- Tần đại nhân, ty chức Hà Khai có việc cầu kiến đại nhân.
A, tới tốt! Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ:
- Vào đi.
Cửa bị đẩy ra, hơn mười người nối đuôi nhau mà vào, cúi thấp đầu giống như bị người ta bắt gian tại giường.
Hà Khai nói với hai người sau lưng.
- Hai người các ngươi đi ngoài cửa trông coi, ngàn vạn lần không cho ai tới đây.
Hai người sau lưng tuy mặc quần áo tùy tùng, nhưng nhìn tướng mạo lỗ võ hữu lực thì hẳn là võ tướng, lúc này chắp tay nghiêm nghị nói:
- Vâng!
Quay người đi ra ngoài, đứng ở ngay cửa.
Tần Tiêu lẳng lặng nhìn qua đám người kia, cười nhạt nói:
- Chư vị đồng liêu mời ngồi, hôm nay tìm bổn quan có việc gì quan trọng không?
Hà Khai đến gần bên người Tần Tiêu, hạ giọng thì thầm nói:
- Tần đại nhân, những người này đều là bằng hữu thân quen của hạ quan
nhiều năm, hơn nữa đều là bị Hỏa Phượng cưỡng ép kéo lên thuyền. Đại
nhân thỉnh xem, vị này chính là Viên Châu Thứ Sử Lưu đại nhân, vị này
chính là Hồng Châu phủ Chiết Trùng Đô Úy Phong tướng quân, vị này chính
là Kinh Châu Tư Mã Hạ đại nhân...
Hà Khai giới thiệu từng người
cho Tần Tiêu, người bị chỉ nhao nhao cúi đầu khom người vái chào Tần
Tiêu, trong phòng ngược lại vô cùng yên tĩnh, duy chỉ có nghe được tiếng nói nhỏ của Hà Khai.
Giới thiệu xong thì Tần Tiêu gật gật đầu, cười nói:
- Chư vị ý đồ đến bổn quan đã biết được. Chư vị đồng liêu yên tâm, Tần
Tiêu cũng không phải Lai Tuấn Thần, Tác Nguyên Lễ ác quan, động một chút là bắt là giết, liền đem gia sản tịch thu hay giết cả nhà, đẩy vào tử
lộ. Tâm tư của chư vị Tần Tiêu cũng hiểu. Yên tâm đi, Tần Tiêu hứa hẹn
với Hà đại nhân đồng thời cũng hứa hẹn với chư vị. Chỉ cần mọi người
thiệt tình sửa đổi theo thiện, bổn quan cam đoan mọi người nhất định
bình yên vô sự, người có công sẽ được khen thưởng.
Tần Tiêu làm ra thủ thế im lặng, phất phất tay, bảo những người này đứng lên, nói:
- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, sợ tai vách mạch rừng, hôm nay
cũng không bàn nhiều hơn. Mọi người nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải bảo thủ bí mật ngày hôm nay. Bằng không thì Tần Tiêu tự nhiên cũng xong đời, hơn
nữa chư vị chỉ có thể đi làm loạn thần tặc tử, chờ bị Đại Chu vương
triều tru diệt cửu tộc.
Mọi người ngay ngắn gật đầu chắp tay đồng ý. Hà Khai thấp giọng nói:
- Đại nhân, những người này đều là đại quan và tướng lĩnh các châu, bọn
họ đồng thời có thể khuyên giải những quen viên cùng châu với mình cải
tà quy chính. Nếu không ta thấy như vậy, đại nhân, ngài cũng không cần
khuyên từng người, việc vặt còn lại giao cho đám hạ quan xử lý. Trong
vòng ba ngày phàm là quan lại tướng quân tin tưởng được đều khuyên giải. Nếu không chúng ta ra ám hiệu với đại nhân? Trong ba ngày phàm là quan
tướng lãnh không quy hàng Hỏa Phượng thì bên hông đeo một cái túi lụa
màu đỏ, đại nhân, ngài thấy thế nào?
- A... Được rồi.
Tần Tiêu cười:
- Các vị, nơi này không thể ở lâu, các vị mời rời đi. Nhớ kỹ, các ngươi
vừa rồi, là tới tìm ta báo cáo chiến tích và châu vụ. Ân, mọi người tán
đi, quan trọng hơn là vạn nhất tiết lộ thì chuyện này không ổn đâu.
Mọi người ngay ngắn khom người bái thật sâu, chậm rãi đi ra cửa.
Những người này vừa đi thì Tần Tiêu lẳng lặng ngồi xuống, trong nội tâm lẫm
lẫm thầm nghĩ: xem ra chiêu này vẫn còn tác dụng a, một tảng đá kích vạn sóng, quan lại đi theo Hà Khai quy hàng tin tưởng sẽ không phải số ít.
Từ trước quan trường rắc rối khó gỡ, chúng quan liêu vãng lai mật thiết, chuyện như vậy sớm nằm trong dự liệu. Tin tưởng lúc ấy bọn người Từ
Tiểu Nguyệt cũng hiểu rõ và lợi dụng quan hệ này, bốn phía hạ độc thủ,
kéo người nhập bọn a? Chỉ có điều ta hiện tại làm loại chuyện này chính
là Hỏa Trung Thủ Lật (mình làm người khác hưởng), hơi chút vô ý sẽ lật
thuyền, giống như đi trên dây, không được phép có nửa phần sơ sót. Vạn
nhất sau đó có tình huống gì thì chính mình ngược lại có thể dựa vào một thân võ dũng và Thủy Nhạc Sách che chở, chạy ra tìm đường sống. Nhưng
mà Lý Tiên Huệ...
Lập tức nhớ tới chuyện khẩn yếu nhất chính là gặp Lý Tiên Huệ! !
Ngày mai, có lẽ chính là ngày tin tức Lý Trọng Tuấn lui binh. Đến lúc đó
bất kể là Từ Tiểu Nguyệt hay là Tuân Lệ Lệ đều đáp ứng cho ta gặp nàng.
Ngày mai, ngày mai... Tất cả vấn đề mấu chốt đều lưu lại chờ ngày mai giải quyết.
Hiện tại phải làm tan rã Hỏa Phượng đã không phải là việc khó, nhưng muốn
chính thức giải quyết hoàn mỹ chuyện ở Giang Nam này sẽ chờ tới ngày đó!
Tần Tiêu lặng lẽ tự định giá, Lý Tự Nghiệp đến, đi vào trong căn phòng nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại nhân ngươi nói kỳ quái không, hai ngày này lão Lý ta không có nhìn thấy gia hỏa đen thui kia. Hắn chạy đi đâu rồi?
Tần Tiêu nghi nói:
- Thiết nô?
Lý Tự Nghiệp gật đầu:
- Đúng vậy a. Tên kia thật ý tứ, đần độn, chỉ biết lắc đầu cùng gật
đầu, nhưng mà lão Lý ta nói chuyện với hắn thì hắn lại có thể nghe rõ,
ha ha. Hơn nữa thằng này có chút man lực ah, khí lực kia không nhỏ hơn
lão Lý ta đâu.
Trong nội tâm Tần Tiêu phát lạnh: Lý Tự Nghiệp cùng thiết nô ở chung không tệ lắm!
Sau đó Tần Tiêu tránh thoát tai mắt của người khác tiến vào phòng tân hôn,
phát hiện đúng lúc Từ Tiểu Nguyệt không ở đây liền đem một phần danh
sách đã sao chép xong nhét vào một khe nhỏ dưới giường, trừ phi mở
giường gỗ ra, hoặc là cố ý tìm, nếu không không có khả năng phát hiện.
Làm xong những chuyện này Tần Tiêu vui cười: Từ Tiểu Nguyệt nha Từ Tiểu
Nguyệt, ngươi làm sao cũng không nghĩ tới thì ngươi tìm kiếm đau khổ lại ở dưới giường của ngươi!
Chạng vạng tiệc tối lại bắt đầu, Tần
Tiêu cố ý lưu ý bên eo của các khách mời, phát hiện quả nhiên có vài
chục người mang theo túi đỏ trên dây lưng lụa, hơn nữa thời điểm nhìn
qua Tần Tiêu thì ẩn ẩn lộ ra ánh mắ sợ hãi, hào quang lập loè.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: không tệ lắm! Tiến triển rất nhanh! Những
người này đều cho rằng trong tay của ta nắm giữ chứng cớ của bọn họ. So
với việc không có lựa chọn đi theo Hỏa Phượng tạo phản, bọn họ càng muốn đánh cược một keo, đi theo ta lăn lộn có hậu quả gì cũng không cần
biết. Xem ra trước lợi ích của bản thân thì những người này cũng rất
sáng suốt. Dù sao đi theo triều đình chính thống thì đó mới là vương đạo mà!
Sau tiệc tối thì một chuyện khó giải quyết lại xuất hiện
trước mặt của Tần Tiêu: động phòng, tiến vào hay không đây? Ta tốt xấu
gì cũng là thanh niên, chẳng lẽ thật sự bị mụ già lẳng lơ Từ Tiểu Nguyệt kia chờ đạp hay sao?
Đúng lúc này hai ngày nay Ngô Hưng Quốc chạy việc sứt đầu mẻ trán rốt cuộc tìm được Tần Tiêu, nhìn hắn nói ra:
- Hiền tế, theo như tập tục của Giang Nam, hôm nay là hai bên tiến vào Đường Môn, buổi chiều nên tiến vào phòng hồi môn.
Tần Tiêu ngạc nhiên sững sờ: tại sao nam nhân Giang Nam Ngạc Châu này có
thể lấy vợ? Nhiều lễ nghi phiền phức và tốn kém thấy sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT