Buổi tối nằm trong
chăn ấm, Lăng Tuyết Mạn thì thào bên gối thật tội nghiệp, “Hoàng thượng
tình nhân, Vô Giới hắn không coi ta là chủ tử, chàng cũng mặc kệ sao?”
“Sao? Như thế nào? Vô Giới mạo phạm nàng?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày một chút, trầm giọng nói.
“Đúng vậy, hắn… Hắn theo dõi ta, còn nói… Khụ khụ, còn nói hắn thích ta!”
Lăng Tuyết Mạn lo lắng, ho hai tiếng, để cho mình thêm can đảm, nói như
thật.
Mắt Mạc Kỳ Hàn nheo lại hết sức nhanh, chớp mắt một cái
nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, ước chừng nhìn gần một phút đồng hồ, xem
Lăng Tuyết Mạn chột dạ không dám nhìn lại, mới mở miệng nói: “Không có
khả năng!”
“Sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vội lại dời ánh mắt
về, bĩu môi, không phục nói: “Vì sao không có khả năng? Chẳng lẽ ta
không có sức quyến rũ sao?”
“Vô Giới không lá gan đó!” Mạc Kỳ Hàn hơi hất mày, tự tin.
“Hắn có! Hắn còn phi lễ ta!” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, tăng thêm hành vi phạm tội.
“Thật không? Nếu có một chút thôi, trẫm giết hắn! Nếu như không có, trẫm…”
Mạc Kỳ Hàn rùng mình, nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, “Chàng… chàng sẽ làm gì? Sẽ giết ta?”
“Nếu
như không có, nàng chính là đang khích bác ly gián, nàng sẽ làm trẫm mất lòng người! Mạn Mạn, nàng phải nhớ kỹ, được lòng người sẽ được cả thiên hạ!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc nói, “Nếu như nàng vu oanVô Giới, trẫm muốn
nàng gặp Vô Giới giải thích chịu tội!”
Vù vù! Gió thổi bên gối, hoa hoa lệ lệ ngã thân vào gối đi!
Lăng Tuyết Mạn bi thống chu cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng thật sự đánh không lại ánh mắt rất có khí thế kia, cho nên trùm chăn, quay lưng lại.
“Mạn Mạn, trẫm không trông cậy nàng làm một hoàng hậu hiền ngoan, nhưng ít
nhất nàng phải có lí lẽ, không thể nhất thời trong lòng mất hứng liền
lấy quyền khinh người, biết không? Vô Giới đi theo trẫm mười lăm năm,
còn lớn hơn trẫm một tuổi, trẫm hiểu rất rõ hắn, mặc dù trong lòng hắn
thích nàng, cũng trăm triệu lần không dám bất kính với nàng, hắn trung
thành với trẫm, không phải là một hai lời của nàng có thể thay đổi.”
Mạc Kỳ Hàn thở dài, nói xong, xoa bả vai Lăng Tuyết Mạn, cười nhẹ nói: “Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chắc là Vô Giới đã làm gì không thuận
lòng nàng, nàng muốn chỉnh hắn đi?”
“Ta… Hắn chính là đắc tội ta
thôi! Ta quả thật nói bậy, ta nhờ chàng giúp ta một cái, lại sợ chàng
không đồng ý, nên muốn uy hiếp Vô Giới thôi, ai ngờ…” Lăng Tuyết Mạn
quẫn nói không được nữa, vùi đầu vào trong chăn.
“Nàng nha! Nói
đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn bực mình không thôi, may mà hắn
không phải là một đế Vương ngu ngốc tin lời gièm pha!
“Chính là
ta muốn đem em gái nuôi Lâm Nhi của ta gả cho Vô Giới, kết quả là Vô
Giới nói với ta, hắn tạm thời không có tính toán cưới vợ, chuyện này
hiện tại cũng không muốn suy xét, ta tức giận, nói hắn không cưới, ta
bảo chàng thiến hắn, kết quả hắn nói hắn sắp bị thiến thì càng không
được phá hoại đời cô nương người ta! Hừ, tình nhân chàng xem đi, ta nói
mãi không được!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò nói.
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, “Nàng suy nghĩ cả nửa ngày, là muốn làm mai làm mối hả?”
“Ách, đúng vậy, ta đã hứa hẹn với Lâm nhi, phải giúp nàng tìm một hôn sự,
không muốn cho nàng ở già trong cung, lẻ loi hiu quạnh, hôm nay nhìn
trúng Vô Giới, kết quả là thất bại!” Lăng Tuyết Mạn suy sút vỗ trán, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Vô Giới không đáp ứng, Vô Cực Vô Ngân được không? Bọn họ đều chưa có thành thân đi? Tình nhân, chàng cho ta một nam nhân
tốt tốt đi!”
“Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn ho lên, vỗ lên cái mông Lăng Tuyết Mạn một cái, trợn mắt nói: “Cái gì gọi là cho nàng một nam nhân?”
“Không phải không phải, là cho ta mượn một nam nhân, hoặc là chàng giúp ta tìm một nam nhân tốt, làm sao thì làm, tóm lại, ta nhất định phải gả Lâm
Nhi đi!” Lăng Tuyết Mạn vội vừa xoa cái mông nhỏ, vừa cười mỉm nói.
Mạc Kỳ Hàn hơi trầm ngâm, mím môi nói: “Được rồi, nàng suốt ngày gây chuyện giằng co, chờ trẫm làm xong chính sự, lại lo lắng chuyện của nàng, nếu
Vô Giới thật sự không thích cung nữ kia, trẫm cũng không thể ép hắn phải không?”
“Chậc chậc, hiện tại ta nhìn trúng Vô Giới, nếu hắn dám
không nghe theo, ta bảo Lâm nhi cưỡng bức hắn!” Lăng Tuyết Mạn mang một
bộ dạng đại vương, mới vừa nói xong, liền nhìn đến mặt Mạc Kỳ Hàn âm
trầm, vội lập tức sửa lời nói: “Nói sai rồi nói sai rồi, hì hì, là bức
hôn, là tạo cơ hội làm cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ, sau đó cho
bọn họ chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.”
“Trời ạ, nàng thật là!” Mạc
Kỳ Hàn quả thực không còn biết nói gì, vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, “Thời
gian không còn sớm, mau ngủ đi.”
“Ừm.”
Mới nằm xong, liền
có đôi môi dán lên, ngay sau đó có một cái móng dê chui vào quần lót của Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn vội trốn, la lên: “Không phải nói ngủ
sao?”
“À, trước khi ngủ làm nóng thân thể, hoạt động một chút,
như vậy cũng có lợi cho thể xác và tinh thần!” Mạc Kỳ Hàn mặt không đỏ
tim không đập nói, lại áp lên cánh môi mềm mại…
“Cộc cộc!”
Đêm hôm khuya khoắt, cửa đá ở mật thất đột nhiên bị gõ vang lên, tuy rằng
thanh âm rất thấp, nhưng vẫn truyền vào trong lỗ tai nhạy bén của Mạc Kỳ Hàn, trợn mắt, khoác quần áo vào, xuống giường, kéo màn kỹ, sau đó mở
cơ quan.
“Bẩm Hoàng thượng, nửa canh giờ trước, Lôi Nguyên soái bị tập kích!” Vô Ngân đứng ở bên ngoài, khom người bẩm báo.
Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, hỏi: “Tình hình bây giờ như thế nào?”
“Hoàng thượng, mới vừa rồi ám vệ phi ngựa báo tin tức, thích khách khá đông,
ước chừng trăm người, giết chết vài ám vệ của Lôi Nguyên soái, các ám vệ khác cùng quân sĩ ra sức ngăn cản, nhưng Lôi Nguyên soái vẫn bị trúng
một kiếm, tình huống trước mắt không rõ.” Vô Ngân nặng nề nói.
“Đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn đấm một quyền trên cửa đá, khuôn mặt tuấn tú xanh
mét, “Thật không hiểu Mạc Kỳ Minh rốt cuộc có bao nhiêu thiết huyết sát
thủ ở kinh thành!”
“Hoàng thượng, hiện tại phải làm như thế nào?” Vô Ngân hỏi.
Mạc Kỳ Hàn suy tư một lát, nói: “Vô Ngân, ngươi cùng Vô Cực mau trở về Tứ
Vương phủ, đến gặp phò mã gia đòi Hổ Phù, dựa vào Hổ Phù điều động một
ngàn cấm vệ quân, sau đó mai phục trên những con đường nhỏ trong kinh
thành, mục tiêu của thiết huyết sát thủ này là Lôi Việt, Lôi Việt đã bị
thương, bọn chúng tất nhiên sẽ lui về kinh, các người phục kích đánh bọn chúng trở tay không kịp!”
“Vâng, nô tài tuân mệnh!”
“Còn có, đem ám vệ trong cung theo, trẫm nơi này không có việc gì!”
“Vâng, nô tài cáo lui!”
Một lần nữa nằm xuống giường, Mạc Kỳ Hàn lại không buồn ngủ.
Hiện thời địch trong tối ta ngoài sáng, tình hình thực tế không biết Mạc Kỳ
Minh rốt cuộc có bao nhiêu thiết huyết sát thủ, bắt giặc trước phải bắt
vua, một đao cắt sạch vây cánh của hắn, cô lập hắn, sau đó sẽ tiêu diệt
hắn!
Chó nóng nảy, còn có thể nhảy tường đi?
Nhảy một bước này, hắn giải quyết một phần lực lượng của Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh còn có bao nhiêu lực lượng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT