Rời chân khỏi quán Mộc Lan với tâm trạng ngổn ngang. Tôi thực sự cảm thấy tức giận. Làm sao mà Vũ Đan Quỳnh lại có thể trở nên như vậy được nhỉ? Trước đây nhỏ luôn tỏ ra là người trầm lặng, dịu dàng và cam chịu cơ mà?! Sao bây giờ lại có thể khác đến như vậy chứ? Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy bản thân mình thật nực cười. Tôi thay đổi được, thì người khác cũng được, đơn giản chỉ vậy thôi. Tôi đã quá khắt khe với người khác và buông thả với chính bản thân mình chăng?
Ở đoạn đường này chẳng có taxi đỗ, nên tôi đành đi bộ ra ngoài đường lớn. Cũng may bây giờ cũng đã xế chiều rồi, trời không còn nắng gay nắng gắt mà thoảng nhẹ nhàng từng đợt gió mát lành, thế nên việc đi bộ cũng chẳng còn kinh khủng, đổi lại, tôi còn cảm thấy dễ chịu nữa cơ.
- I\\\\\\\ve been alone with you inside my mind.
And in my dreams I\\\\\\\ve kissed your lips, a thousand times.
I sometimes see you pass outside my door.
Cao hứng, tôi cất cao giọng hát ngọt ngào với “Hello” của Lionel Richie. Một bài hát đã quá “cổ”, nhưng đôi khi, nó vẫn dấy lên trong tôi một niềm cảm xúc dạt dào và bất tật.
- Hello…
Từ “Hello” bỗng đâu vang lên, mà chẳng phải là tôi hát.
- Is it me you\\\\\\\re looking for?
I can see it in your eyes, I can see it in your smile.
You\\\\\\\re all I\\\\\\\ve ever wanted and my arms are open wide.
Cause you know just what to say and you know just what to do
And I want to tell you so much...
I love you.
Tôi mỉm cười, đôi mắt buông ánh nhìn quyến rũ, hướng về nơi anh – Hiếu Thiên. Anh là người dạy tôi hát tiếng anh, và bài hát này cũng là bài hát đầu tiên mà anh dạy tôi đấy. Bất giác, tôi lại cảm thấy lòng mình ấm lên đến lạ lùng. Dường như đã có một hơi ấm nào đó sà xuống nơi con tim lạnh giá của tôi.
Tôi lại mơn man nhớ về những kỷ niệm xưa… khi còn bên anh. Đó thực sự là những ngày tháng vui vẻ… tuy khổ cực. Ngẫm lại, nếu như trở về với tất cả, tôi sẽ chọn lựa con đường nào? Nghèo khổ và những hạnh phúc thật sự hay giàu sang và những hạnh phúc không xuất phát từ trái tim?
Mải lơ đãng, tôi không để ý rằng, anh đã đứng cạnh tôi từ lúc nào.
- Em làm gì ở đây?
- Trúc! Em làm gì ở đây?
Cho đến khi anh nhắc lại lần 2 thì tôi mới sững ra được điều đó.
- Ơ vâng… Em có hẹn nên đến đây thôi!
- Khi sáng… toàn nói chuyện đâu đâu. Anh quên hỏi, giờ em sống ở đâu rồi?
- Cũng không xa trường là bao. – Tôi đáp rồi chợt thấy mấy tay chơi ở bên kia đường đang nhìn mình. Họ toàn là những con người sành điệu, chơi bời thuộc dạng ghê gớm như tôi. Thậm chí trong đó có cả người tôi từng gặp nữa. Giờ mấy tên đó thấy tôi đứng cùng gã quê kệch này, chắc chắn sẽ liên tưởng đến quá khứ của tôi cho coi. Tôi cho rằng… điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự xinh đẹp, rạng ngời lúc này của mình không nhỏ, thế nên vội vàng chào Hiếu Thiên một tiếng cho có lệ, sau đó bỏ đi luôn.
.
Tôi thò tay vào túi xách lấy gương thì chợt phát hiện ra điện thoại mình sáng. Tôi lôi nó ra thì phát hiện có cả gần chục cuộc gọi nhỡ. Chẳng là khi vào bệnh viện nên tôi để chế độ im lặng, sau đó lại quên cài lại chế độ bình thường nên ai gọi đến tôi cũng chẳng biết, tôi e rằng người gọi là… Khắc Long.
Từng ngón tay tôi run run chạm vào phím trái, phím sao rồi đến nút xanh hiện những cuộc gọi nhỡ. Đúng là gã “Long Vương” ấy thật. Lúc 2h, hắn gọi 1 cuộc. 3h, hắn gọi 1 cuộc. 3h30, hắn gọi thêm 2 cuộc. Gần 4h, hắn gọi 3,4 cuộc. Và mới vừa nãy hắn vừa gọi mà tôi không kịp bắt máy. Chắc hắn giận lắm đây!
Tiếng nhạc chờ “I hate myself for loving you” quen thuộc của hắn lại vang lên. Như một thói quen, tôi lại lẩm nhẩm hát theo.
- I hate myself for loving you
Can\\\\\\\t break free from the the things that you do
I wanna walk but I run back to you that’s why
I hate myself for loving you.
- Lòng tôi đang như có lửa đốt, còn cô thì vui vẻ hát được như vậy sao?
Tôi giật mình, té ra Khắc Long đã bắt máy từ lúc nào và kịp nghe hết những đoạn mà tôi hát. Nhưng có lẽ, tốt hơn hết, tôi nên xin lỗi hắn về chuyện mấy cuộc gọi nhỡ trước tiên.
- Xin lỗi anh…
- Sao mà phải xin lỗi? Vì tôi đang rối muốn phát điên mà cô vẫn tươi hơn hớn được hay sao?
Tôi thở dài, giọng run run thấy rõ:
- Anh đang bực mình vì em chứ gì?
Đúng như tính cách “thẳng như ruột ngựa” của mình, không chút vòng vo, hắn nói mà như hét qua điện thoại:
- Chính xác! Cô mà cũng biết điều đó sao?
- Tại ban nãy em…
Hắn chẳng cho tôi cơ hội giải thích, hắn lạnh lùng chen ngang:
- Kệ cô!
Tôi lắp ba lắp bắp:
- Em... em… em vào bệnh viện… nên…
- Tút…tút…tút…
Đầu dây bên kia chỉ còn nghe thấy tiếng tút dài. Tôi đã không biết rằng, đằng sau đó là cả một tiếng thở than còn dài hơn thế.
Bây giờ, hắn đang tức giận, nếu tôi nói lời chia tay, liệu hắn có chấp nhận không? Tôi nghĩ… rất có thể là có. Với tính cách của hắn, chỉ cần tôi nói thêm vài câu khiến hắn tổn thương, hắn sẽ buông tha cho tôi thôi! Nhưng… cứ nghĩ đến cảnh phải tự trả tiền nhà, phải cắt giảm cái thú vui shopping của mình, tôi lại thấy phát ngán. Tôi không đủ tự tin để rời xa cái kho bạc ấy.
.
Khắc Long.
Cảm giác lúc này của tôi chỉ có thể nói qua một từ thôi, là “hận”. Tôi hận người con gái đó, tại sao lại không giống với những người con gái khác, bám riết lấy tôi, chờ đón từng cuộc điện thoại của tôi, mong được đi chơi cùng tôi, quý lấy từng giây phút ở bên tôi? Tại sao lại hờ hững như vậy? Trong khi... với cô, tôi không nỡ vô tâm hay lạnh lùng.
Bên cô, tôi đã có nhiều sự thay đổi lớn, tôi biết nhường nhịn, biết kìm chế, biết nhân ái, biết vị tha, biết quan tâm và… biết yêu thương. Giá như cô ấy biết, tôi đã yêu cô ấy. Và dĩ nhiên, đó là một tình cảm chân chính, xuất phát từ đáy lòng.
Nhiều lần, tôi muốn bày tỏ với cô ấy, nhưng rồi… kết quả thì tôi vẫn không dám. Sao ư? Một kẻ mang H liệu có xứng đáng có được tình yêu hay không? Hay nó chỉ đem lại cho tôi sự khinh bỉ từ Trúc mà thôi?
Cứ như vậy, tôi dằn vặt bản thân mình mà quên rằng, tôi đang đi xe với tốc độ chết người. Đường sá, xe cộ, dòng người cứ thế hun hút, mờ nhoẹt trong mắt tôi bởi làn nước mắt cay cay. Tôi đang khóc đấy ư? Nực cười thật! Tôi – Khắc Long – khóc? Có ai tin không nhỉ? Kẻ máu lạnh… khóc? Dù đó là sự thật nhưng… xin hãy đừng tin. Tôi không muốn ai biết bản thân mình cũng có lúc mềm yếu như vậy. Tôi muốn mọi người nghĩ… TÔI.RẤT. MẠNH. MẼ.
Hít một hơi thật sâu, tôi ngó nghiêng hai bên đường, nhếch nhẹ môi, rồi lách xe qua một quán bar đang nhấp nháy ánh đèn. Haha. Đó sẽ là nơi khiến tâm hồn tôi được giải thoát cho coi.
Thì ra đây cũng là một bar quen thuộc, Lâm Bar chứ có xa lạ gì đâu.
- Ối! Anh Long! Lâu ngày quá!
- Long đại ca dạo này bảnh bao lên nha!
- Hôm nay đại ca với em phải quậy tưng cái Bar này, yeah!
Mấy thằng đàn em thấy tôi, mặt có vẻ mừng ra mặt. Hừ. Cái lũ đấy thì… yêu thương gì tôi? Chẳng qua, sự có mặt của tôi sẽ giúp cho cái hầu bao rỗng tuếch nhưng thích chơi sang của chúng nó. Nhưng mặc kệ, tôi quen rồi! Thật lòng mà cay nghiệt thì chẳng bằng vì tiền bạc mà vui vẻ với nhau. Đó là quan điểm của tôi, bằng chứng là cho đến ngày Minh Trúc bước vào cuộc đời tôi, tôi vẫn hạnh phúc vì điều đó. Tuy nay có chút lung lay nhưng thực ra vẫn chẳng ảnh hưởng gì lắm đến tôi mà!
Tiếng nhạc DJ vang lên, chát chúa vào nhau nghe thật… sướng. Cảm giác như phiền muộn ở đâu lại nhanh chóng tan hết. Chỉ còn cảm giác cơ thể, tâm hồn và âm thanh hoà quyện vào nhau theo từng điệu lắc lư nóng bỏng của tôi và ả tóc vàng có số đo 3 vòng bốc lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT