Lăng Tuyết Mạn lại khiếp sợ, hai chân không khỏi mềm nhũn một chút, Mạc Kỳ
Minh thuận thế ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu như nước, nhẹ giọng nói:
“Mạn Mạn, nếu không phải thích nàng, làm sao ta phải ăn nói khép nép
giải thích với nàng? Lại làm sao tha cho nàng dám gào to rống lớn với
ta, muốn như thế nào liền như vậy sao?”
Đầu óc Lăng Tuyết Mạn
hoàn toàn trống rỗng, bên tai bởi hơi thở nóng rực của Mạc Kỳ Minh phun
vào mà đỏ bừng một mảnh, hô hấp hỗn loạn, tim đập tăng lên, bàn tay to
của hắn ôm thật chặt nàng, khiến cho cằm nàng tựa vào trong ngực rộng
lớn của hắn, cũng có thể nghe rõ được tiếng tim hắn đập.
“Mạn
Mạn, nói cho ta, nam nhân kia là ai được chứ? Ta chỉ là muốn biết mà
thôi, không có ý gì khác, lại càng sẽ không nói cho phụ hoàng phạt nàng, Mạn Mạn…”
Lời nói của Mạc Kỳ Minh mê hoặc như gió xuân thổi ở
bên tai Lăng Tuyết Mạn, một tay nâng cằm nàng lên, khiến nàng nhìn hắn,
môi hắn liền không thể đè lại mong muốn, dán lên cánh môi mềm mại của
nàng, xúc cảm lạnh lẽo từ cánh môi truyền đến tứ chi, khiến cho nàng từ
tròng ngây dại đột nhiên hoàn hồn, trong đầu bùng lên lời nói của hắn,
‘Nam nhân kia là ai?’
Tình nhân… Tình nhân…
Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, cảm giác có tội mãnh liệt lập tức xông vào đầu, nàng không
biết lấy khí lực ở đâu ra đột nhiên tránh thoát Mạc Kỳ Minh, lại bởi vì
đẩy hắn quá mạnh, mà lảo đảo lui về sau hai bước đặt mông xuống mặt đất, ngước mắt kinh ngạc lẩm bẩm: “Ngài… Ngài sao có thể… Có thể hôn ta?”
Sắc mặt Mạc Kỳ Minh tái nhợt một phần, thân mình nhẹ run rẩy, nhìn nàng,
không cam lòng thấp giọng chất vấn: “Vì sao đẩy ta ra? Vì sao ta không
thể hôn nàng? Đều là bởi vì cái nam nhân nàng thích kia sao? Hắn có cái
gì tốt? Vì sao trong mắt trong lòng nàng chỉ có hắn?”
“Không có!
Ta không có người trong lòng, không có…” Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn lắc
đầu, ý muốn bảo vệ Tình nhân áp đảo hết thảy, nàng tuyệt không thể nói
ra đi nửa chữ, nàng muốn nam nhân của nàng bình an, chẳng sợ nàng cứ bí
mật làm tình nhân của hắn cả đời như vậy, nàng cũng không cẩn hắn xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
“Nàng gạt ta! Nếu nàng không có thích nam
nhân, vậy thì không được từ chối ta, Mạn Mạn, ta có thể cái gì cũng
không để ý, chỉ cần nàng nguyện ý thử nhận ta, thích ta, ta sẽ đối với
nàng tốt hơn hắn!”
Hai mắt Mạc Kỳ Minh như nổi tơ máu, ánh mắt
nóng rực giống như là muốn thiêu đốt Lăng Tuyết Mạn, nhẹ ngồi xổm xuống, đưa tay tới trước mặt nàng, giấu lòng tràn đầy đau, cùng mối hận nàng
bị người chiếm đoạt, mềm nhẹ nói: “Đưa tay cho ta, trên đất lạnh.”
“Tam Vương gia, ta, tự ta đứng lên.” Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, tránh đi
tầm mắt Mạc Kỳ Minh, từ dưới đất đứng lên, vốn là muốn mắng chuyện hắn
khinh bạc nàng, nhưng thế nào cũng trách móc không ra miệng, chỉ nóng
vội nghĩ nên che dấu thế nào, trả lời hắn thế nào, “Tam Vương gia, ta là Vương phi của Tứ Vương gia, nam nhân ta biết chỉ có huynh đệ của phu
quân, chính là các ngài, lại chỉ có Liễu Thiếu Bạch, hắn là bạn bè của
ta, ta, ta có thể nào thích các ngài? Trước khi phu quân mất có di mệnh, muốn ta thủ tiết cả đời vì hắn, trừ phi ta chết, ta thật không có tạp
niệm khác, ngài muốn ta thề cũng có thể, nếu là trong lòng ta có yêu nam nhân, khiến cho ta bị thiên lôi đánh xuống…”
“Mạn Mạn! Không
được thề… Đừng bảo là…” Trong lòng Mạc Kỳ Minh thấm lạnh, nàng cũng như
đêm hôm đó, thà rằng bản thân mình không tuân theo lời thề gặp báo ứng,
cũng muốn bảo hộ nam nhân kia chu toàn, mà hắn, lại cuối cùng luyến tiếc không nỡ để nàng xảy ra nửa chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần không phải là ý muốn của hắn, hắn không cho phép người khác nhúng chàm nàng, hoặc là
ông trời trừng phạt nàng…
Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn Mạc Kỳ Minh, nửa ngày nói không ra lời.
