện này.
Phạm Thức Đức sau lưng múa bút thành văn đem từng câu từng chữ Tần Tiêu cùng đường thẩm ghi lại kỹ càng.
- Mang nghịch đảng trọng yếu Giang Nam - Phạm Phụ Ngô Tiên Nhi!
Đồng dạng đạo lý, bởi vì Từ Tiểu Nguyệt không tồn tại, liền chỉ có thể xuất hiện "Ngô Tiên nhi ".
Ngô Tiên nhi tóc rối tung, mặt như giấy trắng, phảng phất trong vòng một đêm già hơn hai mươi tuổi, bộ dáng như là lão phu nhân tiều tụy. Vẻ mặt chết lặng, trong lúc còn ngốc trệ bị quân sĩ kéo đến, dùng một cước đạp vào gối quỳ xuống. Thân thể cố gắng đứng lên, nhưng mặt không biểu tình ánh mắt trống rỗng nhìn Tần Tiêu.
- Ngô Tiên nhi, ta và ngươi đấu trận này, tuy rằng hiện tại thắng bại đã phân, nhưng bổn quan không thể không thừa nhận, ngươi là một nhân vật
lợi hại.
Ngô Tiên nhi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, lại không nói một lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT