Lần này vẫn ở cổng trường, Khắc Long vẫn đến muộn và người đợi vẫn là tôi. Tôi không hỏi hắn là đi đâu nữa mà cứ thế nhắm mắt và tựa vào lưng hắn một cách bình yên. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu con người hắn thực sự là như thế nào, chỉ có điều tôi không sợ hắn như lúc đầu ngoại trừ mỗi lần hắn lại lôi chuyện Hiếu Thiên ra.
Hắn dừng chân ở một Nhà hàng ăn lớn và bảo tôi sẽ phải đi cùng hắn đến tối nên cần phải “nạp năng lượng” đầy đủ. Nhờ vậy mà tôi lại được miễn phí một bữa ăn trưa ngon lành với những món ăn đắt tiền mà tôi chưa một lần được nếm. Ăn uống no nê, Khắc long đưa tôi đến một shop quần áo sành điệu, chỗ này tôi cũng chỉ dám ngó vào thôi chứ chưa bao giờ dám đặt chân đến. Khắc Long cứ như thể người khai hoang cho tôi những vùng đất mới, những vùng đất diệu kì.
Khắc Long dắt tôi vào và bảo chị phục vụ chọn lấy những bộ đắt nhất và đẹp nhất để cho tôi thử. Sau một hồi ngắm đi ngắm lại, hắn lựa được một bộ ưng ý nhất. Đó là một bộ váy màu tím, ở ngực phải có thắt một cái nơ xinh xinh, phần dưới gồm nhiều tầng, bồng bềnh trông rất đẹp. Tôi xúng xính mặc nó vào, tôi cảm thấy tôi như trở thành một con người khác, tôi thật xinh đẹp, sang trọng và kiều diễm làm sao. Tôi không còn là con bé nhà quê của ngày hôm nào nữa.
Rồi Khắc Long dẫn tôi qua phòng trang điểm. Ở đó có những chuyên viên nổi tiếng và chuyên nghiệp trực tiếp trang điểm cho tôi. Họ bảo tôi là người có nét đẹp không thật xuất chúng nhưng rất tự nhiên, nếu trang điểm vào thì sẽ không thua kém bất kì ai. Không hiểu họ có nịnh tôi hay không nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vui trong lòng. Tôi nhận ra được một điều nữa, đó là từ khi Khắc Long chạm đến cuộc đời tôi thì dường như tôi đã trở nên hoàn hảo và được chú ý hơn thì phải. Hay chăng tôi là một viên ngọc quý mới được phát hiện? Tôi nhẹ mỉm cười.
o-0-o
Sau mấy giờ đồng hồ ngồi trang điểm gương mặt, đeo thêm phụ kiện, cắt tỉa lại móng, nói chung là làm đẹp từ đầu đến chân. Tôi như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, thậm chí có thể là đẹp hơn như vậy nữa.
-Cưng còn đẹp hơn cả Mai Thư! - Khắc Long hài lòng nói rồi bất chợt âu yếm siết nhẹ lấy eo tôi.
Tôi vẫn cảm thấy hành động của hắn là kì cục. Tôi đẩy nhẹ tay hắn ra và phóng tầm mắt đi chỗ khác.
Khắc Long lại bật cười thích thú, sau đó đưa tôi ra ngoài. Lần này thì hắn không đi bằng chiếc motor phân khối lớn kia nữa mà đi bằng xe hơi. Tôi không đủ sành sỏi để biết đó là loại gì nhưng nói chung chiếc xe này mang dáng vẻ thể thao, nước sơn bóng bẩy màu đỏ quyến rũ và phải nói là cực kì đẹp, đẹp đến nỗi bất kì con người nào cũng phải ao ước.
Tôi thoải mái thả mình tựa vào ghế, đôi mắt mơn man ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp.
Có những người lưng đẫm mồ hôi vì đi bộ quá mệt.
Có những người trầm mình dưới cái nắng cắt da.
Có những người thở hổn hển như kiệt sức.
Và có cả tiếng cọc cạch của những loại xe thô sơ, cũ kĩ.
Tôi nhếch môi cười. Bây giờ tôi không giống như họ, tôi được ngồi trong chiếc xe hơi sành điệu, được hưởng thụ bầu không khí trong lành, êm dịu nhờ cái điều hòa luôn được vận hành hết công suất. Cảm giác này cũng không tồi đấy chứ!
Phải chăng người giàu luôn là người hạnh phúc?!
o-0-o
Tốc độ của chiếc siêu xe đột nhiên chậm lại. “ Đến nơi rồi chăng?”
Tôi bước xuống xe và bắt đầu ngước mắt lên. Đây là một biệt thự đẹp. Ở trước cổng có hàng băng rôn: “ Happy Birthday”
Khắc Long bước vào trong còn tôi thì lẽo đẽo đi theo hắn. Chúng tôi dừng chân ở đại sảnh của căn biệt thự, nó rộng còn hơn sân tập thể dục ở trường tôi nữa. Chưa bao giờ tôi đi dự một bữa tiệc sinh nhật như thế này, tôi thấy nó giống tiệc đãi khách của các nhà quan chức hơn là một buổi sinh nhật nho nhỏ với bánh kẹo đơn giản mà tôi đã từng đi.
- Cưng ngồi đây đợi anh! Anh ra đằng này có công chuyện một lát rồi sẽ quay lại ngay! Nhớ là đừng đi đâu!
Gật.
Tôi lại ngồi im một chỗ và bắt đầu đưa mắt ngắm nghía xung quanh.
Sàn nhà được trải thảm nhung đỏ, trên tường được treo những bức tranh cực kì đẹp và đắt giá, theo hiểu biết của tôi thì có còn có một vài bức của các danh họa nổi tiếng trong nước và ngoài thế giới. Phía trần nhà cao cao là những loại đèn đủ kiểu, đủ sắc mà mỗi khi được bật lên là cả không gian lại như chìm ngập vào sắc màu cổ tích.
Đồ ăn được sắp xếp theo kiểu tiệc đứng, muốn ăn gì chỉ cần lại lấy là xong. Còn nếu muốn dùng đồ uống thì chỉ cần quay sang gọi người phục vụ là họ sẽ mang đến ngay nhưng chỉ toàn rượu là rượu nên tôi không quen lắm, tôi chưa uống rượu bao giờ.
Buổi sinh nhật này chắc phải có đến trên 100 khách, ai nấy cũng đều mặc đồ đẹp và lộng lẫy như tôi, họ là những con người cao quý, có địa vị trong xã hội. Có lẽ chỉ có mỗi mình tôi là con nhà nghèo, nghĩ mà cũng thấy tủi thân. Nhưng không sao… tôi cũng xinh đẹp, trang trọng như họ chứ có kém gì ai đâu? Bằng chứng là việc tôi xuất hiện ở đây đã khiến rất nhiều cặp mắt chú ý đến.
-Chào em! – Một anh chàng nọ bước lại phía chỗ tôi và mở lời chào nhưng tôi vẫn không nghĩ là cậu ta chào tôi. À không, hình như cậu ta chào tôi thật bởi vì cậu vừa nói mà vừa nhìn thẳng vào mắt tôi cơ mà.
-Vâng, chào! – Tôi đáp.
-Em đến đây một mình thôi à? Mà sắp đến giờ khiêu vũ rồi đó! Tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?
-Ơ nhưng tôi… - Tôi ấp a ấp úng, chưa kịp nói rằng tôi còn phải đợi Khắc Long thì cậu ta đã kéo tôi ra sàn.
Tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, cả ánh đèn huyền ảo cũng vậy. Cậu ta mới cầm tay tôi lên, định bắt đầu khiêu vũ thì…
Đúng lúc đó, Khắc Long đã quay lại. Hắn ghì chặt bàn tay lại và tức giận bước tới chỗ tôi.
-Cô còn cười được à? Tôi dặn cô ngồi yên đợi tôi mà lại đi ra ngoài, đã thế lại còn nhảy cùng thằng cha nào đây? Cô hay nhỉ? – Nói rồi hắn gằm mặt giằng lấy tay tôi, không quên nhìn anh chàng lúc nãy như địch thù:
-Liệu hồn mày đó!
o-0-o
Khắc Long kéo tôi đi rất xa chỗ đó, hắn kéo tôi lên sân thượng.
-Bỏ tôi ra đi! Anh đang làm tôi đau đó! – Nói rồi tôi dùng hết sức mà hất tay hắn ra.
-Cô thật là quá đáng! Chưa có cô gái nào cặp kè với tôi mà lại dám làm như cô! Cô nghĩ mình là ai hả?
Tôi cắn môi rồi trừng mắt nhìn hắn, tôi cũng đang tức giận không kém:
-Anh mới là người phải trả lời câu hỏi đó đó. Anh nghĩ mình là ai mà muốn làm gì tôi cũng được? Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi là bạn gái của anh. Anh rõ chưa?
-Rồi cưng sẽ phải hối hận về câu nói này. Sẽ chẳng bao lâu nữa đâu, cưng sẽ bám lấy anh và cả… cầu xin anh không bỏ rơi cưng nữa.
Tôi hếch môi sau đó ngồi lên ghế rồi ngước mặt lên để từng đợt gió cứ thế thổi thẳng vào gương mặt son phấn.
Tôi không tin sẽ có cái ngày đó. Tôi không tin sẽ có ngày tôi phải cầu xin hắn bởi vì tôi nhận thấy… hắn rất thích tôi. Hắn mới là người phải bám theo tôi.
Một lát sau khi Khắc Long đã bình tâm hơn một chút, hắn đưa tôi xuống đại sảnh để dự tiệc. Chàng trai ban nãy lén lại chỗ tôi và thì thầm:
-Người xinh đẹp như em, đáng lẽ phải nên yêu người như anh đây này. Anh đẹp trai, nhà giàu, quyền lực chẳng thua gì Khắc Long, hơn hết anh sẽ yêu em hết lòng, cô bé ạ. Khắc Long… rồi hắn sẽ bỏ em như bao cô gái khác thôi. Em sẽ chẳng là gì của hắn đâu!
Lại thêm một người nữa khuyên tôi về điều này nhưng tôi lại thấy khác, Khắc Long có vẻ yêu tôi lắm cơ mà?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT