_Vậy thôi là hết rồi phải không? - Bun khoanh tay hỏi trong sự ngán ngẩm tột độ
_Này con người kia? Bớt lạnh lùng đi, người quen cả cơ mà - Nó chen chân vô, thật sự là trong lúc cần lạnh thì nó lạnh còn lúc không cần nó chả cần giữ gì. Phải, nêu nó đã coi là người thân thì nó sẽ không lạnh lùng với những người đó.
_Không phải chuyện của cô - Bun liếc xéo, sao con nhỏ này lại có thể lúc lạnh lùng lúc thích dạy đời người ta đến vậy nhỉ. Thật là nhiều chuyện.
_Xớ, tui chỉ nói vậy thôi ble`, thích về thì về đi chả ai cấm, làm như báu lắm mà giữ lại xùy xùy về đi - Jen giơ tay xua đuổi
_Cô vừa nói gì hả? - Bun chạy nhanh lại định nắm cổ áo nó nhưng về tốc độ thì cậu không bằng nó được rồi. Tay của Bun chỉ còn cách người nó 10cm,nhưng nó cũng đâu có vừa đau nó đã di chuyển vòng ra đằng sau cậu. Rất nhanh, phải nói là rất nhanh. SỰ việc chỉ diễn ra trong vòng 5 giây ngắn ngủi. Mọi người chỉ thấy 2 thân ảnh di chuyển nhanh và sau đó thì thây nó ở đằng sau Bun.
Lúc này mọi việc đã căng thẳng, 2 cái người kia đang đánh nhau cũng dừng lại xem mọi việc thế nào.
_HAha, về tốc độ anh không bằng tôi đâu nhá? Đừng có mà giở trò- Nó lè lưỡi trêu người.
Bun thì tức lắm lần đầu tiên cậu bị hố mà lại là một đứa nhóc nữa cơ chứ. Thật là...nhục nhã mà. Nhưng từ trước giờ cậu cứ tưởng về tốc độ cậu là số 1 ai dè gặp nhỏ còn ghê hơn mình.
Về phần Hoàng, sao nó mà nhanh vậy ta, cuối cùng là ai cho nó gia nhập vào F7 và dạy cho nó những kĩ năng này anh mà biết được anh cạo đầu mấy đứa.
Bun tức quá, bỏ đi luôn. Thấy vậy Băng chạy theo í ới
_Ê Phong kia, đợi mình với nào. Làm gì mà đi nhanh dữ rứa ?- Í ới với theo đằng sau
Còn bây giờ trong phòng mọi người đang rất ngạc nhiên về sự di chuyển của nó. Chỉ có Bam thì bình thường vì chính chị dạy nó chứ đâu. Để luyện được tốc độ đó, nó đã phải chạy mỗi ngày lại còn bài học phải vượt rào nữa chứ. Có hôm phần gót chân trái của nó rất đau, vì phải hoạt động nhiều nhưng nó vẫn vượt qua.
_Cáo từ mọi người luôn nhé tui có việc rồi - Ông chú lên tiếng, lúc nãy ông rất lo cho nó. Định ra mặt nhưng nó lại nhanh chân hơn, quả này ông còn phải học hỏi nó nhiều
_Em có sao không ? - Hoàng quan tâm hỏi han
_Dạ không ạ, anh đó nha, lo mà đánh nhau với tên khùng ấy chả để ý gì. Em mà không nhanh là die với cái tên chập chập ấy rồi. Người gì đâu mà lạnh lùng con trai con đứa xí, bà đây chả thèm - Jen tuôn 1 tràng vì quá tức, đời nào đi đánh con gái không trời. Mọi người không để ý là mặt Bam đang càng ngày càng tối lại, phải là chị đang ghen với nó. Bun chả có cảm xúc gì với chị nhưng lại có cảm xúc với nó, tại sao ai cũng yêu nó vậy. Nó là gì cơ chứ, lòng ghen ghét của chị tự dưng trỗi dậy, quá tức giận, Bam cũng đùng đùng bỏ ra ngoài, khi đi ra còn đụng vai nó.
CÒn lại trong phòng 2 đôi mắt kia đang mở to tròn, cả Ken và KIb. Nhưng sau đó 2 người to nhỏ cái gì đó rồi cũng bỏ đi luôn, trong phòng còn có mỗi nó và Hoàng
_Kì ta, sao mà mọi người bỏ đi hết vậy nè? - Jen vẫn ấm ức
_Thôi giờ mình cũng về luôn nha, đừng giận nữa, trông xấu lắm - Hoàng dỗ dành. Anh lúc nào cũng là người dỗ dành nó, quan tâm nó đến từng chút một
_Ức quá hà, hay mình đi chơi ha - Nó đề nghị, mặt sáng ngời
_Ừ, em muốn đi đâu nào? - Hoàng lại cười, có phải cô người yêu này của anh chỉ cần đi chơi là hết giận mọi người không? Như vậy là không được, phải chấn chỉnh lại.
_Dạ ra biển nha anh - Nó
_Ừ - Hoàng
_YÊu anh nhất à - nó ôm anh một cái xong nắm lấy tay anh kéo đi. Nhưng mà kéo mãi anh không đi thấy là lạ quay lại
_Sao zợ? - Nó hỏi
_Ai cho đi chơi cũng la yêu người ta thế hả trời? Sao mà ngốc quá vậy hả? - Hoàng lớn tiếng
_HỊ hị, anh nè, trên đời này em chỉ yêu có 1 người, duy nhất chỉ có là vậy. Sẽ không có một ai có thể thay thế anh đâu vì anh là người hoàn hảo nhất trong mắt em rồi. Vì vậy có người cho em đi chơi em sẽ thích nhưng chỉ có 1 người em nói câu yêu thôi biết chưa - Jen bật cười vì tính khí trẻ con của Hoàng. Làm sao mà nó có thể nói lời yêu với 1 người khác được chứ. NẾu có cũng chỉ vì bắt buộc mà thôi
_Ừ vậy thì tốt - Thật ra Hoàng rất vui và hạnh phúc vì nó nói như vậy. Nhưng mà hết giận luôn thì đâu có được phải làm màu tí chứ. Thế là cái viễn cảnh anh đi trước nó theo sau mặt thì phụng phịu, nhìn thật là muốn ôm vào lòng quá đi. Nó thì nắm áo anh nhưng anh chả quay lại, cái cảnh đến diễn ra tận đến cổng nhạc viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT