“Ách……” Mạc Kỳ Hàn co
quắp gương mặt tuấn tú, chắc lưỡi: “Phụ hoàng lại khổ nhục kế a, chiêu
này nhi thần không cần học, nhi thần đã sớm dùng qua!”
“Ừ? Ngươi
học chiêu với trẫm? Sau đó đi dụ dỗ nha đầu chết tiệt kia của người?”
Mạc Ngự Minh nổi giận, trên mặt giăng đầy gân đen.
“Nếu là chiêu
tốt, học để sử dụng cũng không sai nha!” Mạc Kỳ Hàn cười, cái nụ cười đó khi nhìn vào trong mắt phụ hoàng hắn, cũng rất cần ăn đòn.
Mắt
thấy phụ hoàng của hắn lại muốn ném ly trà, Mạc Kỳ Hàn vội nói: “Phụ
hoàng cũng may đã dụ dỗ được mẫu hậu, nếu không lúc ấy đại ca vẫn chưa
tới hai tuổi, vậy coi như không sinh được nhi thần rồi!”
Mạc Ngự
Minh giận ngất, cầm lên một ly trà ném tới, “Tiểu tử thúi, dám giễu cợt
phụ hoàng ngươi! Ngươi có tiền đồ a, dám vì một nữ nhân bỏ tam cung lục
viện, ngươi còn cần học chiêu sao?”
“Muốn học, đương nhiên là
muốn học, mặc dù về phương diện nữ nhân thì nhi thần cùng Mạn Mạn sẽ
không có vấn đề gì, nhưng nha đầu kia tâm khí cao, khó bảo đảm nàng biết được tất cả xong, tức giận nhi thần lừa gạt nàng, không chịu tha thứ
nhi thần, cho nên, nhi thần muốn một biện pháp vẹn toàn!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu như bằm tỏi, ánh mắt nghiêm túc vô cùng.
Mạc Ngự Minh thở
phù phù, trợn mắt nói: “Đều là tiểu tử thúi ngươi gây họa, lần này mẫu
hậu ngươi lại nghĩ tới chuyện thương tâm trước kia rồi, trẫm nên làm cái gì bây giờ?”
“Khụ khụ, phụ hoàng nhất định là có chiêu a, ngài
từ từ suy nghĩ nhé.” Mạc Kỳ Hàn ho hai tiếng, buồn bực không thôi, chợt
nhớ lại một chuyện, vội lại hỏi: “Phụ hoàng, vậy Du phi đâu? Ngài đối
đãi với bà ấy như thế nào? Bức họa của bà ấy tại sao lại xuất hiện ở
trong mật thất của Mạc Kỳ Minh?”
Mạc Ngự Minh nhíu mày, suy tư một lát, mới trầm giọng nói: “Như thế xem ra, Du phi là mẹ đẻ của Mạc Kỳ Minh!”
“Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn kinh hãi, dùng ngón tay chỉ Mạc Ngự Minh, lại chỉ chỉ
bức họa trên bàn, không thể tin mà nói: “Phụ hoàng, ngài không phải là
muốn nói cho nhi thần, Mạc Kỳ Minh là con trai của ngài cùng Du phi, là
Tam ca ruột của nhi thần đi!”
Mạc Ngự Minh trừng mắt, sau đó vừa một tiếng thở dài, chậm rãi nói: “Không phải!”
“Ách…… Vậy còn được, chỉ cần không phải là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn thở phào, hắn
tuyệt đối không cách nào tiếp nhận chuyện ‘huynh đệ ruột’ này, nhưng, vô luận phải hoặc không phải, đều không thể ngăn cản quyết tâm hắn muốn
diệt trừ Mạc Kỳ Minh! Mối thù giết huynh, nhục vợ, không đội trời chung!
Nhưng Mạc Kỳ Hàn lập tức lại nghĩ đến một chuyện, “Phụ hoàng, theo lời ngài,
là Du phi vụng trộm cùng Lăng Vương hả? Đó không phải là…… ách, đội nón
xanh cho ngài sao?”
Mạc Ngự Minh mím chặt môi, đột nhiên phát hiện, hôm nay có vô số lần ông rất muốn đánh con trai ông!
“Phụ hoàng, nhi… nhi thần nói không lựa lời, hôm nay thật sự quá kích động,
ngài coi như không nghe thấy…… khụ khụ, được không?” Mạc Kỳ Hàn cũng cảm thấy không đúng, vội tươi cười.
Mạc Ngự Minh cắn răng, “Câm miệng! Nếu mẫu hậu của ngươi tức giận trẫm, trẫm quyết không tha cho ngươi!”
“Phụ hoàng, nhi thần vô tội a, nhi thần lại không biết sự tình, hơn nữa,
nguyên nhân còn không phải là phụ hoàng tự gieo xuống sao? Ngài cứ năn
nỉ mẫu hậu, ân cần một chút, dịu dàng một chút, nữ nhân đều thích như
vậy, không cần lo lắng, nhi thần tin tưởng phụ hoàng sẽ giải quyết mẫu
hậu em xuôi.” Mạc Kỳ Hàn nói dẻo quẹo, theo kiểu nghe lời hắn nói chính
xác không sai.
“Tiểu tử thúi, nhìn một chút đi, hiện tại kiểu
cách nói chuyện cùng phụ hoàng cũng giống như nha đầu kia! Thật là gần
mực thì đen!” Mạc Ngự Minh quả thật tức giận muốn đập đầu vào tường!
“Phụ hoàng!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực bĩu môi, lại âm thầm bật cười, không thể
phủ nhận, hắn quả thật bị Lăng Tuyết Mạn đồng hóa không ít, trước kia
hắn lạnh như băng, hiện tại lại thường cười, cũng tươi tắn hơn rất
nhiều.
Đưa tay, Lý Đức Hậu mang một ly trà dâng lên, Mạc Kỳ Minh
khẽ nhấp vài hớp, tức giận: “Được rồi, trẫm không miệng lưỡi với ngươi
nữa! Nói chính sự đi. Chuyện Du phi cùng Lăng Vương, là trẫm cố ý an
bài, sau khi trẫm lạnh nhạt Du phi không lâu, tình cờ nghe được một tin, thì ra là trước khi Du phi vào cung đã cùng Lăng Vương tình đầu ý hợp,
Lăng Vương lúc đó bị trẫm phái đi trấn thủ Nam Cương, mà Du phi có tên
trong danh sách tú nữ, cho nên trẫm vô tình chọn trúng Du phi, nếu sớm
biết nàng ta cùng Lăng Vương có tình, trẫm đã sớm ban nàng ta cho Lăng
Vương làm trắc Vương phi rồi! Như vậy về sau cũng không xảy ra những
chuyện kia……”
Dừng một chút, Mạc Ngự Minh lại nói tiếp: “Cho nên
sau khi trẫm biết được chuyện này, đối với Lăng Vương thật là áy náy,
cũng mắc cỡ với mẫu hậu con, liền viện cớ một mặt đem Du phi đến hành
cung Cảnh Châu ở tạm, một mặt lại gọi Lăng Vương về kinh, sau lại lệnh
cho hắn tiến về Cảnh Châu luyện binh, trẫm tạo cơ hội cho bọn họ, cho
nên trẫm triệu hồi toàn bộ thị vệ đại nội hộ tống Du phi, cho Lăng Vương phái người bảo vệ, sau đó, tai mắt của trẫm nói cho trẫm, bọn họ khôi
phục tình xưa, trẫm liền yên tâm, để Du phi ở hành cung Cảnh Châu.”
“Vậy mà, hai năm sau, Du phi lại sinh bạo bệnh, đã chết ở Cảnh Châu, trẫm
cảm khái hết sức, đành phải điều Lăng Vương hồi kinh báo cáo công việc,
mà Lăng Vương phi hạ sinh Mạc Kỳ Minh cũng chỉ là trước khi Du phi chết
không lâu, Lăng Vương phi vốn gả cho Lăng Vương đã 4 năm ròng, nhưng vẫn không sinh được, đột nhiên mang thai, trẫm cũng không có ngẫm nghĩ qua, chỉ cho là Lăng Vương phi cuối cùng đã sinh được, rốt cuộc có người lo
nhang khói cho Lăng Vương, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là do Du phi sinh,
Lăng Vương vì che giấu tai mắt người ngoài, mới bảo Lăng Vương phi thế
thân, nếu không Mạc Kỳ Minh cất giấu bức họa Du phi làm cái gì?”
“Đúng vậy, rất có khả năng này.” Mạc Kỳ Hàn tán đồng gật đầu một cái.
“Ừ, nếu là như vậy, cũng cuối trẫm đã có thể vì Lăng Vương làm chút chuyện a!” Mạc Ngự Minh thở dài nói.
Nghe vậy, trong đầu Mạc Kỳ Hàn lóe lên linh quang, nghĩ đến một chuyện, vội
nói: “Phụ hoàng, năm đó chuyện thái giám làm loạn, Lăng Vương thật sự là vì cứu phụ hoàng mà chết sao?”
“Hàn Nhi, con có nghi vấn?” Mạc Ngự Minh trợn mắt.
“Đúng vậy, nhi thần điều tra rất nhiều, theo tình báo lấy được, rất có thể
Lăng Vương chính là người chủ sau màn tạo phản loạn, hắn không phải vì
cứu phụ hoàng, mà là vì giết phụ hoàng, đoạt đế vị! Chỉ là không ngờ,
phụ hoàng may mắn tránh thoát một kiếm kia, mà phụ hoàng lại sinh lòng
thương hại, nhận Mạc Kỳ Minh làm con, nuôi ở trong cung. Vậy mà, ai!
Nuôi một đứa con vô tình vô nghĩa!” Mạc Kỳ Hàn nói xong, trong mắt là
một mảnh âm lạnh!
Mạc Ngự Minh khiếp sợ, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ
Hàn, trầm giọng nói: “Hàn Nhi, chuyện không có chứng cớ, con không thể
nói lung tung a! Trẫm coi Lăng Vương là ân nhân cứu mạng!”
“Phụ
hoàng, Bạch Tĩnh An và Hạ Chi Tín là thân tín của Lăng Vương khi còn
sống, vậy mà thủ lãnh đạo tặc chính là thân thích của quản gia trong phủ BạCH Tĩnh An, những thứ này không thể nghi sao? Ngài ngẫm lại xem, Mạc
Kỳ Minh giết hại đại ca và nhi thần mục đích là cái gì?” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT