Tần Tiêu nhìn qua vẻ mặt cô đơn ôn nhu của Lý Tiên Huệ thì nhất thời nghĩ đến đây có phải diễn trò hay
không, nhưng mà cứ xem như đây là chuyện tốt, không nên nói nhiều.
- Tần mỗ cũng vạn lần không ngờ có thể làm lễ bái đường với hoàng thân
quốc thích Đại Đường đấy, xem như một lần kết hôn đi, mặc dù chỉ là diễn trò, ha ha!
Lý Tiên Huệ che miệng cười rộ lên:
- Đại nhân thật biết chê cười!
Tần Tiêu cười:
- Vốn chính là thế! Cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể chờ
mong được cưới công chúa đấy. Dù sao công chúa của đại Chu số lượng có
hạn a.
Lý Tiên Huệ cười khanh khách, nói:
- Không nghĩ tới bổn sự sỗ sàng của đại nhân cũng nghiêm túc như vậy.
Tần Tiêu cười ha hả, trong lòng thì nhịn không được run lên, nói:
- Những lời này ‘ bổn sự sỗ sàng của đại nhân cũng nghiêm túc như vậy ’, nghe thế nào cũng thấy quen tai, chẳng lẽ...
Đột nhiên nội tâm của Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, Lý Tiên Huệ này chẳng lẽ là giả mạo?
Phượng tỷ?
Trong lòng kinh hãi như thế nhưng trên mặt của Tần Tiêu lại bất động thanh
sắc, tiếp tục cùng Lý Tiên Huệ nói chuyện phiếm. Sắc trời đã hơi muộn,
xem ra hôm nay còn phải qua đêm trong phủ Thứ Sử này, vốn Ngô Hưng Quốc
an bài cũng là ngày mai mới quay về Sở Tiên sơn trang, cử hành đại lễ
kết hôn.
Với tính tình của Tần Tiêu thì cẩn thận quan sát sơ hở
của Lý Tiên Huệ trước mặt, hơn nửa ngày cũng không có phát hiện điều gì
khac thường. Lý Tiên Huệ trước mắt này giơ tay nhấc chân đều giống Vĩnh
Thái quận chúa như đúc, giống đến mức không hề có một điểm sai lầm!
Hẳn là ta lo ngại? Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ như vậy, nhưng nói
thầm: vì cái gì từ khi nghe được nàng nói câu đó trong lòng của ta lại
có cảm giác khác thường? Trực giác nói cho ta biết ở trong đó nhất định
có cái gì không đúng! Nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Tần Tiêu tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Tiên Huệ, hy vọng có thể từ cử động ngón tay của nàng moi ra một ít môn đạo:
- Tiên Nhi, lúc trước bệ hạ tứ hôn nàng và Võ Duyên Cơ thì không có cử hành hôn lễ sao?
Lý Tiên Huệ nhíu mày:
- Ngày đại hôn không nên đề cập tới chuyện xấu này. Ta không phải đã nói
với ngài rồi sao? Bệ hạ vừa mới tứ hôn thì ta cùng Võ Duyên Cơ đi vào
nội cung theo thông lệ nên sinh ra rắc rối bị xử tử, làm gì có cơ hội
bái đường.
Lý Tiên Huệ dừng một chút, đột nhiên trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị vui vẻ, nói:
- Đại nhân cố ý nói như vậy là đang lo lắng Tiên Nhi ta không còn hoài bích đúng hay không? (*Hoài bích là còn trinh)
Tần Tiêu trong lòng mồ hôi, không khỏi tranh luận nói:
- Tần Tiêu tuyệt không có ý này! Đây chỉ là chuyện phiếm mà thôi, quận chúa không nên trách!
Trong nội tâm thì nghĩ tới: tuy người trước mặt này và Vĩnh Thái quận chúa Lý Tiên Huệ giống như đúc, âm thanh khác nhau không nhiều lắm, nhưng mà ta vẫn cảm giác được có chút không đúng! Người trước mặt và Lý Tiên Huệ
gặp lần trước lại nhiều hơn một cổ hương vị dâm tà ngả ngớn... Tuy Lý
Tiên Huệ trước khi cũng vì thăm dò ta từng có cử động khiêu khích câu
dẫn, nhưng lúc ấy xem ra chỉ có sắc mà không có dâm, hương diễm mà không hạ lưu. Hiện tại quận chúa này nói chuyện...
Lúc này tiếng động
bên ngoài của đám người từ từ yên tĩnh lại, xem ra đều bị Ngô Hưng Quốc
an bài vào trong ăn tiệc cưới. Qua trong chốc lát cửa phòng bị gõ vang,
Tần Tiêu đi ra gõ cửa, chính là Mặc Y.
Mặc Y đứng ở cửa ra vào nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Tân lang quan, khách nhân cả sảnh đường đều chờ đợi ngài đi mời rượu
đấy! Tại sao ngài vừa chui vào trong khuê phòng của tân nương không nỡ
ra thế này? Ha ha!
Tần Tiêu cười mỉa:
- Ta lập tức tới ngay.
Trong phòng Lý Tiên Huệ kêu lên:
- Là Tử Địch tỷ tỷ sao? Nhanh mời vào trong ngồi, ta đang chán muốn chết!
Đột nhiên trong lòng của Tần Tiêu sáng ngời: Lý Tiên Huệ này không ngờ
không phân biệt được Mặc Y cùng Tử Địch? Quả nhiên không đúng!
Mặc Y đi vào trong khuê phòng, Lý Tiên Huệ vội vàng kéo nàng lại:
- Hảo tỷ tỷ, mau ngồi xuống tâm sự với ta đi! Những ngày này ngươi cùng Mặc Y tỷ tỷ bận rộn ở đâu cũng không tới thăm ta.
Tần Tiêu đi tới bên cạnh bàn làm bộ muốn châm trà uống, nghe hai người nói chuyện.
Mặc Y hơi có chút xấu hổ trầm thấp cúi đầu, nói:
- Quận chúa điện hạ, là tỷ tỷ Mặc Y... Vốn Phượng tỷ đã an bài Tử Địch
tới đón thân, nhưng mà tiểu nha đầu này phát tính tình nên ta lưu nàng
lại Sở Tiên sơn trang xem thôn trang...
Tần Tiêu nhìn thấy khóe
mắt của Lý Tiên Huệ có một tia khẩn trương và hoảng sợ, nhưng nàng nhanh chóng che dấu, tự trách nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói:
- Ngươi nhìn ta xem, mấy ngày không gặp hai tỷ muội các ngươi thì không nhận ra rồi!
Cũng chỉ trách các ngươi lớn lên cũng quá giống nhau!
Trong nội
tâm Tần Tiêu sáng ngời Mặc Y cùng Tử Địch làm bạn với Lý Tiên Huệ nhiều
năm, Lý Tiên Huệ làm gì có đạo lý không phân biệt được! Quận chúa này
tất nhiên là giả!
Tần Tiêu nhìn hai nữu nhân, nói:
- Các
nàng ở đây trò chuyện đi, ta đi ra ngoài tiếp khách. Không bao lâu thì
gọi nha đầu mang đồ ăn tới đây. Ah, đúng rồi, Tiên Nhi, hôm nay từ cửa
vào không gặp Tịch Nhi, tại sao thời gian trọng yếu này không thấy nàng
hầu hạ, chạy đi đâu rồi?
Lý Tiên Huệ cười nói:
- Tiểu nha
đầu này có lẽ chạy đi đâu đó, chắc cũng đang đi tìm lang quân như ý
trong sảnh thôi! Lại nói nàng cũng không phải nha hoàn, nếu bảo nàng
luôn hầu hạ ta thì cũng không tốt lắm đâu? Hôm nay phủ Thứ Sử nhiều
người nên Ngô Thứ Sử sợ nàng bị người ta nhận ra nên cố ý mang nàng đi
nơi khác rồi.
- Ah, là như thế sao.
Tần Tiêu lơ đãng nói ra.
- Ta đây đi, các nàng chậm rãi trò chuyện.
- Đi thôi!
- Đại nhân đi tốt.
Tần Tiêu đi ra khỏi khuê phòng đóng cửa phòng, lập tức phóng bước nhanh tới thính đường. Đi ra mấy bước đột nhiên thả người lên nóc nhà, nhẹ chân
nhẹ tay vạch một một mảnh ngói.
Không nằm ngoài sở liệu của Tần
Tiêu, trong khuê phòng Mặc Y quỳ rạp xuống đất cúi thấp đầu xuống, Lý
Tiên Huệ có chút tức giận ngồi ở trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua
nàng, bờ môi rung lên như đang nói cái gì đó..
Nóc nhà tương đối cao, âm thanh của Lý Tiên Huệ cực thấp, hoàn toàn không nghe nàng nói cái gì.
Nhưng có mà trước mắt là đủ rồi!
Tần Tiêu đã hoàn toàn hiểu được đây là chuyện gì xảy ra! Còn có Ngô Hưng
Quốc, Tịch Nhi, Hỏa Phượng cùng với tân nương tử gọi là Lý Tiên Huệ kia
là có chuyện gì rồi!
Tần Tiêu xoay người nhảy xuống, kiềm chế ở tâm thần đi tới chánh đường.
Trong chánh đường đã sớm ca múa hân hoan, mùi rượu dâng trào tràn ngập đại
sảnh. Ngô Hưng Quốc sớm đã uống thất điên bát đảo, đi đường có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ngô Hưng Quốc nhìn thấy Tần Tiêu đã đến thì như
được đại xá, hắn như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, thất tha thất thểu đi
tới, một phát bắt lấy hắn miệng đầy mùi rượu nói loạn:
- Hiền... Hiền tế, nếu ngươi không tới thì lão phu hôm nay phải say chết ở đây rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT