Quản gia đi ra ngoài để lại linh đường trống rỗng. Lăng Tuyết Mạn nửa quỳ nửa ngồi hoảng hốt nhìn cỗ quan tài.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, nàng thật muốn nằm xuống ngủ một giấc, hi
vọng vừa tỉnh ngủ, mẹ sẽ ở bên nàng ôn nhu cười “Tuyết Mạn, hết thảy đều trôi qua rồi. Không ai lại đến khi dễ chúng ta.”
Hỗn độn nhắm mắt lại. Ngã xuống. Lệ rơi đầy mặt.
Con đường phía trước phải đi như thế nào? Ngày sau còn có thể như thế nào? Hạnh phúc lại đang nơi nào?
Hết thảy mê mang, bàng hoàng, còn có vô lực.
Hồi lâu tiếng bước chân vang lên, Lăng Tuyết Mạn không hề động. Thẳng đến
tiếng bước chân dừng lại bên cạnh nàng, một chén thuốc màu đen đưa đến
trước mặt nàng “Vương phi cả ngày hôm nay mệt mỏi, nô tài bảo phòng ăn
làm canh dược bổ thân cho Vương phi. Thỉnh Vương phi nhân lúc còn nóng
mau dùng!”
“Quản gia, ta không muốn uống, ngươi đem đi đi. Ta chỉ muốn nằm một lúc, có thể chứ?” Lăng Tuyết Mạn nói rất nhỏ.
“Vương phi ngài uống thuốc mới có thể có khí lực túc trực bên linh cữu Vương
gia. Ba ngày sau hạ táng, còn có bảy bảy bốn mươi chín ngày cần phải mỗi ngày dâng hương bái tế vì Vương gia. Sức khỏe Vương phi quan trọng,
không thể có cái gì sai lầm.” Quản gia nhìn Lăng Tuyết Mạn kiên trì nói.
Lăng Tuyết Mạn trong lòng thật phiền, nhìn quản gia một lúc, sau nhận chén
thuốc, ngồi dậy hỏi: “Quản gia, chén thuốc này không phải là độc dược
đi?”
Quản gia sắc mặt hơi thay đổi “Vương phi, nô tài không dám!”
“Ha ha, ta chỉ tùy tiện nói giỡn một chút mà thôi. Ta mạng nhỏ, ai muốn làm cho ta chết đều thật dễ dàng.”
Nhắm mắt lại há mồm uống cạn.
Hương vị Chua sót ở trong miệng thật lâu không tán đi, như tâm nàng giờ phút này.
Quản gia tiếp nhận bát không, đi lên vài bước lại dừng lại, không quay đầu,
chỉ nói: “Vương phi từ Hoàng Thượng giữ được một mạng đã là không dễ
dàng. Ngày sau còn dài. Có Vương gia ở trên trời phù hộ, ngài sẽ không
chết!”
Trời vừa sáng, Mạc Ly Hiên tới, nhìn đến quản gia quỳ
thẳng tắp lại nhìn Lăng Tuyết Mạn đang dựa ở trên nệm, lắp bắp kinh hãi, đi đến vài bước kêu: “Mẫu thân?”
“Ly Hiên?” Lăng Tuyết Mạn mở
mắt, lười nhác trả lời một tiếng, bàn tay chống mặt đất ngồi dậy, dụi
dụi mắt nói: “Trời đã sáng sao?”
“Vâng, mẫu thân ngài trở về phòng nghỉ ngơi một chút sau đó dùng chút đồ ăn sáng đi!” Mạc Ly Hiên thân thiết nói.
“Được.” Lăng Tuyết Mạn trả lời Mạc Ly Hiên, đứng lên. Thân mình vẫn đang đau
đớn hết sức nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, xoay người đi lên
vài bước, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói: “Ly Hiên con ở Liễu Hương Cư cách nơi này xa không?”
“Không xa lắm, xuyên qua hồ nước bên ngoài, lại quẹo một lần là đến.” Mạc Ly Hiên đáp.
“Vậy ngươi dùng đồ ăn sáng chưa?” Lăng Tuyết Mạn như có đăm chiêu gật đầu hỏi.
“Đã dùng.”
“Được, ta đi.”
Quản gia cũng đứng lên hướng ra ngoài hô: “Xuân Đường Thu Nguyệt hầu hạ Vương phi!”
Ngoài cửa tiến vào hai nha hoàn khuôn mặt đẹp đẽ, đến trước mặt Lăng Tuyết
Mạn quỳ xuống, thanh thúy nói: “Nô tì thỉnh an Vương phi!”
“Ách, không cần đa lễ, các ngươi đứng lên đi.” Lăng Tuyết Mạn mỉm cười.
Đi tới cửa phòng ngủ, Lăng Tuyết Mạn dừng chân, dùng thân thể che tầm mắt
nha hoàn, không cho các nàng nhìn đến bên trong, cười nhẹ nói: “Ta muốn
tắm rửa trước, sau đó sẽ dùng bữa.”
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt không chần chờ nói: “Nô tì sẽ đi chuẩn bị trước, thỉnh Vương phi chờ một chút!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT