Tần Tiêu nghe được rõ ràng. Hai tỷ muội này lần đầu tiên xưng hô Hổ Vạn
Cầu là "Phụ thân" . Trong lòng của hắn suy nghĩ: nếu như đem quan hệ
giữa Hổ Vạn Cầu, Tuân Lệ Lệ, Vi Đình ba người nói cho hai tỷ muội này
biết không biết các nàng sẽ có cảm tưởng gì.
Mặc Y tiếp tục nói nhỏ:
- Đại nhân, dùng võ công của chúng ta hợp lại cũng không phải đối thủ của Vi Đình. Chúng ta được hắn dạy dỗ, hơn nữa Vi Đình thâm tàng bất lộ, võ công của hắn rốt cuộc cao tới trình độ nào chúng ta cũng không rõ ràng. Hơn nữa người này vô cùng gian hoạt, quỷ kế đa đoan... Ta nghĩ trên đời này chỉ có trí kế và võ công của đại nhân là áp hắn. Cho nên chúng ta
không thỉnh đại nhân bất kể là báo thù cũng tốt, vẫn đi theo đại nhân
còn tốt hơn đi với Hỏa Phượng nhiều, chúng ta nhất định phải giết hắn!
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt căm phẫn của Mặc Y, nháy mắt mấy cái, khóe miệng của hắn mỉm cười khó hiểu.
Tần Tiêu khẽ cười, nói:
- Được rồi, ta đáp ứng các ngươi. Nhưng các ngươi từ nay về sau mặc kệ
làm chuyện gì, nhất định phải phục tùng an bài của ta. Bằng không thì
chuyện này khó thành công. Vi Đình đúng là nhân vật khó chơi, ta đã gia
nhập Hỏa Phượng chính là muốn làm chuyện lớn, là phải nghĩ biện pháp
trước tiên dọn tảng đá lớn khóa chân này.
Trong lòng Tần Tiêu rất rõ ràng: nếu hai tỷ muội này không đầu nhập vào ta mà cam chịu sa đọa,
chủ động đầu nhập vào phản tặc ô quan thì khó thành công, tương kế tựu
kế thuận tay đẩy thuyền, hợp tác với các ngươi cũng không sao. Bởi như
vậy không quản các ngươi thiệt tình tìm ta hỗ trợ hay là Phượng tỷ phái
tới dò hỏi, đến lúc đó ta đều bàn giao tốt. Không tới mức vì chuyện của
các ngươi làm hỏng đại kế của ta. Đến lúc đó cho dù bị lộ thì động tác
của ta tối đa sẽ bị Hỏa Phượng xem là tranh quyền đoạt lợi bài trừ đối
lập, cũng không thể hủy kế hoạch trong tay của nữ nhi được.
Hai tỷ muội mặt lộ vẻ vui mừng, cùng kêu lên nói ra:
- Đa tạ đại nhân!
Sau đó đều chui vào trong chăn, dùng chăn phủ kín đầu và toàn thân
Cánh tay phấn nộn của Tử Địch từ trong chăn vươn ra, đem từng món quần áo kéo vào trong chăn.
Tần Tiêu nhịn không được mà thở dài: ai! ! Những ngày gần đây ta đúng là xử nam tuyệt thế mà, nhiều lần bị nữ nhân khiêu khích và uy hiếp, nhưng mà bởi vì có trở ngại nên không có làm bước cuối cùng. Mượn chuyện hôm nay mà nói nếu ta mà làm cái gì, cùng đại chiến 3P với các nàng một hồi thì Hổ Vạn Cầu còn không từ địa phủ chạy ra xé xác ta sao? Lại nói nếu các
ngươi thật tâm nhờ ta báo thù mà không phải là người nào phái tới nằm
vùng theo dõi, ta chẳng phải làm một chuyện cắn rứt lương tâm sao?
Bỏ đi bỏ đi, nhịn một hồi sóng yên biển lặng, vì không có phiền toái ngày
sau thì hoặc là lưu lại tiếc nuối, hoặc là thủ vững trận địa của mình!
Không được bởi vì dục vọng nhất thời mà làm hỏng đại kế.
Tần Tiêu đứng dậy, đi vào trong nội đường lấy hai cái ghế dài ghép lại, giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, nằm ngủ.
Hai tỷ muội từ trong chăn ló đầu ra, hai mặt nhìn nhau một hồi, sau đó lại nhao nhao mờ mịt lắc đầu, lùi về trong chăn.
Tần Tiêu nằm trên ghế dài, trong nội tâm miên man bất định: làm người thật
khó! Nhất là làm một nam nhân cây cao đón gió! Lại thực tế, hiện giờ
địch ta khó phân, dưới tình huống từng bước hiểm trở thì phải bảo trì
tín niệm của mình, càng khó! Mặc Y, Tử Địch chỉ mong các ngươi thật tâm, biểu hiện hiện tại ngàn vạn lần không phải mưu mô gì đó. Bằng không ta
không biết phải dùng thái độ gì đối đãi với các ngươi, cuối cùng nên bàn giao với Hổ Vạn Cầu thế nào!
Sáng sớm hôm sau Tần Tiêu thức dậy
cực sớm. Đẩy cửa đi ra ngoài phòng thì thấy mưa phùn mịt mờ, bầu trời
còn hơi tối. Lá trúc trước phòng có từng hạt nước trượt xuống nhỏ vào
bùn đất, không khí tươi mát hơi chút ít lạnh gia. Tần Tiêu dùng sức duỗi lưng vài cai, cảm giác tinh lực dồi dào.
Những ngày này hắn không nghỉ ngơi thật tốt. Không nghĩ tới đêm qua lại ngủ một giấc thật thoải mái.
Tần Tiêu đi vào trong đình viện, cơ hồ tất cả các lều đều đóng kín, không
có người nào chui ra. Tần Tiêu không tự giác bước tới bờ sông.
Kỳ quái là chiếc thuyền đánh cá ngày hôm qua như cố ý ở đó chờ đợi hắn, lặng yên lướt qua.
Thuyền đánh cá cập bờ, vẫn là hán tử ngư dân chân trần như trước, mặt không
biểu tình vẻ mặt như than chì nhìn qua Tần Tiêu, đờ đẫn nháy hai con
mắt, ý bảo hắn lên thuyền.
Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc bất định, trong khoang thuyền có âm thanh truyền ra:
- Lên thuyền a, Tần đại nhân.
Tần Tiêu có chút cả kinh, âm thanh của nữ nhân!
Vừa thả người lên thuyền thì ngồi trong khoang thuyền chính là Từ Tiểu Nguyệt.
Nhìn thấy Lý Tiên Huệ đổi mặt nạ, đổi về gương mặt của Tịch Nhi, Từ Tiểu Nguyệt.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm kinh nghi: quái tai! Từ Tiểu Nguyệt đang ở trên
thuyền? Nhưng lại cố ý chờ mình ở trên thuyền. Hẳn là ngư dân này chính
là gia hỏa trung tâm như sắt theo lời của Tuân Lệ Lệ, bán đứng hai chúng ta?
Trong lòng có chút kinh nghi bất định, Tần Tiêu ngồi vào trong khoang thuyền, nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt.
- Ngươi làm chuyện ngu xuẩn.
Từ Tiểu Nguyệt mặt không biểu tình nói thẳng ra, âm thanh lạnh như băng như ném tảng băng vào mặt nước.
Tần Tiêu cười mỉa:
- Xem ra tai mắt của Phượng tỷ linh thông hơn xa tưởng tượng của ta. Thất kính thất kính.
Từ Tiểu Nguyệt cười lạnh:
- Chỉ là một chân chạy nô tài còn vọng tưởng lấy ra âm thầm lấy mất quyền lực của ta, thậm chí còn muốn vật ngã. Ngươi nói có thể sao? Từ Tiểu
Nguyệt ta nếu vô năng dễ khi dễ thì chẳng phải sớm xong đời, còn có
thể sống tới ngày nay? Tần đại nhân, ta có thể tha thứ cho ngươi gặp
người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Nhưng mà tình thế
trước mắt ngươi cũng rõ ràng. Bất kể là nô tài thân phận cao bao nhiêu
thì vĩnh viễn chỉ là nô tài, tuyệt đối không thể nào xoay người cưỡi lên đầu của chủ nhân. Điểm này ngươi nhất định phải hiểu rõ.
Trong
lòng Tần Tiêu đổ mồ hôi: Tuân Lệ Lệ, Từ Tiểu Nguyệt, hai nữ nhân này đấu pháp đúng là lợi hại không hợp thói thường a! Ha ha, cũng tốt cũng tốt, các ngươi đấu với nhau đi, đấu được càng hung ác thì ta lại càng vui
vẻ!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:
- Tình cảnh của Tần mỗ
có thể lo như vậy, đây chẳng phải là chuyện không có biện pháp sao?
Không đáng cùng Tuân Lệ Lệ kéo da mặt, trực tiếp cự tuyệt nàng a? Về
phần nói bậy một ít sau lưng của Phượng tỷ thì đành phải xin lỗi ngươi
vậy.
Từ Tiểu Nguyệt khoát khoát tay, cười:
- A!
Tuân Lệ Lệ yêu tinh già như vậy ngươi thấy như vậy là hiểu rồi. Nữ nhân
này trước kia còn tập qua mị công, không biết hại chết bao nhiêu nam
nhân. Nói đứng đắn thì binh mã Lý Trọng Tuấn rút lui ta đã biết rõ. Ta
vừa mới từ An Châu trở về gấp, tận mắt nhìn thấy hắn lui binh về phía
sau. Dựa theo ước định hiện giờ ta mang ngươi đi gặp Lý Tiên Huệ. Đồng
dạng Thủy Nhạc Sách ngươi đã chuẩn bị tốt chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT