Chỉ có thể là anh...

Bước xuống từng bậc cầu thang, tôi vẫn không bị té. Hỏi có kì cục không cơ chứ? Té mới lạ, còn không té là chuyện thường. Nhưng bây giờ, tôi phải khẳng định điều đó để tự chứng minh rằng mình đã khoẻ lại. Vì kì thực, tâm trạng hỗn độn lúc này đang có một sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong tôi. Tôi không tài nào phân định nỗi, mình có ổn hay không?

- Nhảy nhé em? Một điệu valse? – Triệu Văn đưa tay ra một cách lịch lãm.

Tôi vén nhẹ tà váy trắng tinh khôi, rồi nắm lấy tay anh, bắt nhịp vào điệu valse đầy tình cảm. Và tôi cứ thế, tôi thả hồn vào điệu valse, thả hồn vào điệu nhạc.

- Em nhảy tốt lắm. – Anh thì thầm qua kẽ tóc.

Tôi gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn cố dò tìm một điều gì đó ở xung quanh.

Bỗng, tôi nhìn về phía sân khấu, Khắc Long, hắn không nhảy, mà đứng trò chuyện, à không, là tán tỉnh, hắn tán tỉnh một cô gái. Cô ta mặc bộ váy màu đỏ, bó sát từng đường cong bốc lửa. Mái tóc màu hạt dẻ dài đến tận ngang hông được buông xoã hờ hững. Trông cô ta rất đẹp, rất quyến rũ.

Thiếu tôi, quả thật hắn vẫn ổn, à không, tôi lại nói nhầm rồi, là rất rất ổn mới đúng. Hắn coi tôi là đồ bỏ đi và nhanh chóng tìm được một tình yêu mới… Mà chẳng phải tôi cũng vậy sao? Và chính tôi cũng là người tự rời bỏ hắn, để đến với Triệu Văn – người mà tôi cho rằng đó là tình yêu đích thực, tình yêu xuất phát từ trái tim.

Bất giác, tôi buông bàn tay anh ra khỏi thắt lưng mình.

- Em cần ly vang…

- Để anh lấy cho em.

Triệu Văn gật đầu, toan chạy đi thì tôi vội níu lại.

- Em tự đi được rồi.

Đến lượt anh níu tôi lại:

- Anh đi cùng em.

- Em đi một mình được rồi. – Giọng tôi ngang phè phè, nghe chẳng có tí cảm xúc nào cả. - Có phải con nít đâu.

Ánh mắt anh trở nên da diết, nó như muốn quấn tôi vào cả một tâm hồn:

- Anh cũng cần một ly vang.

- Tuỳ anh thôi. – Bỗng dưng, tôi thấy mối quan hệ giữa anh và tôi trở nên nhạt nhách, nhạt, nhạt, nhạt, nhạt đến nỗi có thêm bao nhiêu muối vào cũng không giải quyết được gì.

Anh cầm ly rượu từ người bồi bàn, không quên lấy cho tôi một ly. Tôi gượng gạo đón lấy, mắt vẫn không buông xuôi cái cảnh tượng ban nãy. Trong tôi chợt dâng lên một cảm giác kì lạ, không hẳn như lửa đốt, nhưng cũng chẳng mấy dễ chịu…

Uống hết ly này, tôi lại xin tiếp ly khác, mặc cho Triệu Văn ra sức cản tôi.

- Em muốn uống rượu thì chúng ta đi uống rượu. Đây là party khai trương khách sạn, không phải là quán rượu em à, không phải để em uống cho say.

Tôi cười, cười sao chua chát.

- Xin lỗi. Có lẽ đã làm anh mất mặt. Anh cứ ở lại, em đi, em không chịu đựng nổi nữa rồi.

- Thôi, thế này thì em ra xe trước đi nhé, anh vào trong chào ông Khắc Lâm đã, sau đó sẽ ra đưa em về.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, còn cặp mắt thì vẫn không thôi nhìn về con người đó. Chẳng lẽ, hắn không nhận ra rằng, có người đang nhìn hắn không chớp mắt hay sao? Chẳng lẽ, hắn không nhận ra rằng, có một người đang đau lòng lắm hay sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ và chẳng lẽ…

Tôi mon men theo bờ tường, cố gắng bước ra khỏi cái khách sạn nhà họ Khắc.

- Đi về à?

Tôi ngước mặt lên, là Khắc Long. Phần là do tôi không để ý, phần là tiếng nhạc đã át hết tiếng người, thế nên tôi chẳng nghe thấy hắn vừa hỏi gì cả.

Một tay tôi vẫn bấu vào những chỗ lồi lõm trên mặt tường, một tay thì giữ lấy chiếc bóp hờ trước ngực. Tôi ngơ ngác:

- Sao cơ?

- Đi về à? – Hắn làu bàu nhắc lại.