Mạc Kỳ Minh xoay người đi, nhìn suối nước róc rách chảy ở dưới ánh trăng,
tâm tư bừng tỉnh về tới ngày ba tháng ba, bên cạnh khe nước dưới chân
núi không tên, hắn ngồi xuống, cả một ngày phiền muộn cùng bình tĩnh,
đôi mắt nhắm lại, khóe mắt lại nhịn không được ươn ướt, mẫu thân, ngài ở trên bầu trời thấy được chưa? Con của ngài cuối cùng vì tình mà khốn,
có khả năng bởi một nữ tử mà thua trận hết thảy…
Trong trời đất, lặng im không tiếng động.
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn mở miệng, “Tam Vương gia, ta không biết ngài
tại sao muốn hỏi ta nam nhân kia là ai, nhưng, nhưng ta thật sự không có người trong lòng, không biết ngài nói tới ai, ngài, ngài cũng không cần thích ta, ta với ngài là không có khả năng, phụ hoàng sẽ không đáp ứng, hơn nữa, hơn nữa ta cũng chưa từng nghĩ thích ngài, ta… Ta đi về
trước.”
Khiếp sợ cùng hoảng loạn, làm Lăng Tuyết Mạn quên mất mục đích nàng tới đây cùng Mạc Kỳ Minh, tiếng nói vừa dứt, liền vội vàng
xoay người, mới bước ra hai bước, bên hông lại bị một đôi bàn tay to như thiết gắt gao nhốt chặt, cằm của hắn để ở trên vai nàng, tiếng nói trầm thấp trng mang theo một chút khàn khàn, “Mạn Mạn, không được đi…”
“Tam Vương gia, ngài buông ta ra! Thời gian không còn sớm, chúng ta cô nam
quả nữ ở trong này, ngài, ngài còn ôm ta, nếu người ta nhìn đến chúng ta đều không muốn sống rồi!” Lăng Tuyết Mạn càng hoảng, dùng sức giùng
giằng, ánh mắt nhìn chung quanh, trong lòng vừa lo vừa mừng, nơi này
cách xa, người khác nhìn không tới, nhưng Tam Vương gia lợi hại khác
thường, có thể… hay không?
Mạc Kỳ Minh vội vàng nói nhỏ: “Mạn Mạn, chỉ cần nàng không đi, ta sẽ không làm gì nàng, ta, ta chỉ muốn nàng bồi ta.”
“Ngài trước buông ta ra! Không ta sẽ kêu lớn!” Lăng Tuyết Mạn giận dữ, gầm nhẹ.
“Được, ta buông tay, nàng đừng kêu cũng đừng đi.” Mạc Kỳ Minh buông lỏng tay,
lui ra một chút, nhìn Lăng Tuyết Mạn không ngừng thở, nhẹ nhàng nói:
“Mạn Mạn, nàng biết Mạc tướng quân không?”
“Cái gì? Mạc tướng
quân?” Lăng Tuyết Mạn mê mang chớp chớp mắt, ngừng một chút mới có hơi
bừng tỉnh, “Ngài nói là vị nam chinh đại tướng quân mà phụ hoàng liên
tục tán dương kia?”
“Đúng, nàng biết hắn?” Mạc Kỳ Minh gật đầu, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay.
Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, “Biết chứ, ngày đó đại quân xuất chinh, có nhìn
thấy hắn, vóc dáng rất cao, mang mặt nạ, một nam nhân làm cho người ta
có cảm giác thần bí.”
“Nàng, chỉ thấy hắn một lần kia sao?” Mạc Kỳ Minh chưa từ bỏ ý định lại hỏi.
“Chẳng lẽ vị tướng quân kia muốn ta thấy hắn lần thứ hai sao?” Lăng Tuyết Mạn
mắt liếc Mạc Kỳ Minh, “Ngài hỏi ta chuyện này để làm gì? Ta tại sao ta
phải biết hắn?”
Mạc Kỳ Minh khép hờ mắt, theo dõi Lăng Tuyết Mạn
một hồi lâu, vui sướng thở dài, “Ha ha, chỉ cần không phải là tốt rồi,
ta còn nghĩ rằng nam nhân nàng thích là hắn! Ngày ấy tiễn đưa ở cổng
Tuyên Hoa, ta thấy nàng cùng hắn nhìn nhau, một bộ dáng thương tâm,… Ta
mới tức giận với nàng, bất quá -”
“Bất quá cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nghe không được câu tiếp, không khỏi tò mò hỏi.
“Nghe nói chiến sự biên quan gần đây liên tục thất bại, cũng không biết tin
tức này là thật hay giả, vị tướng quân kia cũng không biết có thể còn
sống trở về không!” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh dán chặt ở trên mặt Lăng Tuyết
Mạn, chậm rãi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT