Kích tình đi qua, Lăng Tuyết Mạn liền hưng phấn, làm kế hoạch tuyệt vời, “Tình nhân, ta không cần mang quá nhiều người, mang Xuân Đường Thu Nguyệt theo là được, họ hầu hạ chu đáo, lại biết võ công, trong khoảng thời gian này, tạm thời chàng cùng Vô Cực Vô Giới nhịn một chút đi, ba người chúng ta đi, không cho ba nam nhân chàng ăn vụng, biết không? Mặt khác, chàng phải cho ta một chút bạc, ta muốn đi ra ngoài hưởng cảm giác làm phú một lần bà, ha ha ha… Mua đồ ăn, chơi, mặc…”

Mạc Kỳ Hàn không nhịn được trợn trắng mắt, lành lạnh cắt đứt, “Làm cái mộng đẹp gì đây? Ai cho nàng đi Giang Nam rồi hả ?”

“A? Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tối, lập tức leo lên trước ngực Mạc Kỳ Hàn, chất vấn: “Chàng rõ ràng đáp ứng, không cho phép chàng đổi ý!”

“Trẫm đáp ứng cái gì?” Mạc Kỳ Hàn ngơ ngác chớp mắt.

“Chàng nói, Mạn Mạn… được, đây không phải là đáp ứng thì là cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nổi đóa đập một quyền, nói.

Mạc Kỳ Hàn bừng tỉnh hiểu ra, “A, nàng nói cái này à, cái này trẫm là muốn nói, Mạn Mạn, có thể hầu hạ trẫm! Kết quả trẫm còn chưa nói hết lời, nàng liền không kịp chờ đợi hầu hạ… Khụ khụ, vậy trẫm cũng không cần phải nói tiếp a!”

“Khốn kiếp! Chàng cố ý! Chàng cố ý dụ ta quyến rũ chàng! Mạc Kỳ Hàn, chàng khốn kiếp!” Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn giận điên lên, đánh tới trên ngực Mạc Kỳ Hàn, tức giận nghiến hàm răng, sắc mặt tái xanh, “Ta mặc kể, ta liền muốn đi! Chàng âm hiểm xảo trá, chàng khi dễ ta!”

“Trẫm không có! Là nàng không có nghe hết lời nói, liền bắt đầu làm!” Mạc Kỳ Hàn ủy khuất tố cáo, giữ hai bàn tay nhỏ bé kia, tiếp theo buồn bã nói: “Trẫm không có thời gian đi Giang Nam, nàng liền nỡ bỏ trẫm lại, tự mình đi chơi sao? Nàng nhìn xem hậu cung này, vắng tanh chỉ có một nữ nhân là nàng, nàng không ở, trẫm sẽ cô đơn đấy!”

“Cái này…” Vẻ mặt khổ sở nhìn Mạc Kỳ Hàn, nghe lời cô đơn hắn của, Lăng Tuyết Mạn lập tức lại khó chịu trong lòng, hắn vì nàng, đường đường là một hoàng đế lại chịu tất cả uất ức, mấy năm này chỉ vì chuyện lục cung không phi, liền bị trên triều nghị luận bất mãn nhiều phen, hắn chịu áp lực cực lớn, chỉ cưng chiều mình nàng, nếu nàng đi, cả hai nhớ nhau thì không nói, ngộ nhỡ có đại thần nhân cơ hội đưa mỹ nhân cho hắn, mê hoặc hắn thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Mạn hơi nhếch môi, suy tư liên tục, mới kiên quyết lắc đầu một cái, “Được, ta không đi, ta giúp chàng! Giang Nam tuy tốt, nhưng nếu lão công bị lừa đi, không phải là lỗ sao!”

“Ha ha, thật không đi sao?” Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, vội mừng rỡ, hỏi lại cho chắc.

“Ừ, ta sợ chàng thừa dịp ta không có ở đây, hồng hạnh xuất tường!” Lăng Tuyết Mạn gác lên lồng ngực Mạc Kỳ Hàn, chu miệng nói.

Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, “Trẫm còn sợ nàng chạy đi, không cẩn thận nhìn trúng tiểu bạch kiểm nào!” (là trai bao ấy)

“Hì hì, có thể a, hiếm khi được đi ra ngoài một chuyến, không lãng mạn một lần sao được?” Lăng Tuyết Mạn cười híp mắt, giương mắt nhìn hắn, trong mắt đều là khiêu khích.

“Vậy sao? Vậy nàng đi đi, nhìn trúng cái nào liền mang về cho trẫm xem một chút, nếu trẫm cảm thấy không tệ, sẽ thành toàn cho nàng, như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn cũng không tức giận, vẫn cười thật sâu, chỉ là mắt híp lại một cái, làm Lăng Tuyết Mạn không ngừng rùng mình, cái này so với nổi giận còn đáng sợ hơn!

“Khụ khụ, giỡn thôi, nam nhân của ta chính long phượng giữa loài người rồi, những nam nhân tầm thường khác ta làm sao nhìn vào mắt, chàng nói đúng không?” Lăng Tuyết Mạn biến sắc mặt cũng mau, lập tức cười hì, đôi tay vuốt lung tung trên người Mạc Kỳ Hàn, nụ cười rất là nịnh hót.

Mạc Kỳ Hàn bật cười không dứt, “Mạn Mạn, nàng lại muốn quyến rũ trẫm sao? Vậy trẫm có nên thành toàn cho nàng một lần nữa hay không?”

“Ách, chàng… chàng tùy tiện a.” Lăng Tuyết Mạn rất là buồn bực, chuyện không có hoàn thành, lại tự hiếm mình rồi!

“Được.”

Đáp một chữ, môi mỏng của Mạc Kỳ Hàn liền lấn tới…

Nến đỏ chập chờn, trong màn, lưu luyến triền miên, thở dốc không ngừng…

Đêm đã khuya, Lăng Tuyết Mạn kiệt sức giống như con mèo con, co rúc ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, buồn ngủ mông lung, một bàn tay to khẽ vuốt tóc của nàng, nhẹ giọng nói: “Mạn Mạn, trẫm có một chuyện muốn nói với nàng.”

“Ừ, chàng nói đi.”

“Trẫm xử lý chính sự một chút, sau đó trẫm muốn mang nàng, còn có Hương Kỳ đi Lê Sơn Quan một chuyến, ước hẹn ba năm đã đến, trẫm tính thực hiện cam kết, giao Hương Kỳ cho sư phụ sư nương, làm bạn với bọn họ, sư phụ sư nương thường ngày tịch mịch, có một đứa bé bọn họ sẽ rất vui vẻ.” Mạc Kỳ Hàn nói.

“Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh tỉnh rất nhiều, “Thật muốn đưa con đến Lê Sơn quan sao? Chuyện này không phải đùa giỡn hay sao?”

Mạc Kỳ Hàn hơi lắc đầu, “Không phải vậy, là trẫm trước kia đáp ứng với sư phụ, Mạn Mạn, trẫm vẫn không có nói cho nàng, là sợ nàng không nỡ mà ầm ĩ với trẫm, hiện tại, sư phụ sư nương càng ngày càng lớn tuổi, trẫm không thể hầu hạ họ, trong lòng vẫn áy náy, cho nên, trẫm quyết định đưa con cho sư phụ, phái mấy ma ma cung nữ đi theo hầu hạ Hương Kỳ, nếu nàng nhớ con, mọi lúc trẫm đều có thể phái người đưa nàng đi thăm con, trẫm cũng sẽ cùng đi.”

“Nhưng… nhưng là không thể đón sư phụ sư nương vào cung sao? Chúng ta cũng có thể chăm sóc họ mà!” Lăng Tuyết Mạn nhất thời không tiếp nhận nổi, môi ngập ngừng, khổ sở nói.

“Haizz! Nếu có thể khuyên giải được bọn họ, trẫm sớm đã làm rồi! Sư phụ quen tự do tự tại, thích cuộc sống chốn rừng núi, cho nên không chịu. Đưa Hương Kỳ đến Lê Sơn quan, cũng là một chuyện tốt, vừa làm bạn với sư phụ sư nương, cũng có thể ở trong núi rừng vui vẻ lớn lên, chỗ đó rất đẹp, lần này nàng chính mắt đi xem một chút cho biết, khắp núi Lê Hoa, có suối nước nóng, hoa chim cá côn trùng, Hương Kỳ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ thoát tục tao nhã thuần khiết, một cô con gái xinh đẹp như vậy, nàng không phải rất thích sao?” Mạc Kỳ Hàn than thở, vừa mang con mắt đầy ước mơ nói.

Lăng Tuyết Mạn không nói lời nào, nghiêng đầu đi.

Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, xoay mặt của nàng qua, cười nói: “Chớ khổ sở, con gái vẫn là con gái a, chỉ là đổi lại nơi sinh trưởng thôi, trẫm thiếu sư phụ quá nhiều, đem một đứa con cho sư phụ cũng không đủ!”

“Nhưng chúng ta cũng chỉ có một đứa con gái, đưa Hương Kỳ đi, chỉ còn mỗi Triệt nhi, vậy không phải là Triệt nhi sẽ cô đơn sao?” Lăng Tuyết Mạn chu môi, chần chờ.

“Ha ha, vậy trẫm sẽ cố gắng, nàng lại sinh thêm một đứa con, được không? Hiện tại chỉ có một trai một gái, thật ít đi, trẫm muốn có năm đứa, ba nam hai nữ.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, vừa nghĩ vừa nói.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời đen mặt, “Thôi đi, chàng cho ta là heo a! Còn năm đứa! Sinh con đau chết ta, chàng nói cũng nhẹ nhõm, có bản lĩnh, chàng tự sinh đi!”

Mạc Kỳ Hàn bị sặc, buồn bực nói: “Khụ khụ, trẫm là nam nhân, nam nhân nữ nhân có cấu tạo thân thể không giống nhau, trẫm cho dù muốn sinh, cũng sinh không được!”

Ba ngày sau.

Trên cửa chính phủ Ngự thân trưởng công chúa, trình diễn một màn sinh ly tử biệt!

“Nhã Phi, ở lại một lát nữa đi, khoan đi vội, chúng ta nói thêm vài câu đi!”

“Hoàng tẩu, chúng ta nói hơn một canh giờ rồi, còn nói thêm gì nữa, sắp trưa rồi!”

“Nhã Phi, muội đi rồi sẽ nhớ ta sao? Ta không nỡ để muội đi!”

“Hoàng tẩu, ta bảo đảm sẽ nhớ tẩu, rất nhớ rất nhớ, nhớ hơn cả hoàng huynh, được chưa?”

“Nhã Phi, nếu Giang Nam có thức ăn ngon, nhớ cho ta mang về a!”

“Biết biết, tẩu dặn hơn mười lần rồi!”

“Nhã Phi, gặp liệt tổ liệt tông Lâm gia, thay ta gửi lời thăm hỏi a!”

“A, được… Không đúng, tổ tông Lâm gia mắc mớ gì tới tẩu chứ?”

“Yêu ai yêu cả đường đi! Ta…”

“Khụ khụ!” Lâm Mộng Thanh vội ho khan cắt đứt, co rút khóe miệng nói: “Hoàng tẩu, dùng cái thành ngữ này không thích hợp đi, tẩu yêu Nhã Phi thì được, nhưng ngàn vạn lần đừng… Khụ khụ, yêu ta…”

Lời vừa nói ra, Mạc Kỳ Hàn bên cạnh nhất thời đen mặt, lành lạnh nói: “Có trẫm ở đây, nàng có thể xem trọng đệ sao?”

“Ách…” Lâm Mộng Thanh im lặng.

Lăng Tuyết Mạn cũng lập tức tối mặt, “Thôi đi, ai yêu ngươi, ta yêu Tích Hữu mà?” Nói xong, mãnh liệt trừng mắt, ôm đứa bé đang cười khanh khách trong lòng ma ma trông coi, hung hăng hôn hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, cười híp mắt nói: “Tích Hữu, hoàng mợ nói cho con, con ngàn vạn lần không được giống như cha con không có tiền đồ như vậy, phải hiểu biết lợi dụng khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp này một cách hợp lý, đi Giang Nam, câu vài tiểu mỹ nhân mang về, biết chưa?”

“Mịe nó, con ta bị tẩu dạy hư rồi!” Lâm Mộng Thanh đoạt lấy Lâm Tích Hữu, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, tức giận nói: “Không có thiên lý a!”

“Ha ha ha!”

Đám người tới đưa tiễn đều cười lớn, Mạc Kỳ Dục vừa cười vừa nói: “Điểm này, muội phu nên sớm rõ ràng!”

“Ha ha, muội phu phải học được không quan tâm hơn thua, cười một tiếng cho qua chuyện mới phải a!” Mạc Kỳ Lâm cười chế nhạo.

“Phải, ta bắt đầu học tập.” Lâm Mộng Thanh gật đầu, lườm Lăng Tuyết Mạn một cái, cười vô cùng thâm ý, “Nhã Phi, chúng ta đi Giang Nam thuận tiện câu cho hoàng hậu nương nương mấy… khụ khụ, cái gì kia trở lại!” Vừa nói xong, trước khi một nam một nữ nào đó nổi giận, vội lôi kéo Mạc Nhã Phi, “Mau lên xe ngựa, thời gian không còn sớm, lên đường!”

“Ai, ngươi, Lâm Mộng Thanh…” Lăng Tuyết Mạn tức giận giơ chân, đỏ mặt đỏ tai khiển trách.

Lâm Mộng Thanh lôi kéo Mạc Nhã Phi đứng ở trước xe ngựa, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, quỳ xuống, “Vi thần tạm biệt Hoàng thượng! Hoàng thượng bảo trọng!”

“Hoàng huynh, tạm biệt!” Mạc Nhã Phi cười ngoắc ngoắc tay, liếc về hướng Lăng Tuyết Mạn, nháy nháy mắt, “Hoàng tẩu yên tâm đi, Phò mã nói một chút mà thôi, hắn cũng không dám làm chuyện kia đâu!”

“Ha ha ha!”

Đám người lại vui cười lên, vẫy tay chào tạm biệt nhau, đưa mắt nhìn đội ngũ xuất hành rời đi.

Người đi hết rồi, Lăng Tuyết Mạn cũng buồn luôn, “Phụ hoàng mẫu hậu đi chơi rồi, Nhã Phi bọn họ cũng đi, chỉ còn sót lại chúng ta!”

“Ha ha, chúng ta mấy ngày nữa cũng đi, đi Lê Sơn quan.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, an ủi.

Nhưng, nghe vậy, tâm tình Lăng Tuyết Mạn càng thêm xuống thấp, nản lòng, nản chí giương mắt nhìn về phía ba nam nhân trước mặt, đột nhiên quét sạch tối tăm, “Một hai ba, cộng thêm ta là bốn, vừa đủ đánh mạt chược!”

“Ừ? Cái gì?” Ba nam nhân đều lặng đi, cùng kêu lên: “Đánh cái gì?”

“Ách… Các người không hiểu à?” Lăng Tuyết Mạn chép chép mồm, chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Đánh bài mã điếu có biết không?”

“Không, chưa từng nghe qua.” Mạc Kỳ Dục lắc đầu.

Lăng Tuyết Mạn nuốt nước bọt một cái, “Thật là công dân chân chính!”

“Cái gì? Hoàng tẩu, rốt cuộc tẩu nói cái gì? Là tương tự với đá bóng sao?” Mạc Kỳ Lâm tò mò hỏi.

“Ai, thôi, ta nghĩ nếu lôi kéo những người bận rộn như các ngài đánh bạc, đại thần văn võ cả triều sẽ mắng chết ta!” Lăng Tuyết Mạn khoát khoát tay, phờ phạc rũ rượi.

Mạc Kỳ Hàn chợt mắt nhíu lại, kinh ngạc nói: “Đó là đánh bạc?”

“Ách, khụ khụ, dĩ nhiên không phải… là giải trí, giải trí a! Hắc hắc, hồi cung thôi!” Lăng Tuyết Mạn cười gượng một tiếng, liền đi về phía ngự liễn.

Nói giỡn, cho dù nàng không tham gia triều chính, cũng biết đoạn thời gian trước nam nhân của nàng mới vừa hạ chỉ tra xét quán đánh bạc, kỹ quán trong cả nước, nếu nàng thừa nhận, đây không phải là tìm chết sao?

“A, hoàng tẩu đây là giấu đầu hở đuôi a, mạt chược kia khẳng định không phải thứ tốt!” Mạc Kỳ Dục quay đầu, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, khẽ cười nói.

“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của tẩu ấy là đang chột dạ!” Mạc Kỳ Lâm gật đầu một cái, rất là đồng ý.

Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, “Tốt lắm, hai vị hoàng đệ đi mau lên, giúp trẫm một chút, trẫm muốn tìm con ngựa trắng nhỏ nhỏ, hiền lành, sau đó đưa cho Mạn Mạn dạy nàng cởi ngựa, tránh cho nàng bị thương.”

“Ha ha, được, cái này đơn giản, thần đệ biết nông trường Nam Sơn có một bầy ngựa tốt, nói không chừng sẽ có ngựa trắng, để thần đệ phái người hỏi thăm một chút.” Mạc Kỳ Lâm cười nói.

“Được, trẫm hồi cung rồi!”

“Cung tiễn hoàng huynh!”

Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục quỳ một chân trên đất, chắp tay đưa tiễn.

Trên đường trở về, Lăng Tuyết không có tán gẫu, lại phiền muộn, nắm tay Mạc Kỳ Hàn xem chỉ tay, nghiên cứu nửa ngày, so sánh với chỉ tay của mình nửa ngày, cho ra một cái kết luận, “Tình nhân, đường sinh mạng của chàng dài hơn ta, cho nên, ta sẽ chết trước chàng.”

“Nói càn!”

Mạc Kỳ Hàn rút tay về, giận tái mặt nói: “Những chuyện xui xẻo này, nàng lấy ra nói càn cái gì?”

“Ách, ta là dựa theo chỉ tay mà nói thôi!” Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, nhỏ giọng nói.

“Nói cái gì? Nàng biết xem sao?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, nói: “Nam trái nữ phải, nàng xem chính là cái gì? Nàng lấy tay phải của trẫm, tay trái của nàng, vậy có thể nói đúng sao?”

“Ấy chết! Ta lầm…” Lăng Tuyết Mạn khóc không ra nước mắt, vội lại nắm tay trái của Mạc Kỳ Hàn, lúc này so sánh, lại ngạc nhiên, “Ách, sao ta dài, chàng ngắn rồi?”

“Ha ha, vậy nàng xem cũng khá a!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, ôm chầm Lăng Tuyết Mạn, “Đừng có đoán mò, trẫm hi vọng nàng đi sau trẫm, về sau cho dù trẫm không có ở đây, còn có con của chúng ta mà!”

“Chàng mới nói hưu nói vượn! Ai cũng sẽ không chết, chúng ta sống cùng nhau, chết cũng phải ở chung một chỗ đấy!” Lăng Tuyết Mạn tức giận, hung bạo vỗ lòng bàn tay Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn ôm sát Lăng Tuyết Mạn, dán lên môi của nàng, dịu dàng nói: “Được được được, nghe lời của Mạn Mạn, trẫm mới vừa rồi là nói bậy, được không?”

“Ừ.” Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào một tiếng, rúc vào trong ngực Mạc Kỳ Hàn, tâm ngọt như rót mật.

Mười ngày sau, dưới Lê Sơn Quan.

“Phu quân, nơi này chính là Lê Sơn Quan sao?” Trong xe ngựa, Lăng Tuyết Mạn lú đầu ra hỏi.

Mạc Kỳ Hàn đã xuống ngự liễn trước, nghiêng đầu, quay đầu lại cười nói: “Đúng vậy, đến rồi, xuống đây đi.”

Từ An ôm tiểu công chúa ra, Xuân Đường Thu Nguyệt đỡ Lăng Tuyết Mạn xuống ngự liễn, nhìn lên dãy núi cao vút trong mây kia, Lăng Tuyết Mạn nhớ lại núi Vô Danh, trong đầu không khỏi đờ đẫn một hồi.

“Hương Nhi, phụ hoàng dẫn con đi thăm sư phụ sư cô của phụ hoàng được không? Bọn họ cũng nhớ con đó!” Mạc Kỳ Hàn ôm Mạc Hương Kỳ, hôn lên cái miệng bé bỏng của bé, cười nói.

Mạc Hương Kỳ vui vẻ cười khanh khách, “Phụ hoàng, sư phụ của phụ hoàng có xinh đẹp không? Có đẹp bằng Hiên ca ca không?”

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn co rút gương mặt tuấn tú, “Làm sao có thể so sánh như vậy?”

Mạc Ly Hiên đổ mồ hôi, ôm Mạc Ly Triệt xuống xe ngựa, đi tới, nhéo mũi nhỏ của Hương Kỳ một cái, buồn cười nói: “Sư phụ của phụ hoàng cũng gần bảy mươi tuổi rồi, Hiên ca ca mới mười lăm, không thể so sánh.”

“Ưm, như vậy sư phụ của phụ hoàng là già khằn xấu xí rồi hả ? Vậy Hương Nhi không đi, Hương Nhi phải có sư phụ sư cô đẹp cơ.” Mạc Hương Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, tức giận nghiêng mặt đi.

“Già khằn xấu xí?” Mạc Kỳ Hàn và Mạc Ly Hiên cùng nhau co khóe miệng.

Mạc Ly Triệt cười toe toét, “Phụ hoàng, đại ca, Hương Nhi tu tu, mẫu hậu nói chờ Hương Nhi trưởng thành tìm một phò mã xinh đẹp hơn cả dượng, Hương Nhi liền ghi nhớ á!”

Mồ hôi lộc cộc lộc cộc!

Lần này, cha con hai người không còn gì để nói!

Vì vậy, đồng thời nghiêng đầu xem đầu sỏ kia, chỉ thấy Lăng Tuyết Mạn vẫn còn ngây ngốc, vẻ mặt thật là hoảng hốt.

“Mạn Mạn, thế nào? Làm gì ngẩn người?” Mạc Kỳ Hàn lên tiếng kêu.

“Ừ?” suy nghĩ phiêu du của Lăng Tuyết Mạn bị gọi về, vội lắc lắc đầu, đến gần nói, “Không có gì, thế nào?”

Mặt Mạc Ly Hiên giản ra cười nói: “Ha ha, mẫu hậu dạy bậy Hương nhi rồi!”

“Nào có? Ta đâu có dạy cái gì.” Lăng Tuyết Mạn lên tiếng phủ nhận, trừng Mạc Hương Kỳ, “Hương nhi, con nói xấu mẫu hậu cái gì hả?”

“Hi hi, không có nói.” Mạc Hương Kỳ cười vui mừng, đưa hai tay nhỏ bé về phía Mạc Ly Hiên, la ầm lên: “Hương Nhi muốn Hiên ca ca ôm ôm!”

“Ha ha, tiểu nha đầu này còn chọn người!” Mạc Kỳ Hàn trách một tiếng, nói: “Hiên nhi, con ôm đi!”

Mạc Hương Kỳ vừa bò vào trong ngực Mạc Ly Hiên, liền ôm lấy cổ của nó, vui vẻ hôn một cái ở trên gương mặt anh tuấn của Mạc Ly Hiên, “Hiên ca ca thật là xinh đẹp!”

Mấy người vừa nghe, toàn thể muốn té xỉu!

Mạc Kỳ Hàn tức giận nói: “Chẳng lẽ phụ hoàng không xinh đẹp sao? Con đòi Hiên ca ca ôm, là thấy phụ hoàng khó coi sao?”

“Hì hì, phụ hoàng đẹp, nhưng phụ hoàng già rồi, dĩ nhiên là Hiên ca ca đẹp.” Mạc Hương Kỳ nói đạo lý rõ ràng.

Lăng Tuyết ngửa cổ hỏi ông trời, nha đầu nhỏ như vậy, liền biết thưởng thức trai đẹp sao?

Mạc Ly Hiên khụ khụ hai tiếng, nói rất là lúng túng: “Hương Nhi, cô nương là không thể tùy tiện hôn mặt nam nhân, biết không? Còn nữa… phụ hoàng cũng mới ba mươi, một chút cũng không già, muội nói vậy, mẫu hậu sẽ thương tâm.”

“Hương Nhi muốn hôn Hiên ca ca thôi!” Mạc Hương Kỳ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, rất không hài lòng vì Mạc Ly Hiên dạy dỗ, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngoắc Mạc Kỳ Hàn, “Phụ hoàng tới đây, để Hương nhi hôn! Phụ hoàng thân yêu!”

“Không hôn!” Mạc Kỳ Hàn rất là buồn bực, lại nổi lên cục tức với con nít ba tuổi chưa mọc lông tơ.

“Mẫu hậu, phụ hoàng hẹp hòi, phụ hoàng tức giận! Oa oa…” Mạc Hương Kỳ khóc rống, đưa tay đi túm áo Mạc Kỳ Hàn, bởi vì túm không tới mà càng khóc càng lớn tiếng.

Lăng Tuyết Mạn vội nói: “Hương nhi không khóc, mẫu hậu kéo phụ hoàng qua cho con.”

“Hương nhi, nghe lời, không thể khóc nhè, khóc không đẹp!” Mạc Ly Hiên nhẹ dỗ.

Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ, đành phải duỗi đầu tới, để Mạc Hương Kỳ đầy nước mắt nước mũi hôn lên mặt của hắn, cho đến khi tiểu nha đầu nín khóc mỉm cười bỏ qua cho hắn, mới coi là kết thúc.

Lên núi, đi không lâu lắm, đột nhiên nghe được một tiếng chim kêu, đám người lập tức ngẩng đầu xem, thấy Thiên Cơ lão nhân ngồi trên lưng con chim to lao xuống hướng bọn họ!

“A! Rất đáng sợ đó!” Mạc Hương Kỳ sợ, vội ôm chặt Mạc Ly Hiên.

Mạc Ly Triệt lại kích động hoan hô, “Thật là giỏi thật là giỏi a! Cưỡi chim bay!”

Đám người Mạc Kỳ Hàn, Vô Cực Vô Giới mừng rỡ không thôi, chim đáp xuống, Thiên Cơ lão nhân kích động nói: “Hàn tiểu tử, nha đầu Mạn Mạn, sư phụ nghe thấy chân núi có động tĩnh, đoán hẳn là các con đã tới!”

“Hì hì, sư phụ, là chúng ta a, ngài tìm ra thần điêu ở đâu vậy? Thật có thể chở người a!” Lăng Tuyết Mạn cười, vừa nói vừa muốn lấy tay sờ lông nó, mới đưa tay ra, lại sợ rụt trở về.

Mạc Kỳ Hàn chậc chậc than thở, “Sư phụ, ngài sống cuộc sống đầy thú vị này, trách không được không muốn sống ở trong cung!”

“Ha ha, tất nhiên, ở chỗ này sư phụ tự tại a, con chim này sư phụ cho nó gọi là Thiên Lôi, sư mẫu của con lại cố tình gọi Địa Hỏa, kết quả cãi một năm rồi, cho đến bây giờ không có đặt được tên! Hàn tiểu tử, con là hoàng đế, quyết định này liền giao cho con, con chọn một cái tên đi!” Thiên Cơ lão nhân vừa vỗ con chim, vừa nói, cuối cùng, lại nháy mắt giảm thấp giọng nói: “Con có thể đứng ở bên sư phụ, gọi nó là Thiên Lôi!”

“Ách… Thiên Lôi? Địa hỏa?” Khóe miệng Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, “Thiên Lôi câu động địa hỏa? Cái đó đúng…”

“Khụ khụ!”

Mạc Kỳ Hàn, Vô Cực, Vô Giới, Vô Ngân, đến Từ An cũng nặng nề ho lên, trên mặt mỗi người đều rất lúng túng, vậy mà, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghiêng đầu nói: “Từ An, trẫm cùng Vô Cực bọn họ là nam nhân, ngươi là thái giám thì khụ cái gì? Thiên lôi địa hỏa có liên quan tới ngươi sao?”

“Nô tài… Nô tài phải… Phải…” Từ An 囧 rồi, trên mặt hơn ba mươi tuổi đỏ cực độ.

Trong đầu Lăng Tuyết Mạn đột nhiên thoáng qua một đạo ánh sáng, dữ dội nói: “Thái giám An An, có phải ngươi không có hoạn sạch không?”

Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi!

Ánh mắt mỗi người nhìn sang đều là… bất đồng!

Từ An ngẩn ra một hồi, lập tức phản ứng kịp, vội quỳ xuống nói: “Thưa nương nương, nô tài sạch sẽ!”

Mạc Kỳ Hàn híp con mắt một cái, nhìn chằm chằm Từ An hồi lâu, mới nói: “Xem ra trẫm phải tự mình kiểm tra một phen, nếu không nương nương luôn là nhớ kỹ một lượt này!”

Dứt lời, trừng Lăng Tuyết Mạn một cái, trầm giọng nói: “Một mình nàng là nữ nhân, sao há mồm là nói mấy lời này?”

“Ách, ta… Ta là suy nghĩ vì tính phúc của An An thôi!” Lăng Tuyết Mạn rất 囧 dẫu môi.

Vậy mà, Từ An nghe là ‘hạnh phúc’, vội lại nói: “Hạnh phúc của nô tài chính là hầu hạ tốt Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương! Tạ nương nương quan tâm!”

Lăng Tuyết Mạn rơi mồ hôi lạnh, mặt đỏ lên, câm lặng làm thinh cự tuyệt, “Không, không cần, tính phúc của chúng ta tự mình giải quyết, không nhọc An An thái giám phí tâm!”

Những người khác nghe đến hồ đồ, Mạc Kỳ Hàn lại nghe rõ ràng, bởi vì cái từ ‘tính phúc’ này hắn đã lĩnh giáo ở chỗ Lăng Tuyết Mạn rồi, vì vậy, giờ phút này, vừa dở khóc dở cười, vừa đen mặt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play