- Vâng… - Tôi ậm ờ trong miệng.

Ánh mắt hắn trở nên se sắt khi chạm phải chiếc nhẫn đắt tiền được lồng vào ngón áp út của tôi:

- Vì hắn ta nên rời xa tôi sao?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

- Không… không…

Hắn vẫn tỏ ra rất lịch sự:

- Em không cần phải giải thích.

- Em… em…

Hắn có vẻ rất bình tĩnh, chẳng có mảy may chút biểu hiện của việc thất vọng hay chán buồn cả:

- Bây giờ tôi sống rất tốt, rất hạnh phúc. Em không cần phải lo cho tôi.

Như thể chứng minh cho điều hắn vừa nói, Khắc Long vẫy vẫy cô gái có mái tóc màu hạt dẻ lại, sau đó quàng vai bá cổ đến tình tứ.

- Giới thiệu với Trúc, đây là Ái My.

Tôi gật đầu chào cho có lệ, sau đó ngoảnh mặt đi về phía cửa. Lẽ dĩ nhiên, tôi không nhìn lại một lần nào nữa, cũng như chẳng gửi một lời chào đúng nghĩa.

Cố tìm chiếc xe audi màu đỏ, tôi leo lên rồi nằm phịch xuống ghế. Đầu óc tôi lúc này cứ quay mòng mòng như chong chóng.

Mệt mỏi quá!

“Cạch!”

Tôi bỗng nghe thấy tiếng mở xe. Triệu Văn đỡ tôi ngồi dậy, sau đó ngồi vào ghế lái.

- Bây giờ anh đưa em đi uống rượu, được chưa?

Tôi lắc đầu, tôi không còn muốn uống như ban nãy nữa:

- Thôi, anh đưa em về…

- Ừ. Em cứ nằm ngủ đi, khi nào đến, anh gọi dậy.

Đầu tôi lại lắc lắc không yên:

- Thôi, em tỉnh rồi… Không sao nữa đâu…

Xe chạy được một lát thì tôi vội vàng kêu lên:

- Anh! Dừng lại ở đây đi.

Triệu Văn dừng xe lại theo lời tôi, và cũng không quên hỏi lý do:

- Sao lại dừng ở đây?

- Em có điều muốn nói. – Tôi rên rỉ. Cảm thấy như bản thân không chịu đựng nổi những áp lực đang đè nặng lên mình.

Anh tắt hẳn máy, đôi mắt trở nên đăm chiêu:

- Em muốn nói điều gì?

- Em sẽ nói nhanh vậy… - Không phải là tôi cố ý lấp lửng, mà chỉ là hơi khó nói thôi.

- Có chuyện gì sao? Em…?

Tôi lại cười nhưng là cười trong nước mắt, nước mắt tôi rơi như những cơn mưa hè ào ã, vội vã:

- Em muốn chia tay.

Nhìn sâu tận trong ánh mắt của Triệu Văn, tôi cảm giác như cả bầu trời đang sụp xuống:

- Chia tay?

Tôi gật đầu rồi đưa tay gỡ dây chuyền, bông tai và cả chiếc nhẫn kim cương lóng lánh nữa.

- Em xin trả lại anh những thứ này. Em không cần nó…

Triệu Văn lắp ba lắp bắp, hai bàn tay anh níu chặt lấy bờ vai đang run rẩy của tôi:

- Chẳng phải… chẳng phải chúng ta đã rất hạnh phúc. Chẳng phải em đã từng rất yêu anh hay sao? Chẳng phải…

Tôi gạt tay anh ra, rồi đưa tay mình lên gạt nước mắt:

- Em xin lỗi. Có lẽ giữa chúng ta chỉ là tình cảm nhất thời. Bây giờ tất cả trong em là trống rỗng. Em xin lỗi…

“Cạch!”

Tôi xô cửa bước ra mặc cho Triệu Văn cú giữ tôi lại. Nhưng lúc này, có một luồng sức mạnh nào đó, mạnh hơn cả một cơn bão đã ùa đến, thổi vào tôi, cho tôi sức mạnh – một sức mạnh tinh thần để có thể rời bỏ anh. Không có gì có thể ngăn cản, không có gì, không có bất kì cái gì, điều gì, không có và không có.

.

Tôi cố gắng bước đi trên con đường tấp nập, đôi giày cao gót như một trở ngại lớn đối với tôi, khập khiễng, tôi muốn ngã.

Nhếch môi cười, tôi gỡ đôi giày hơn 10 phân của mình ra, rồi quăng vào thùng rác.

Đi được một đoạn, tôi may mắn gặp buồng điện thoại công cộng. Nhét mấy đồng xu vào, tôi bấm số của một ai…

- Alo! – Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc ầm ĩ.

- Anh…

- Alo!

- Em… em đây…

- Ai vậy? Sao không nói gì hết?

- Em đã ghen đến chết anh biết không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play