Ngày cuối cùng túc trực bên linh cữu, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nghe được Tam Vương gia mở miệng nói chuyện!
“Nhị ca, sáng mai tứ đệ hạ táng. Đệ đột nhiên nhớ tới Tứ đệ lúc còn sống
thích nhất nhẫn Tử Ngọc. Ban đầu đó là của phụ thân đệ để lại cho đệ, đệ không nở tặng cho Tứ đệ. Ai ngờ Tứ đệ mất sớm, đệ muốn tặng nó cho đệ
ấy mang theo đến suối vàng.” Mạc Kỳ Minh bi thương nhìn quan tài, lại
tháo ra một cái nhẫn từ ngón tay cái.
Lời vừa nói ra, không ai
chú ý tới quản gia luôn luôn cúi đầu bỗng sắc mặt kinh biến, cái trán
thậm chí toát ra một tầng mồ hôi lạnh! Khóe mắt bất động thanh sắc liếc
về phía Nhị Vương gia chờ đợi đáp án.
Những người khác không có ý kiến gì, vì lời nói của Nhị Vương gia - con trưởng - là mệnh lệnh.
Nhưng Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: “Việc này nhị ca chỉ sợ không cách nào làm chủ. Khi đã nhập liễm lại muốn khai
hòm là việc đại sự! Phụ hoàng đồng ý mới được! Sáng mai phụ hoàng đã
đến, xin chỉ thị phụ hoàng rồi nói sau.”
“Nhị ca! Đệ sợ phụ hoàng không đồng ý. Đệ thật sự muốn cho Tứ đệ đeo nhẫn Tử Ngọc này. Nghe nói
nhẫn có thể tránh ma quỷ, còn có thể bảo trì xác chết hai mươi năm không hư.” Mạc Kỳ Minh chau mày lại, gương mặt nghiêm túc mang theo một chút
lo lắng.
Mọi người nghe vậy đều mở to hai mắt khiếp sợ nhìn nhẫn
trên tay Mạc Kỳ Minh. Lăng Tuyết Mạn cũng hiếu kỳ ló đầu nhìn qua, chỉ
thấy nhẫn màu tím óng ánh trong suốt, quanh thân tràn đầy sắc màu xoay
tròn lung linh.
Lăng Tuyết Mạn tuy rằng không phân biệt tốt xấu, nhưng nhìn sơ qua cũng có thể biết nhẫn Tử Ngọc này không phải vật bình thường!
Có thể bảo trì xác chết hai mươi năm?
Một câu này làm vài Vương gia kích động cực kỳ. Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục chỉ tay vào nhẫn lắp bắp nói: “Tam ca nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Ba năm trước thái tử đại ca mất, ta cũng không biết nhẫn Tử Ngọc còn có khả năng này này nên không có lấy ra. Về sau trong lúc
vô ý lục ra thư bản lúc phụ thân ta lúc còn sống lưu, phát hiện bên
trong ghi lại về chiếc nhẫn này. Đêm qua đột nhiên nhớ tới liền vội vàng lấy ra cho Tứ đệ.” Mạc Kỳ Minh gật đầu nói.
Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm cũng kích động nói: “Nhị ca, nói như thế chính là cũng là có thể mở lại hòm một lần!”
Lục Vương gia Mạc Kỳ Sâm cũng gật đầu nói: “Nhị ca hay là chúng ta trước
bẩm báo phụ hoàng, xem phụ hoàng định đoạt thế nào. Nếu có thể làm cho
xác Tứ đệ không hư đương nhiên là vô cùng tốt.”
Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn suy tư hồi lâu mới nói: “Theo như lời Lục đệ, sáng mai bẩm báo
phụ hoàng. Tấm lòng của Tam đệ, nhị ca cùng các huynh đệ thay mặt Tứ đệ
nói lời cám ơn.”
“Nhị ca nói quá lời. Tuy rằng đệ không phải phụ
hoàng sinh ra, nhưng cũng là con cháu Mạc gia. Huống hồ phụ hoàng đối
với đệ ân trọng như núi, lại cùng mọi người làm thân huynh đệ nhiều năm
như vậy, một cái nhẫn không coi vào đâu!” Mạc Kỳ Minh thật thành khẩn
nói.
Lăng Tuyết Mạn cẩn thận nghiên cứu nhẫn Tử Ngọc trong lòng
bàn tay Mạc Kỳ Minh, thầm nghĩ thứ này thật thần kỳ như vậy sao? Mặc dù bảo trì cái xác hai mươi năm, nhưng sau hai mươi năm cũng sẽ thối không phải sao? Đem cho một người chết thật sự là lãng phí. Không bằng để cho người sống đi! Ách! Nếu có thể cho quả phụ của Tứ Vương gia nàng thì
tốt rồi!
Có thể là ánh mắt Lăng Tuyết Mạn quá mức chuyên chú, mà
ánh sáng trong con ngươi quá mức phân rõ ràng, làm năm huynh đệ đều hồ
nghi nhìn nàng. Mạc Kỳ Dục ngứa miệng nói cười khẩy nói: “Tứ Vương phi
thấy kỳ trân dị bảo liền không dời mắt được sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT