Khi ánh rạng đông dâng lên là lúc trong phòng ngủ Tứ Vương gia đột nhiên truyền ra vài tiếng thét chói tai.
Thanh âm cực lớn làm Xuân Đường cùng Thu Nguyệt canh giữ ở gian ngoài, còn có hai cái nha hoàn khác kinh hách, nhanh chạy vào tiến vào!
Các
nàng chỉ thấy mặt Tứ Vương phi trắng bệch, không có chút huyết sắc nào,
ánh mắt trống rỗng nhìn cửa sổ, tóc rối tung không chịu nổi, môi không
ngừng run rẩy, không biết đang nói gì.
“Vương phi ngài làm sao
vậy?” Xuân Đường cùng Thu Nguyệt lo lắng hỏi, tới gần liền gặp Lăng
Tuyết Mạn nổi điên, hai tay huơ lung tung gào thét “Không nên tới! Không nên tới! Phu quân! Phu quân!”
Lời vừa nói ra, bốn nha hoàn đều
run lên, theo bản năng quét mắt nhìn phòng ngủ. Cái gì cũng không có?
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt ánh mắt lóe lóe, đột nhiên như là phản ứng
kịp, mặt đen như đất, cả kinh kêu lên: “Vương phi, là Vương gia trở về?”
“Vương gia?!”
Hai nha hoàn Lan Tâm cùng Tứ Hỉ trợn mắt hét to một tiếng, hoảng sợ xách váy chạy ra ngoài!
“Hồn phách Vương gia đã trở lại!”
“Hồn phách Vương gia đã trở lại-”
Nhất thời, bởi vì Lan Tâm cùng Tứ Hỉ chạy loạn kêu la khiến cho toàn bộ Thủy Viện xôn xao lên. Gia đinh, thị vệ, nha hoàn đều ùa vào linh đường, quỳ gối trước linh vị, không ngừng dập đầu cầu nguyện “Vương gia ngài đừng
dọa chúng nô tài. Vương gia…”
Huynh đệ Mạc Kỳ Diễn khiếp sợ thay
đổi sắc mặt, đồng tử u ám của Mạc Kỳ Minh co rút kịch liệt, không thể
tin trừng mắt Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn đang nằm trong quan tài kia, mười
ngón tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cắn răng. Người lẽ ra nên chết
vào hai năm trước, hiện tại…
Mạc Kỳ Minh từng bước đi đến trước mặt
quan tài, đứng lại, con ngươi lợi hại chăm chú nhìn, làm như muốn vung
nắp quan tài nhìn vào bên trong. Hồn phách Mạc Kỳ Hàn có thật như mọi
người lời nói là đã trở lại hay không?
Mà Mạc Kỳ Diễn mặt trầm xuống nói: “Quản gia! Đây là có chuyện gì?”
Quản gia khom người nơm nớp lo sợ nói: “Hồi Nhị Vương, gia nô tài cũng không biết. Để nô tài hỏi một chút.”
Dứt lời vội lớn tiếng hô: “Đang làm cái gì? Là ai nói hồn phách Vương gia đã trở lại?”
Câu hỏi này làm linh đường yên tĩnh trở lại. Lan Tâm cùng Tứ Hỉ run lên,
ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt kinh sợ “Quản, quản gia, là Vương phi
Vương phi…” nghĩ đến biểu tình cùng bộ dáng Lăng Tuyết Mạn lúc đó, hai
nha hoàn sợ nói không ra lời, chỉ liên tiếp lắc đầu.
Mà đám người Mạc Kỳ Diễn cả kinh. Mạc Kỳ Lâm bước đến, trầm giọng nói: “Vương phi như thế nào? Nói tiếp!”
“Chúng nô tì không biết…” Lan Tâm vẫn là lắc đầu, không biết nói như thế nào, cũng không dám nói.
Mạc Kỳ Sâm khẩn trương nhìn về phía quản gia nói: “Vương phi ở nơi nào?”
“Hồi Lục Vương gia, Vương phi có lẽ là ở phòng ngủ!” Quản gia đầu đầy mồ hôi nói.
Mạc Kỳ Diễn quyết đoán nói: “Quản gia phái hai nha đầu gan dạ đi vào thay
quần áo cho Vương phi sau đó nhìn xem xảy ra chuyện gì!”
“Vâng, Nhị Vương gia.” Quản gia trả lời, nhanh chóng lui về phía sau.
Bốn huynh đệ kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Mạc Kỳ Minh vẫn đang
nghiêm mặt theo dõi quan tài, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà
trong phòng, Lăng Tuyết Mạn kêu to, chỉ mặc quần áo trong, chui vào
chăn, miệng không ngừng mơ hồ nói “Phu quân, không phải lỗi của thiếp,
không phải thiếp. Thiếp không có muốn khai hòm. Không có, không phải
thiếp, không phải thiếp, đừng tới tìm thiếp, không được…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT