Hành cung Bắc Mục Hà, ngày trôi qua, đơn giản, thả lỏng.
Ngửa mặt nằm ở trên cỏ, ngẩng đầu nhìn trời, xanh thẳm bát ngát, chỗ tầng
mây, từ góc độ này nhìn lại, liên miên không ngừng như sóng biển, tầng
tầng quay cuồng, như lông cừu trên người, mềm mại làm cho người ta muốn
dán trên mặt.
“Mạn Mạn, đang nghĩ gì? Tại sao không nói chuyện?” Nhã Phi nghiêng người hỏi.
“Không nghĩ gì.” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, “Nhã Phi, có câu nói, đám mây trắng gửi tương tư, muội nói lời này là thật sao?”
“Ách, không biết a, Mạn Mạn, sao tỷ đột nhiên hỏi vấn đề này?”
“Không có gì, ngồi yên không chịu nổi, nhàm chán thôi.”
“À.”
“Nhã Phi, phụ hoàng có nói lúc nào hồi kinh không?”
“Hình như là đầu tháng mười, lúc đó trời muốn lạnh, khí hậu trong kinh ấm hơn nơi này một ít.”
“À, vậy lúc đó phải xuất ngựa trở về.”
“Đúng vậy, haiz – “
“Nhã Phi, muội có nhớ vị Lâm công tử kia không?”
“Ah… nhớ a, ah, không nhớ.”
Nhã Phi đỏ ửng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng nằm xuống, sợ Lăng Tuyết Mạn nhìn
ra nàng không tự nhiên, nhưng ngừng chút nữa, gặp Lăng Tuyết Mạn không
hỏi tiếp, liền nhịn không được mở miệng hỏi: “Mạn Mạn, tẩu nhớ người nào sao?”
“Không có, ai cũng chẳng nghĩ, ai cũng không nhớ, ta vẫn
là ta, một mình, vẫn luôn là một mình.” Lăng Tuyết Mạn nhẹ mở miệng, nhè nhẹ cười, đột nhiên cảm giác ánh mặt trời thật chói mắt.
Nhã Phi mím môi, nghiêng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng thở dài, “Mạn Mạn,
kỳ thực tẩu không nói muội cũng biết, trong lòng tẩu khẳng định cất giấu chuyện không thể nói, qua một năm tẩu đã trở thành không phải ngẩn
người chính là thất hồn lạc phách, muội đoán thật lâu, chỉ có thể nghĩ
đến, Mạn Mạn tẩu là một người cô đơn, bộ dạng này mà thủ tiết thật sự
rất thống khổ. Nhưng muốn tái giá, rất khó, ta cũng biết, mấy ca ca đều
tốt với tẩu vô cùng, nhưng phụ hoàng không gật đầu, liền không có hi
vọng, chỉ có thể tiếp tục thủ tiết. Tứ ca dù sao đã mất, xem tẩu một
mình, muội không nỡ, nếu như tẩu tái giá các ca ca, bọn họ khẳng định
nguyện ý cưới tẩu, nhưng không ai dám mở lời cùng phụ hoàng.”
“Nhã Phi, cho dù phụ hoàng đồng ý, ta cũng sẽ không gả cho bọn họ, ta chỉ
coi bọn họ là bạn bè, là thân nhân, cái khác không muốn nghĩ tới.” Lăng
Tuyết Mạn kiên quyết nói.
“Ách, Mạn Mạn, tẩu nói, là thật tâm
sao?” Nhã Phi dừng lại một chút, nhịn không được lại hỏi: “Vậy tẩu hay
một mình ngẩn người là vì sao? Đang suy nghĩ gì?”
“Không có, ta
chỉ là trở nên đa sầu đa cảm, kỳ thực cũng không có chuyện gì.” Lăng
Tuyết Mạn lạnh bạc cười, nhắm hai mắt lại, “Nhã Phi, ta muốn ngủ một
giấc, sẵn tiện tắm nắng luôn.”
“Mạn Mạn! Nhã Phi!”
Rất xa, truyền đến một thanh âm vui mừng, nghe quen tai, nhưng Lăng Tuyết Mạn
không muốn động, Nhã Phi đứng lên, theo tiếng gọi nhìn lại, vừa thấy,
vui vẻ nói: “Là Thất ca cùng Ngũ ca!”
“Chớ gạt ta, Dục Dục không
phải đi ra cửa sông luyện binh sao? Ngũ Vương gia không phải ở kinh
thành sao?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt lại hưởng thụ cảm
giác nắng ấm chiếu lên trên người.
“Ây da, là thật a!” Nhã Phi trả lời một tiếng, đứng lên, vẫy tay hô: “Ngũ ca, Thất ca, chúng ta ở đây!”
Hai người kia sau khi nghe được, liền chạy vội tới, Mạc Kỳ Dục khoan khoái
kêu lên: “Nhã Phi!” Nói xong lại nhìn một cái, cau mày nói: “Mạn Mạn,
sao ngươi ngủ trên đất?
“Mạn Mạn, đứng lên, chúng ta tới, nàng
cũng không nể mặt a? Nhìn cũng không nhìn một cái.” Mạc Kỳ Lâm trêu tức, giơ lên khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn trợn mắt, liền nhìn vào trong một đôi mắt đen như mực, ảnh
ngược của nàng, trong mắt kia tha thiết lửa nóng, để cho tim nàng đập
nhanh một chút, nghĩ đến lời Nhã Phi nói mới rồi, vội ngồi dậy, dùng cả
tay chân đứng lên, cười mỉa nói: “Không phải, ta thật không nghĩ tới các ngài lại tới nơi này.”
Nói xong vì che dấu một điểm không được
tự nhiên, ánh mắt nhìn lung tung, nhìn đến trên mặt Mạc Kỳ Dục, “A!” Kêu một tiếng, giật mình nói: “Dục Dục, sao ngươi đen vậy?”
“Ta ở
cửa sông luyện binh a, nơi đó bão cát lớn, hơn nữa cả ngày ở dưới mặt
trời tập luyện, đen đi không phải thật bình thường sao?” Mạc Kỳ Dục bĩu
môi, buồn bực nói: “Thế nào, ngươi chê ta khó coi sao?”
“Ách,
không có không có, Dục Dục trở nên già dặn, ha ha, ừm, trước kia giống
nam hài tỏa nắng, hiện tại đã có mùi vị nam nhân hơn rồi!” Lăng Tuyết
Mạn cười rộ lên, lại chăm chú dừng ở mặt Mạc Kỳ Dục, đã thấy sắc mặt hắn chuyển đỏ, khóe miệng rụt rụt, “Dục Dục, mặt ngươi đỏ cái gì?”
“Không có, ngươi nhìn lầm rồi.” Mạc Kỳ Dục vừa quẫn vừa tức, khuôn mặt tuấn tú cau có, hơi trừng mắt Lăng Tuyết Mạn.
Mạc Kỳ Lâm khép hờ đôi mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn không chớp mắt, trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại vừa tức vừa giận, chẳng lẽ -
Nha đầu kia thích Tiểu Thất? Mùi vị nam nhân? Đáng chết, hắn không có sao?
“Ách, Ngũ ca, Thất ca, các ca làm sao đến đây?” Nhã Phi hợp thời hỏi, phá vỡ tâm tư mấy người.
“À, ta đưa vài thứ đến cho phụ hoàng, Tiểu Thất nhận lệnh tới đây, chờ cùng phụ hoàng hồi kinh, ta nghỉ hai ngày sẽ về kinh trước.” Mạc Kỳ Lâm nói.
Bầu trời, đột nhiên vang lên vài tiếng kêu to, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy hai con chim trắng kết bạn bay qua.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.”
Lăng Tuyết Mạn nhẹ nói, bi thương lại một lần nữa lan tràn trong đáy
lòng, mùng bảy tháng bảy, đêm thất tịch, bọn họ bắt đầu quen biết, nhưng Tình nhân hắn lại quên đi, vẫn không hề có tin tức, nàng tìm không được tung tích của hắn, hắn cũng biết, đêm hôm đó, nàng ngồi tới hừng đông…
“Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Lâm mở miệng, lại không thể nào nói nên lời, muốn nói lại thôi.
Mạc Kỳ Dục nghe vậy, buồn bực cau mày nói: “Đi, chúng ta đi đến bên dòng suối nướng thịt hươu ăn.”
“A?” Nhã Phi vui mừng nói: “Thật là tốt, các ca ca không ở đây, muội cùng Mạn Mạn còn chưa có ăn đâu!”
“Ha ha, đi thôi, ta sai người đi chuẩn bị, Nhã Phi, Mạn Mạn, các nàng còn
muốn nướng cái gì?” Mạc Kỳ Lâm cười hỏi, ánh mắt lại vẫn luôn ngừng ở
trên mặt Lăng Tuyết Mạn.
Mấy người quay đầu, Quả nhiên gặp Mạc Kỳ Minh đang đi tới gần bọn họ.
“Tam ca!”
“Ừ, ta vừa nghe phụ hoàng nói Ngũ đệ Thất đệ đến đây, muốn tìm người, khẳng định sẽ tìm hai nha đầu này trước, thật là các ngươi ở cùng một chỗ!”
Mạc Kỳ Minh nhè nhẹ cười nói.
“Ha ha, Tam ca cùng đi đi, chúng ta muốn làm thịt nướng ăn.” Mạc Kỳ Lâm miễn cưỡng cười nói.
“Được a, Tuyết Mạn nha đầu múa giỏi, Nhã Phi đàn giỏi, vừa vặn, hai người các nàng nha đầu ở trên thảo nguyên này biểu diễn một hồi cho mọi người
xem!” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh biểu lộ tươi cười, thoáng nhìn
Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn mới không tâm tình múa cho bọn hắn xem, lành lạnh nói một câu, “Nhanh đi đi!” Sau đó nhấc chân đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT