Là người đã có nhiều năm chiến đấu trên thương trường với đủ loại thủ đoạn, mánh khóe, đồng thời trực tiếp điều hành các hoạt động tẩy rửa tiền, buôn lậu của công ty nên Cheng rất giỏi nắm tình
hình. Cheng lờ mờ nhận thấy sẽ có những điều rất không hay sắp xảy ra.
Ông ta nói với Liên:
- Em à, anh muốn là em thu xếp để sang ở hẳn với anh. Anh muốn trở về để điều hành tập đoàn bên đó. Vào tuổi này, xa nhà lâu cũng
không tiện.
- "Diệp lạc quy căn" phải không?
- Chưa đến nỗi thế, nhưng anh phải nói thực với em điều này.
Sắp tới, mà có lẽ chỉ dăm ba ngày nữa, sẽ có những sự biến khôn lường ở đây.
- Em không hiểu, sao có chuyện nghiêm trọng đến thế. Sự biến về cái gì?
- Đó là chuyện của Lê Minh. Ông ấy sắp chết đến nơi rồi.
- Anh nói hẳn ra xem nào?
- Minh liên quan đến một vụ án giết người. Tuy nhiên, do hắn
không biết dừng lại mà cứ nghĩ là mọi việc sẽ êm đẹp cho nên tai họa sẽ
đến với hắn. Rất nhiều sự kiện anh không thể giải thích ngay một lúc
cho em được. Một khi Lê Minh bị xử lý thì công trình Hòn Ngọc cũng sẽ bị dừng lại. Công an sẽ điều tra các hoạt động kinh doanh thương mại của
hắn, như vậy, thể nào cũng có việc dính đến chúng ta. Vì vậy, anh muốn
về Đài Loan để xa lánh thùng thuốc nổ này, xem tình hình ra sao rồi tính tiếp.
- Sao anh không nghĩ cách cứu ông ta?
- Lê Minh là người kiêu ngạo. Những thành công liên tiếp trên
thương trường và trên con đường chính trị đã khiến ông ta mờ mắt. Ông ta tự nghĩ rằng ông ta mới là nhất, ông ta mới là người kinh doanh giỏi... Nên biết rằng khi con người ta tự đạt được thắng lợi nào đó thì có
nghĩa là họ đã leo lên một đỉnh núi. Họ đứng trên cao, nhìn lên, chỉ
thấy trời cao và cảm thấy mãn nguyện... Nhưng trên đỉnh núi nhìn thấy
trời thì gần mà họ không nhìn thấy vực ngay dưới chân. Minh không thấy
vực mà chỉ nhìn thấy trời cao. Hắn không chịu nhìn đường, sảy chân sa
xuống vực là chuyện tất nhiên. Một tuần nữa thôi rất có thể Lê Minh sẽ
mất sạch cơ nghiệp.
- Vậy số tiền anh gửi Lê Minh...
- Anh thu hết rồi. Tiền hàng hắn cũng thanh toán sòng phẳng,
duy nhất chỉ còn hai lô mới nhập về là chưa thanh toán. Như vậy càng
tốt. Không nên để mọi việc tròn trĩnh quá, hoàn hảo quá, người ta dễ
nghi ngờ. Em nên thu xếp cho cả bé Thảo đi cùng.
Liên nín lặng hồi lâu rồi rụt rè nói:
- Em sợ bố nó không đồng ý.
- Có hai cách. Thứ nhất dùng tiền, và thứ hai là cũng... dùng
tiền. Đơn giản thôi, khi chồng em đang là cảnh sát thì rất khó dùng
tiền; nhưng bây giờ anh tin là đồng tiền sẽ phát huy tối đa hiệu qua
của nó.
° ° °
Liên về nhà thấy Tường đang ngồi đánh đàn ghi ta cho
con gái hát: "Con cò bé bé. Nó đậu cành tre. Đi không hỏi mẹ, biết đi
đằng nào. Khi đi em hỏi. Khi về em chào, miệng em chúm chím, mẹ yêu
không nào".
Nhìn cảnh ấy, Liên thấy se lòng.
- Hai bố con vui vẻ quá nhỉ. Tối nay mẹ muốn mời hai bố con đi nhà hàng có được không?
- Hoan hô mẹ. Cho con ăn cua bể nhé!
Tường lúng túng chưa biết từ chối cách nào thì Liến đã đoán ra:
- Anh định lấy cớ không đi hả? Anh có thể không đi vì em thì cũng đi vì con chứ.
- Ừ thì đi! - Tường vui vẻ đồng ý.
Họ đến một nhà hàng đồ biển. Trong bữa ăn, Tường tinh ý nhận ra vợ anh đang có điều gì khó nói. Anh hỏi:
- Hình như em muốn nói điều gì thì phải?
- Anh đúng là công an. Em muốn anh thật bình tĩnh và thông cảm với em.
- Em cứ nói đi.
- Tới đây em đi Đài Loan... Em muốn cho cả bé Thảo đi cùng. Anh thấy thế nào?
Tường cười:
- Anh cũng đoán ra điều ấy. Thế em không sợ góa... chồng sớm à?
- Em... em như chiếc xe mất phanh. Không tự mình điều khiển được mình nữa rồi.
- Sao lại bi đát thế. Thôi, chúng ta cũng nên dứt khoát. Em đi đâu cũng được, nhưng bé Thảo thì phải ở với anh. Còn nếu em vẫn ở Việt
Nam, anh đồng ý cho em nuôi nó, nhưng nó sẽ không được xuất cảnh khi
chưa đủ 18 tuổi.
- Em xin anh. Em xin để lại tất em những gì em có... Anh cho nó đi với em.
Tường lắc đầu:
- Anh không cần một xu của em, và em đừng bao giờ đem tiền ra đổi chác.
Liên gục mặt. Tường an ủi:
- Anh biết là anh cũng có lỗi với em, nhưng em phải thông cảm. Nghề của anh là vậy đó. Anh không thể bán mình như một vài người... Em
sống với Cheng, cũng là vì tiền. Và bây giờ khi em có tiền thì em lại
thấy thiếu cuộc sống yên tĩnh, một cuộc sống gia đình theo đúng nghĩa
của nó.
Tường nói tiếp bằng giọng nghiêm khắc:
- Anh nói với em điều này, em nên suy nghĩ cho kỹ, đó là việc
ông Cheng. Ông ta vào Việt Nam kinh doanh, nhưng không chỉ đơn thuần có
vậy mà thôi.
Liên run run:
- Anh có thể nói rõ hơn được không?
- Đấy là cảm nhận của anh và... nhiều người khác. Vì vậy em
nên suy nghĩ cho kỹ trước khi đi đến quyết định quan trọng của cuộc
đời.
- Em hiểu.
Những điều Tường nói tuy chưa có gì cụ thể nhưng cũng khiến
Liên hết sức lo lắng. Cô biết rất, rõ là một khi Tường đã nói như vậy
thì chắc chắn các cơ quan an ninh cũng đã để mắt tới Cheng. Cô rất muốn
bỏ ngay bữa cơm để đến thông báo cho Cheng biết tin đó. Nhưng rồi cô
thầm nghĩ: "Khi Tường đã nói với mình như vậy thì có nghĩa là công an
đã bủa một mạng lưới quanh Cheng và ông ta giống như con cá đã nằm trong vó, chỉ còn chờ cất lên mà thôi". Bỗng nhiên trong lòng Liên trỗi dậy
một cảm giác kính phục, tự hào về Tường. Cô vươn người qua bàn, nắm lấy
tay Tường:
- Anh cứ yên tâm, em cũng không để anh thất vọng về em như vừa rồi đâu. Em sẽ nói hết với anh, nếu anh đồng ý!
° ° °
Tường và Đức đi Hải Phòng. Trưởng phòng Cảnh sát Hình sự Công an Hải Phòng, Trung tá Dương, đang ngồi trước mấy chiếc TV
hỏng. Anh đang chữa cho khách. Tường và Đức vào.
- Chào người anh em, cậu bỏ nghề hình sự sang chữa TV từ hồi nào?
- Tưởng tao chuồn khỏi công an phải không? Lần này xuống quấy quả người anh em đây.
Dương hiểu ngay ra vấn đề:
- Tao biết thế nào rồi cũng có lúc phải làm lại vụ án đó.
Chính vì vậy, thời gian vừa qua tao cho tập hợp hết tư liệu và đích thân tao đi trinh sát... Nào bây giờ xuống làm việc kiểu gì? Nhưng mà phải
phạt rượu mày. Quá đáng thật, anh em chiến hữu, thế mà mình gọi điện lên hỏi, vẫn cứ tỉnh bơ: "Tôi chán công an... ".
- Làm thế nào được. Lúc đó cậu chửi tớ tàn canh sát ván... còn nhớ không? Còn hôm nay, tớ đi kiểu không ai biết. Sẽ có điện của lãnh
đạo Tổng cục gửi cậu sau. Nhưng đây là việc tuyệt mật. Mà này, cậu chữa
TV thuê đấy à?
- Không, ngày xưa mình học điện tử ở Bách khoa, chẳng hiểu số
phận đưa đẩy thế nào lại về làm cảnh sát hình sự. Có lẽ do ảnh hưởng của ông bố. Nhưng rồi nhớ nghề, anh em chiến hữu, ai có TV hỏng thì đem
đến. Nếu chữa được, tớ giúp; còn nếu khó quá, mời các vị đem ra hiệu.
Cũng vui đáo để. Vả lại, từ sau sự việc của cậu, mình đâm hãi. Nhỡ có
ngày nào đó, mình dính chuyện bắt oan bắt sai chẳng hạn, bị đuổi về,
không có nghề gì.. chắc chết sớm. Cậu có mệt không?
- Làm gì mà mệt. Đi tàu hỏa bây giờ cũng hay, mà xem ra lại an toàn hơn. Cậu cho bắt đầu luôn đi.
- Mày, tính nào vẫn thế. Cứ là phải làm ngay. Được rồi! Còn
chiều nay ở đây ăn cơm với vợ chồng tớ. Tối nay bà ấy trực cơ quan, anh
em mình gác chân lên nhau mà ngủ, tán chuyện đời.
Sự nồng nhiệt và tình cảm của Dương làm Tường và Đức rất cảm
động. Các anh và Dương cùng một lứa và cũng đều trưởng thành từ trinh
sát. Nhiều chuyên án chống cướp hàng trên đường 5 trước Tường cũng tham
gia cùng Dương, vì vậy hai người rất hiểu và quý nhau. Hồi nghe tin
Tường ra khỏi công an, Dương nhiều lần gọi điện lên khuyên can Tường
phải bình tĩnh và an ủi anh.
Dương mở tủ lấy ra một cạp có khóa số, vỗ vỗ lên cặp:
- Tất cả là ở đây - Nói rồi Dương cẩn thận tắt điện thoại di động - Khỏi phải ai quấy rầy.
Anh lại quay ra dặn con gái:
- Có ai hỏi nói là bố đi vắng nhé.
- Nhưng bố đi vắng lâu hay vắng chóng? - Con bé ngây thơ hỏi lại có lẽ nó đã quá quen với việc phải nói dối giúp bố.
- Cứ bảo là bố đi vắng, không biết, lúc nào về. Nào, chúng ta
bắt đầu. Bát đầu từ Oanh Sói. Đây là ảnh Oanh Sói lúc mới 13 tuổi...
Đây là ảnh trong danh chỉ bản khi bị bắt về tội tổ chức cờ bạc năm ả 16
tuổi... Đây là ảnh Oanh Sói lúc bị chúng tôi bắt trong vụ tổ chức cờ
bạc... Vụ này, nhiều báo chí trên Hà Nội đã lao xuống bênh vực cho ả
đấy. Này... ảnh Oanh và đám đệ tử; đây, ảnh đang đi lao động trong trại; rồi nó và đám đệ tử đang ăn nhậu. Và đây là bức ảnh có giá trị nhất:
Oanh và người yêu của mình.
Tường và Đức nhìn như hút vào bức ảnh đó. Trong ảnh Oanh đang
cười tràn trề hạnh phúc, còn người đàn ông mặc quần áo thuyền trưởng,
đội mũ kê-pi... Đó chính là Lê Minh.. Tường thốt lên:
- Lê Minh phải không?
- Đúng là Lê Minh. Bức ảnh chụp năm 1984, khi đó Oanh 24 tuổi, còn Minh đã có vợ và một con trai. Khi có được tấm ảnh này thì chúng
tôi khẳng định ngay kẻ giết Oanh không ai khác chính là Lê Minh. Bây giờ trở lại Oanh Sói. Mọi việc phải kể cho có đầu có cuối thì các cậu mới
hình dung ra được chân dung nữ quái Hải Phòng.
° ° °
Oanh sinh ra trong một gia đình công nhân rất nghèo.
Bố làm cửu vạn ở bến Tam Bạc, mẹ bán nước chè xanh ở chợ Sắt. Nhà có 6
anh chị em, Oanh là thứ ba. Năm Oanh lên 10 tuổi thì bố bị tai nạn lao
động chết, và đến năm 1972, khi Mỹ đánh phá Hà Nội, Hải Phòng, thả thủy
lôi phong tỏa cảng thì bà mẹ cũng chết vì bom Mỹ hôm nó đánh cầu Thượng
Lý. Người anh cả của Oanh lại là một gã đần độn, ù lì. Anh ta theo
nghiệp bố đi bốc vác ở bến Tam Bạc nhưng rồi do đi với gái điếm, bị đổ
bệnh giang mai và không chữa chạy kịp thời nên chết khi mới 24 tuổi.
Người thứ hai là chị gái, khi giải phóng miền Nam, lúc đó mới có 17
tuổi, nhưng đã theo một gã lái xe tải đường dài và vào trong Biên Hòa ở. Có hai đứa con với gã lái xe đó rồi bị hắn hất bỏ. Hiện nay đang sống ở Long Khánh, Đồng Nai, làm nghề buôn bán hoa quả. Kinh tế khá. Tuy
nhiên, chị này không về Hải Phòng và cũng cắt gần như hết mọi quan hệ
với gia đình.
Còn Oanh - Vũ Thị Oanh - 11 tuổi đã sống lang thang ở chợ Sắt
và đã biết đi buôn tem phiếu... Năm 13 tuổi thì Oanh đã cầm đầu một nhóm gần chục đứa cũng vào tuổi như mình hoặc lớn hơn tí chút, sống bằng
nghề móc túi. Đến năm 15 tuổi thì Oanh đã nổi lên như một thủ lĩnh của
đám trẻ con lang thang khu vực chợ Sắt và sông Tam Bạc... Ngay từ ngày
ấy, Oanh đã tỏ ra là một kẻ có bản lĩnh, quyết đoán khi hành động, rất
mưu mẹo và thủ đoạn trong việc đối phó với các băng nhóm khác và với
công an. Nhưng khi vào tuổi 16 thì Oanh đột nhiên bỏ khu vực chợ Sắt và
tổ chức sòng bạc ngay tại nhà mình. "Con ơi nhớ lấy lời cha. Một năm
đánh bạc bằng ba năm làm" - Oanh Suốt ngày nghêu ngao câu thơ đó. Sòng bạc đặt tại nhà Oanh, trong một ngõ nhỏ, lối đi ngoắt ngoéo cho nên
công an phường phải mất rất nhiều công mới dẹp được và Oanh bị bắt lần
đầu vào đúng hôm sinh nhật ả - ngày 16 tháng 6 năm 1977. Ả bị truy tố
và xử 24 tháng án treo. Suốt từ năm 1977 đến 1980, mặc dù bị án treo,
Oanh vẫn sống bằng nghề cờ bạc nhưng thủ đoạn trốn tránh rất tinh vi.
Đặc biệt là ả ta có hệ thống "trinh sát viên" gồm toàn bọn mười ba, mười bốn tuổi rất trung thành. Chúng giúp ả canh gác, môi giới, đưa khách
đến sòng bạc. Chúng cũng sẵn sàng theo lệnh Oanh đi dẹp các sòng bạc
khác. Giới giang hồ Hải Phòng ngày ấy vẫn còn đồn đại chuyện Oanh cướp
sòng bạc của thằng Quảng Béo ngoài Đồ Sơn. Sòng bạc Quảng Béo là sòng
khá nổi tiếng ở Hải Phòng.
Mỗi ngày có không dưới năm chục người tới và chúng thu ít nhất 1 triệu... ngày đó, số tiền như vậy là khổng lồ.
Oanh đàm phán với Quảng cho chung sòng nhưng bị Quảng thẳng
thừng từ chối. Oanh căm lắm và thề phá bằng được. Lấy cớ một lần đàn em
của Oanh bị Quảng cho ăn đòn, ả quyết định tấn công sòng Quảng Béo. Một
hôm, vào giữa trưa, lúc sòng đang đông khách, Oanh và 5 đệ tử khác ập
vào. Chúng rút súng bắt tất cả ngồi im, thu hết tiền trên chiếu rồi khám thu của từng người. Sau đó, chúng bắt tất cả ngồi quây tròn lại và một thằng bê can xăng 20 lít ra đổ xung quanh, rồi vẩy cả lên quần áo, các
vật dụng trong nhà. Oanh tuyên bố: "Đứa nào kêu to một tiếng, tao đốt
ngay!" rồi bọn Oanh khóa trái cửa ngoài lại và biến. Chúng để lại một
tên canh gác. Khi bọn trong nhà có thằng hỏi "Nó đi chưa mày" thì thằng
đệ tử gác ngoài quát: "Bố mày còn ở đây!". Thế là cả bọn im thin thít.
Thằng ở ngoài chuồn luôn... Mãi sau khi có người đến tìm, chúng mới biết là bọn Oanh đã cao chạy xa bay. Vụ ấy Oanh cướp được hơn năm chục triệu và số tiền đó, ả giao cho một đứa mở quán ăn, ngoài việc bán hàng thì
còn phải phục vụ miễn phí bọn đàn em của ả ngày hai bữa cơm... Bọn đàn
em thì hết sức thần phục Oanh bởi vì Oanh sống khá tình cảm với chúng
và nếu có đứa nào chẳng may bị bắt thì đều được chăm lo chu đáo.
Năm 1980, Oanh chuyển nghề, không kinh doanh cờ bạc hay đi đòi nợ thuê mà chuyển sang đánh hàng do thủy thủ tàu viễn dương đưa về...
Phải nói vào những năm đầu thập kỷ 80, Hải Phòng được coi là nơi tập
trung hàng buôn lậu lớn nhất cả nước do các thủy thủ tàu viễn dương đưa
vào, và dĩ nhiên hầu hết là hàng second-hand: xe đạp, TV, cát-xét, đầu
video, quạt máy... hầu hết đều là hàng Nhật. Đánh hàng ngày đó có nhiều
cách. Nhưng bọn Oanh thì thường sử dụng thuyền buồm ra đón hàng ngoài
phao số 0, hoặc chờ khi tàu vào cảng... Đêm xuống, chúng cho thuyền áp
mạn tàu và chuyển hàng từ trên tàu xuống thuyền. Đám thủy thủ cũng thích bán hàng cho Oanh vì ả không mấy khi cò kè, thêm bớt, thanh toán sòng
phẳng và đặc biệt do băng của Oanh quá mạnh nên không đám nào dám gây
sự. Theo tài liệu của cảnh sát hình sự, vào những năm đó, băng của Oanh có khoảng gần năm chục đứa, trong đó chủ yếu là bọn từ 14 đến 20 tuổi.
Chúng coi Oanh như một thần tượng và sẵn sàng trừng phạt bất cứ kẻ nào
định xâm lấn lãnh địa làm ăn của Oanh, thậm chí chỉ cần một lời nói xấu, một ánh mắt nhìn mà theo chúng là nhìn "đểu". Trong số này có một tên
được Oanh hết sức yêu quý đó là thằng Quỳ, khi đó mới 9 tuổi. Quỳ là kẻ
không cha không mẹ. Một bà cụ già bán nước chè ngoài ga Hải Phòng nhặt
được hắn ngay bên đường ray tàu hoả khi hắn còn đỏ hỏn. Cụ mang về và
nuôi, cho đến năm nó 7 tuổi thì bà cụ mất. Lẽ ra nó ở luôn nhà của cụ,
nhưng có một ông con trai của cụ từ đâu về, đuổi thằng Quỳ đi và bán
ngay ngôi nhà đó với giá một cây vàng. Thằng Quỳ sống lang thang cầu bơ
cầu bất và đi xin ăn. Nó hai lần bị bắt đưa vào trường giáo dưỡng nhưng
chưa nơi nào nó ở được 6 tháng. Oanh thấy thằng này mặt mũi sáng sủa,
lanh lợi lại có nhưng tố chất rất "giang hồ" nên đã nhận về và giao cho
nó canh gác sòng bạc. Thằng Quỳ nhanh chóng trưởng thành và trở thành
cánh tay đắc lực của Oanh trong mọi công việc. Oanh nhận Quỳ làm em nuôi và giao cho nó cai quản đám vệ sĩ, mặc dù lúc đó Quỳ còn rất ít tuổi
so với nhiều tên khác trong băng.
Theo tài liệu trinh sát thì ngay từ năm 1984 Oanh đã có một
số tài sản khổng lồ trị giá hàng trăm cây vàng, nhưng không ai biết số
vàng đó đã đi đâu. Cũng trong năm 1984, Oanh đã chỉ huy một vụ cướp tù
ngay tại toà án khá nổi tiếng. Vụ cướp tù này tuy không thành và cũng
không có chứng cứ nào để buộc tội Oanh, nhưng giới giang hồ thì tất cả
đều khiếp Oanh. Cũng vào những năm này, Oanh đã có mối tình đầu tiên -
đó là cuộc tình với Lê Minh, thuyền phó một con tàu viễn dương. Lê Minh
lúc này đã 35 tuổi và có vợ, có một con trai. Vợ Minh làm nghề bán thịt
lợn của cửa hàng mậu dịch trong chợ Sắt. Thời bao cấp, lấy được cô vợ
bán thịt lợn là một điều may mắn cho cả họ và gia đình hoàn toàn có thể
tự hào về có người bán thịt lợn của cửa hàng nhà nước. Nhưng khi Lê Minh đi tàu viễn dương, giàu có thì cô vợ cũng thay đổi. Cô xin nghỉ việc, ở nhà sống bằng tiền của chồng. "No cơm ấm cật, giậm giật chân tay",
chồng thì lại hay đi xa, có khi hàng ba bốn tháng mới về, thế là cô ta
toàn gọi bọn đĩ đực đến nhà... Chính Oanh là người đã phát hiện ra điều đó bởi vì Oanh tiêu thụ hàng cho Lê Minh, cho nên hay đến nhà và cũng
thân cả với vợ Minh...
Khi thấy vợ Lê Minh phản bội chồng, Oanh sôi máu và cho đám
đàn em trị bọn đĩ đực kia đến khốn khổ khốn nạn. Nghe nói là có một tên để thoát cảnh bị... thiến đã phải nộp cho Oanh hai chục triệu. Số tiền
ấy cũng do vợ Lê Minh lấy cắp của chồng đem nộp để cứu tên kia.
Lê Minh đi xa về, biết chuyện, bèn đến cám ơn Oanh. Và rồi
giữa hai người tình cảm đã nảy sinh. Oanh thì mê Minh và coi đó là một
mẫu đàn ông thực sự. Còn Minh, lúc đầu cũng là chỉ lợi dụng cô gái giang hồ nhưng lại có trái tim đa cảm. Thế rồi trong những lúc yêu nhau say
đắm, Minh cao hứng hứa sẽ lấy Oanh làm vợ. Oanh đưa gần hết số vàng đã
tích cóp được cho Minh đi buôn. Lần nào về, lời lãi bao nhiêu, Minh cũng đều tính toán với Oanh sòng phẳng. Nhưng rồi cũng không thấy Minh bỏ vợ và xem chừng vợ chồng anh ta lại có vẻ quấn quít nhau hơn. Mỗi lần gặp
nhau, mặc dù Oanh ra sức chiều chuộng, chăm sóc Minh, nhưng sự lạnh nhạt vẫn dần dà len vào giữa hai người mà xuất phát từ Minh. Oanh đau khổ
ngấm ngầm nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng và chỉ mong một ngày nào đó
được làm vợ của Minh.
Oanh có lần tâm sự với một người phụ nữ đã đứng tuổi.
- Chị ạ, làm thế nào để cho anh ấy dứt mụ vợ đi?
Người phụ nữ cười phá lên:
- Em ơi là em. Em ngây thơ lắm. Trời ơi, một người sống kiếp
giang hồ từ bé như em mà lại còn tin vào lời mấy thằng đàn ông như Lê
Minh. Người ta có câu "đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như
cơi đựng trầu..." Loại như Lê Minh, trước khi nghĩ đến chuyện chung sống với người khác, nó phải nghĩ đến sự nghiệp, đến con đường công danh,
rồi còn con cái. Nó là thuyền trưởng một tàu viễn dương, nếu bỏ vợ, lấy
một gái giang hồ như em mà chỉ nhắc đến tên thì ba phần tư dân thành phố cảng biết đến... có được không? Có cơ quan nào đồng ý không? Còn nếu nó dám từ bỏ chức vụ, từ bỏ mọi thứ đang có như hiện nay để lấy em thì đó
chỉ có thể là chuyện tiểu thuyết hoặc nó... điên!
- Nhưng sao anh ấy vẫn hứa...
- Thế chả nhẽ nó bảo này cô, tôi chán cô lắm rồi, hãy đi đi,
để cho tôi yên. Nó sẽ lạnh nhạt, hờ hững ngay cả khi lên giường ngủ với
em... cho đến lúc em phải tự hiểu.
Nghe nói đến thế, Oanh ôm mặt khóc rưng rức.
- Nghe nói em đưa cho nó nhiều tiền lắm phải không?
- Vâng, gần bốn trăm cây vàng và toàn bộ số đất em mua được trên Hà Nội.
- Trời ơi, đến thế cơ à? Em phải tìm cách lấy lại số tiền đó bàng cách mềm dẻo nhất, còn nếu không, phải dùng luật rừng.
- Thế này thì em còn thiết gì tiền nữa.
- Nhưng đó là mồ hôi nước mắt của em làm ra, em phải giữ, phải bảo vệ chứ. Loại như thằng ấy, em cứ bảo bọn đàn em... Già đòn non nhẽ
em ạ. Có những loại người phải nhờ pháp luật nhà nước, nhưng với những
loại không có nhân cách thì phải có thứ luật của riêng mình, đó là luật
giang hồ.... Với kẻ giết người, kẻ ăn cắp, còn có thể tha thứ được.
Nhưng với kẻ không có nhân cách thì không tha được!
Sau lần nói chuyện ấy, Oanh càng cảm nhận được điều chị ta nói là đúng, nhưng vẫn cố bấu víu lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi....
Càng ngày việc buôn bán đánh quả hàng tàu viễn dương càng khó
khăn, nhất là từ những năm đầu thập kỷ 90 thì cánh thủy thủ tàu viễn
dương không còn tung hoành như trước nữa. Oanh lại quay trở về nghề cũ
là lập sòng bạc. Một mình ả cai quản ba sòng bạc và không dừng ở đây,
Oanh còn chỉ huy đi đòi nợ thuê, và đâm thuê chém mướn. Hình như nỗi
thất vọng trong tình yêu khiến Oanh trở nên độc ác, tàn nhẫn và không
còn biết rung động trước những nỗi đau đớn của người khác. Vì có đám đàn em đao búa, vì có uy tín trong giới giang hồ cho nên Oanh đã trở thành cứu tinh của nhiều người bị quỵt nợ. Có những trường hợp vợ của một
ông Phó chủ tịch tỉnh cũng phải nhờ Oanh đi đòi nợ, có công ty cũng
phải thuê Oanh đòi tiền... Và rồi Oanh còn "giải quyết" tranh chấp đất
đai, nhà của... tất cả cũng đều bằng thứ luật giang hồ. Phải công nhận
rằng khi hiệu lực quản lý của chính quyền kém, sự quan liêu, thờ ơ với
người dân của một số cán bộ chính quyền thì đó chính là nguyên nhân cho những tổ chức tội phạm như của Oanh Sói tồn tại. Và nhiều người coi đó
là một thứ công cụ giải quyết mâu thuẫn nhanh gọn, có hiệu quả hơn cơ
quan luật pháp. Tại sao lại có biệt hiệu là Oanh Sói? Biệt hiệu đó xuất
hiện cũng vào thời gian này bởi lẽ Oanh quá ác và nhẫn tâm. Năm 1994,
Oanh bị bắt quả tang về tổ chức đánh bạc. Lúc đó ta thu được hơn ba trăm triệu cùng nhiều tài sản cầm cố khác và toà án đã kết án mụ 5 năm tù.
Trong thời gian Oanh đi tù thì Lê Minh đã thôi nghề thuyền
trưởng và lập công ty trách nhiệm hữu hạn. Có vốn lớn, lại có kinh
nghiệm kinh doanh và đặc biệt là trong những năm làm thủy thủ, Minh có
quen biết nhiều với bọn buôn lậu quốc tế ở Hồng Kông, Đài Loan,
Singapore... Chính bọn này đã rót hàng trả chậm cho Minh và bày cho Minh cách nhập xe khung gầm về hoán cải thành xe du lịch. Minh không thể làm ăn ở đất Hải Phòng bởi lẽ dễ bị lộ và hắn vẫn rất sợ có một ngày nào
đó, Oanh sẽ trả thù. Ngày mai, chúng tôi sẽ giới thiệu với các anh một
thẩm phán, người đã xét xử Oanh Sói. Chính Lê Minh đã đề nghị với ông là hãy xử cho Oanh thật nặng, hết khung hình phạt của loại tội tổ chức cờ bạc là 12 năm tù và giao cho công an điều tra thêm về một số vụ trọng
án mà không tìm ra thủ phạm. Hắn hứa biếu vị thẩm phán này một chiếc xe
Dream, nhưng đã bị ông chửi cho một trận nên thân.
Lê Minh trở thành một doanh nhân giỏi và vì có tiền nên hắn có được mối quan hệ khá rộng với quan chức của nhiều bộ, nhiều ngành...
Dương ngừng kể:
- Thôi, việc này chắc các ông chả lạ gì vì nó xảy ra ở địa bàn tỉnh các ông...
Tường và Đức nghe xong câu chuyện mà Dương kể, các anh thấy nao nao trong lòng.
- Thật là một cô gái tội nghiệp. Thế còn thằng Quỳ, tại sao nó lại sang làm con nuôi Lê Minh?
- Trong thời kỳ Minh và Oanh yêu nhau thắm thiết thì thằng Quỳ được giao nhiệm vụ như là giao liên kiêm cảnh giới và cũng là người
giúp Minh để lừa vợ hắn trong những lần đi chơi với Oanh. Vợ Minh thì cứ tin rằng nếu đi đâu mà có thằng cháu là "yên tâm" rồi. Chính Lê Minh đề nghị với Oanh là cho thằng Quỳ về ở nhà mình, vừa là trông nom nhà cửa, vừa là để theo dõi bà vợ trong những lúc hắn đi xa. Khi Oanh vào tù thì Minh chính thức nhận hắn làm con nuôi... cũng vì vậy mà Quỳ bị bọn
giang hồ coi khinh.
- Như vậy có khả năng này không? Sau khi ra tù, thấy làm ăn
khốn khó và thấy Minh ngày càng phất lên như diều, Oanh điên tiết và đòi lại Minh số tiền ngày xưa và đe sẽ tố cáo Minh. Để bảo toàn danh dự và
cũng là để quỵt số tiền đó, Minh đã sai người hạ thủ Oanh.
- Lôgic thì có thể như vậy, nhưng vấn đề là chứng cứ. Kẻ mà
nắm tất cả mọi bí mật chính là thằng Quỳ. Bây giờ các ông phải tập trung truy bắt bằng được thằng Quỳ.
Chiếc máy điện thoại di động trong túi quần của Tường rung lên nhè nhẹ. Anh mở ra xem thì đó là số máy của giám đốc Công an tỉnh.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi nghe đây ạ.
- Đồng chí đang ở Hải Phòng phải không? Về văn phòng tôi ngay. Thuê xe taxi mà về. Có việc khẩn cấp đấy. Sớm phút nào hay phút đó.
- Báo cáo rõ.
Quay sang Dương, Tường bảo:
- Thế là ước mơ nằm gác chân lên nhau ngủ hôm nay phải hoãn
rồi. Giám đốc gỏi phải về ngay. Chắc là có chuyện rồi. Ông gọi cho tôi
cái taxi.
- Không được đi taxi lúc này. Lấy xe đơn vị tôi. Còn tài liệu về các nhóm đối tượng, tôi sẽ cho gửi ngay ngày mai.
- Cám ơn người anh em..
° ° °
Ba gã người Đài Loan rời khách sạn đi lên Lào Cai.
Trong vai những người khách du lịch, chúng thuê phòng nghỉ ở ngay tại
nhà nghỉ do tên Quỳ mới thuê lại. Nhà nghỉ không có tên chỉ có số "Nhà
Nghỉ 102". Quỳ thấy có khách du lịch Trung Quốc tới thì đon đả:
- Các anh nghỉ ở đây, nếu có nhu cầu gì thì chúng tôi phục vụ chu đáo.
Một gã có bộ mặt rất hiền lành nói:
- Chúng tôi là người Hoa ở Chợ Lớn ra đi du lịch phía Bắc và
nếu có điều kiện thì sang bên Trung Quốc thăm mấy người bà con. Ngày
trước họ cũng ở quận 5, nhưng đến năm 1978 thì đã về nước. Đi sang Trung Quốc có khó không?
- Không khó, không khó - Quỳ xua tay - Có hai cách đi. Cách
thứ nhất là ra công an tỉnh xin - làm hộ chiếu. Cách này đi thì an toàn, nhưng mất thời gian, mà thời gian thì chắc các anh không có nhiều. Cách thứ hai là đi theo đường tiểu ngạch... Có người dẫn đưa các anh vượt
sông, sang bên kia rồi hẹn ngày giờ đưa các anh về.
- Nhưng công an Trung Quốc có làm khó dễ không?
- Các anh là đồng bào của họ, chắc không có vấn đề gì. Nhưng dù sao thì cũng nên chuẩn bị ít tiền lẻ...
- Chúng tôi hiểu. Anh là ông chủ, ở đây chắc đã lâu. Ngày mai
anh dẫn chúng tôi đi chơi Sapa được không? Thuê luôn cho một chiếc ôtô
và nếu có vài ba cô gái đi cùng để nói chuyện thì càng vui... Sáng đi,
tối về, hay nếu thích thì nghỉ lại Sapa.
- Được, được. Các anh cứ yên tâm. Tối nay sẽ đưa các em đến
cho các anh duyệt. Còn việc đưa các anh đi Trung Quốc... Tôi sẽ lo. Cứ
yên tâm đi. À mà cũng phải nói đến chi phí...
Một gã Đài Loan ngắt lời:
- Không cần chi ly quá. Tôi đưa trước cho anh năm triệu, vừa
là tiền phòng, tiền ôtô, tiền thuê người hướng dẫn du lịch... còn tiền
cho các em, chúng tôi tự chi, tiền đi Trung Quốc, tính sau.
Quỳ mừng rơn. Hắn đích thân đưa khách đi chọn phòng. Trong lúc đi, một gã Đài Loan, thấy áo của Quỳ cộm lên, hắn cảnh giác, đưa tay ôm ngang lưng Quỳ và sờ thấy khẩu súng. Hắn hỏi ngay:
- Anh có súng ngắn à?
- Súng đồ chơi Trung Quốc, có cái để dọa mấy thằng càn quấy -
Quỳ cười nói như không, nhưng điều đó không qua được sự cảnh giác của ba gã sát thủ.
Thu xếp phòng cho ba người xong, Quỳ lao sang chỗ thằng Huy, đang ở nhà nghỉ Việt-Trung cách đó gần năm trăm mét.
- Huy à, chỗ tao có mấy thằng khách Chợ Lớn, chịu chơi lắm.
Chúng đòi đi chơi Sapa, có cả gái đi cùng rồi sang Trung Quốc và muốn
mình tổ chức cho nó đi theo đường tiểu ngạch. Mình mới lên đây, đã biết
Sapa như thế nào, cũng chẳng biết sang Trung Quốc ra sao...
- Khó gì. Anh thuê cho chúng mấy con cave bản địa. Bọn đấy thì có xó xỉnh nào mà chúng không biết. Chúng mình đã nấp trên này, càng
ít xuất đầu lộ diện ít càng tốt. Anh cứ nên giả vờ ốm, thế là yên.
Quỳ gật gù rồi nói thêm:
- Có lẽ anh em mình sinh cơ lập nghiệp trên này thôi. Tao đang tính là với số tiền mình có, mua béng lấy một ngôi nhà trên này, vừa
làm nhà nghỉ, vừa làm nơi buôn bán, chúng mày tính thế nào?
- Bọn em đi theo anh, sống chết là trong tay anh... Anh thấy nên thế nào thì cứ làm như thế.
- Nói thế không được. Bây giờ ba anh em mình phải "ba cây
chụm lại thành hòn núi cao". Có việc gì thì phải cùng bàn. Có phúc cùng
hưởng có họa cùng chịu... Được rồi, mày bàn với bà chị. Cứ nói là gia
đình tao ở Hà Nội sẽ giúp tiền cho để làm ăn trên này. Nhờ bà ấy tìm cho ngôi nhà nào gần chợ...
° ° °
Văn phòng Interpol Việt Nam tại 46 đường Trần Phú Hà
Nội. Một nhân viên điện toán cầm bản điện mật của cảnh sát Đài Loan gửi
Interpol Việt Nam đưa cho ông Chánh văn phòng. Chánh văn phòng đọc bức
điện xong, ông nói:
- Đồng chí thảo điện khẩn, đề nghị Interpol Đài Loan gửi cho
ảnh nhận dạng ba tên này, đồng thời làm báo cáo gửi lãnh đạo Tổng cục
Cảnh sát, Tổng cục An ninh.... Nào, tôi đọc, đồng chí ghi đi.
- Kính gửi.... - Rồi, gửi ai thì biết rồi đấy - Văn phòng Cảnh sát Đài Loan vừa có điện khẩn thông báo cho văn phòng Interpol Việt
Nam về việc ba đối tượng được coi là sát thủ cao cấp của băng đảng 14K
tại Đài Loan đột nhiên vắng mặt đã ba ngày. Ba tên đó là Chung Quan
Sinh, Trương Hiệp Mã và Chung Quan Chu... Đây là ba tên được coi là nguy hiểm nhất của 14K, chuyên làm nhiệm vụ đi giết người thuê. Theo thông
tin mà cảnh sát Đài Loan nắm được thì ba tên này đã đi Thái Lan có thể
dưới các tên giả và hộ chiếu giả và sau đó sẽ vào Việt Nam... - Xong
chưa? Rồi - Kính báo cáo để các đồng chí lãnh đạo chỉ đạo các
đơn vị nghiệp vụ theo dõi. Văn phòng Interpol sẽ tiếp tục liên lạc với cảnh sát Đài Loan để nắm thêm thông tin.
° ° °
Tại phòng làm việc của giám đốc Công An tỉnh Trần
Phúc có Trưởng phòng Cảnh sát điều tra, Trưởng phòng An ninh Xuất nhập
cảnh, Trưởng Công an thành phố, Trưởng phòng Cảnh sát Quản lý trật tự
trị an, hai cảnh sát hình sự Lưu và Tâm, cảnh sát điều tra Thành. Giám
đốc giơ tay nhìn đồng hồ.
- Hai tiếng rồi mà chưa về tới nơi.
Ông vừa nói vậy thì có tiếng gõ cửa phòng. Tường và Đức vào. Giám đốc cười nhẹ nhõm:
- Tôi tưởng cậu lại lo đi bán mấy cái điều hòa thì chuyến này tôi cách chức thật. Thế nào, kết quả chuyến đi ra sao?
- Báo cáo thủ trưởng, mới được một nửa ạ.
- Nửa nào được và nửa nào chưa được?
- Được hiểu thêm về Oanh và Lê Minh cũng như toàn bộ mâu thuẫn của chúng, về lai lịch Lê Minh, nhưng chưa được là chưa hàn huyên được
với Dương.
- Rồi, xong vụ này, tôi cho cậu xuống ở với nó mười ngày. Chắc được hai ngày thì nó đuổi khéo. Thôi bây giờ ta vào việc. Tổng cục Cảnh sát vừa có công văn tối khẩn gửi công an các tỉnh, cáe đơn vị nghiệp
vụ. Cảnh sát Đài Loan cho biết là có ba tên sát thủ chuyên nghiệp của
băng đảng tội phạm 14k, hiện là đối tượng theo dõi thường xuyên của cảnh sát đột nhiên biến mất. Có khả năng là chúng dùng hộ chiếu giả đi Thái
Lan và rất có khả năng chúng vào Việt Nam. Hiện đang chờ an ninh cửa
khẩu Thái Lan xác nhận tin này. Tuy nhiên, chúng ta phải hết sức lưu ý
bởi vì ít hôm trước, Vương Văn Lý, trợ lý của Lê Minh đột nhiên sang Đài Loan và đi chỉ có hai ngày. Không phải là đi du lịch, không ký kết hợp
đồng kinh tế, vậy thì đi để làm gì... Tôi ngại là ba tên đó đã vào Việt
Nam.
Một nhân viên văn phòng tổng hợp vào, cầm một báo cáo đưa cho giám đốc. Ông đọc xong và gật gù:
- Thế mới biết linh cảm của mình ghê thật. Bên Tổng cục An
ninh mới có công văn thông báo đây. Trong chuyến bay Thái Lan-Hà Nội
ngày 14 có ba người khách mang hộ chiếu Đài Loan. Nhưng đối chiếu với
tên mà cảnh sát Đài Loan thông báo thì lại khác. Ba người này cũng không nằm trong danh sách cấm nhập.
Trước mắt, tôi quyết định thế này. Báo cáo khẩn cấp cho lãnh
đạo Tổng cục Cảnh sát biết những nghi vấn của ta và đề nghị lãnh đạo
điện cho công an tất cả cáo tỉnh rà soát toàn bộ khách sạn, nhà nghỉ xem có những tên nào như thế không. Đồng chí Đắc tập trung toàn bộ cảnh sát điều tra lần từ sân bay về xem ba tên đó đi xe nào, nghỉ ở khách sạn
nào. Tập trung vào những khách sạn của Lê Minh. Còn công an thành phố
cho rà soát các nhà nghỉ, khách sạn, nhưng không làm ồn ào. Càng kín
càng tốt. Các đồng chí cảnh sát hình sự có tin gì không?
Lưu báo cáo:
- Thực hiện lệnh của giám đốc, chúng tôi đã có cơ sở giám sát
toàn bộ di biến động của các đối tượng chính. Về Vương Văn Lý, trước khi đi Đài Loan thì có ba ngày đi nghỉ mát trên Sapa với hai nhân viên
trong Ban bảo vệ văn phòng Tổng công ty Minh Đức. Tuy nhiên chúng tôi
cũng đã xác minh là Lý không nghỉ ở Sapa mà chỉ ở Lào Cai, tại khách sạn Hữu Nghị II. Hằng ngày cùng các nhân viên bảo vệ đi lang thang, chụp
ảnh. Hắn mang theo một chiếc máy ảnh Canon có thêm một ống kính zoom
80-300. Chúng tôi cũng bố trí cơ sở tiếp cận hai tên bảo vệ nhưng không
có thêm được thông tin gì. Chỉ có điều là khi đi thì tâm trạng của
chúng rất lo lắng nhưng khi về lại rất vui. Và có điều lạ là lần này
chính tay Lý lái xe đi chứ không dùng lái xe của công.
- Lạ nhỉ, lên Lào Cai mà lại không đi Sapa thì để làm gì? -
Giám đốc đứng dậy đi quanh phòng làm việc và tự hỏi, rồi ông nói quả
quyết - Đức, Lưu và Tâm đi ngay Lào Cai. Rất có thể chúng tìm ra nơi ẩn
của thằng Quỳ và chúng đã đi thuê bọn sát thủ Đài Loan về để giết thằng
Quỳ cũng như hai tên đồng bọn. Các đồng chí lên ngay, tôi sẽ điện cho
Giám đốc Công an tỉnh Lào Cai, các anh ấy sẽ giúp đỡ. Nếu phát hiện thấy ba tên Đài Loan kia, các đồng chí cứ tìm cách công khai vô hiệu hóa
chúng... Còn nếu thấy tên Quỳ, báo cáo công an tỉnh, bắt bí mật, khai
thác tại chỗ. Đồng chí Đắc phải bố trí lực lượng giám sát toàn bộ biến
động của Lê Minh, đề nghị Tổng cục An ninh đưa hắn vào diện cấm xuất
cảnh tạm thời trong một tháng. Phòng Cảnh sát Kinh tế bố trí lực lượng, theo dõi chặt chẽ các công ty vệ tinh của Lê Minh, ngăn chặn việc chúng tiêu hủy hồ sơ, giấy tờ... Ngoài ra phải tìm cách không cho chúng
chuyển tiền ra nước ngoài.
Vũ Văn Đắc rụt rè:
- Thưa anh, với ngần ấy biện pháp, e rằng lộ mất. Chi bằng cứ
cho khởi tố điều tra, sau đó áp dụng những biện pháp ngăn chặn khác thì
dễ hơn.
- Ai chả biết nếu được như thế thì đơn giản quá. Khởi tố điều
tra xong, cấm xuất cảnh, cấm đi khỏi nơi cư trú, phong tỏa tài khoản,
niêm phong két tiền, tủ hồ sơ... Nhưng bây giờ khởi tố hắn vì lý do gì.
Ngay chuyện thằng con nuôi lấy cắp tiền tỉ của hắn bỏ trốn, hắn cũng
không nói cho ai biết cơ mà. Giả dụ không bắt được tên Quỳ, không tìm ra được chứng cứ nó giết Oanh thì có mà đại họa. Sắp đến ngày bầu cử, khu
vui chơi giải trí Hòn Ngọc khởi công đến nơi rồi... Vậy mà công an lại
"hành doanh nghiệp"... Chà chà, cái vạ này ai gánh cho đây! Bài học về
năm côngtenơ hàng hôm nọ vẫn còn nóng. Mấy ông trên ủy ban đòi cách chức Trưởng phòng Cảnh sát Kinh tế. Đơn kiện đã gửi về tận Bộ, Thanh tra có
văn bản yêu cầu giải trình kia...
- Báo cáo giám đốc. Cho phép tôi đi Lào Cai - Tường đề nghị
- Không, đồng chí phải ơ nhà, còn nhiều việc liên quan đến Lê
Minh mà đồng chí phải chỉ huy. Ngay trong những ngày này, đồng chí tìm
cho ra bằng được những chứng cứ về việc Hải quan Tân Phú nhận hối lộ của Lê Minh và những thủ đoạn chúng cắt niêm phong, chế tạo niêm phong giả, ngoài ra đồng chí phải tổ chức người giám sát Lê Minh và cả lão Cheng
nữa. Còn việc đồng chí Cường, tôi đã giao cho phòng Bảo vệ nội bộ làm.
Tuy nhiên, bây giờ cũng không thể đưa đồng chí ấy vào cuộc này được.
° ° °
Cường ngồi ở phòng làrn việc nét mặt đàm chiêu, đầy
vẻ ưu tư trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ: "Lạ thật, mấy hôm nay,
hình như bên cảnh sát điều tra đang làm vụ án nào quan trọng mà lệnh
trực chiến suốt ngày... Chả lẽ mình đã bị loại ra khỏi cuộc?" Cường buồn bực, đứng ngồi không yên. Anh đi ra khỏi phòng và đi lang thang từ tầng 2 lên tầng 3. Có tiếng nói chuyện ở đội Đặc nhiệm, Cường lắng nghe
tiếng nói từ bên trong:
- Mình không hiểu quân điều tra đang làm án nào mà xem ra căng thẳng lắm.
- Mấy hôm vừa rồi vào trong văn phòng Tổng hợp, hai lần gặp
ông Tường từ phòng Giám đốc đi ra. Mà này, các cậu có thấy vụ kỷ luật
ông Tường lạ không... Tớ cóc tin đấy là kỷ luật thật. Hình như đang có
chuyên án nào do bộ chỉ đạo mà phải đưa Tường ra ngoài để điều tra.
- Tớ lo cho Trưởng phòng của mình. Thằng con bên Úc thì bị
bắt vì tội nghiện hút và buôn bán ma túy. Vợ thì lên gặp giám đốc khóc
lên khóc xuống. Chắc chắn chuyên án này mà do quân điều tra độc lập làm, gạt lính hình sự ra ngoài thì rõ ràng Trưởng phòng mình có vấn đề. Đơn giản là cấp trên sợ lộ...
- Thằng Tâm, Lưu vẫn đến chỗ ông Tường...
Cường đẩy cửa bước vào. Cả năm anh em đặc nhiệm trong đó có
đội trưởng Quân tái mặt. Mọi người đứng dậy, lúng búng chào. Cường hỏi,
giọng không ra vui mà cũng chẳng buồn:
- Các cậu nói lại những điều vừa rồi cho tôi nghe nào.
Mọi người im bặt sợ hãi. Lúc lâu sau, Quân
- Xin lỗi anh, chẳng qua là anh em cũng thấy là lạ thế nào ấy nên mới suy diễn...
- Tôi cũng thấy điều đó. Thôi, Quân tìm cho tôi cậu Lưu và cậu Tâm.
- Báo cáo anh, vẫn đang học trên Hà Nội.
- Không phải đâu, ban giám đốc điều hai cậu ấy vào việc gì đó
và giấu không cho tôi biết. Trưởng phòng mà không biết lính của mình
đang đi làm gì thì chắc là mình bị đưa vào diện hiềm nghi rồi..
Cường nói xong rồi ngửa mặt lên trời cười khô khốc và trở về phòng.
Buổi chiều, Cường xách vợt đi đánh tenms. Nhưng Cường đánh như người vô hồn. Một người đang chờ đánh, cũng là công an nhưng ở an ninh. Thấy Cường chơi quá kém, anh cười:
- Thôi, về đi. Ông đang phải tập trung đi lùng mấy thằng sát thủ Đài Loan, tâm trí đâu mà chơi?
- Sát thủ nào? Các ông an ninh, nhìn đâu cũng thấy địch?
- Thôi đi ông, chả lẽ bí mật với cả bọn tôi à? Quân cảnh sát
điều tra rồi an ninh điều tra đang lục tung từng buồng khách sạn kia
kìa. Chắc là lính hình sự được giao việc khác chứ gì?
Cường cười nhăn nhó rồi ra về. Cường đến thẳng chỗ văn phòng
Lê Minh. Minh đang đứng giới thiệu sa bàn mô hình khu vui chơi giải trí
Hòn Ngọc với Phó chủ tịch tỉnh, Lê Văn Chi và một số cán bộ của Bộ Kế
hoạch và Đầu tư, Bộ Tài Chính... Thấy Cường, Minh vui vẻ giới thiệu:
- Báo cáo các anh, đây là Trung tá Cường, Trưởng phòng Cảnh sát Hình sự công an tỉnh.
- Chào anh... Chào các anh.
Ông Năm Chi, Phó chủ tịch tỉnh nói kẻ cả:
- Hay quá, có cảnh sát hình sự chứ không phải mấy ông kinh tế. Sau này khi dự án đưa vào khai thác, giữa hai bên phải có sự phối hợp
chặt chẽ để chống tội phạm hình sự. Mà theo tôi, tốt nhất là anh Lê Minh ký hợp đồng với Phòng Cảnh sát Hình sự để anh em bảo vệ cho.... Không
phải là đứng gác thay cho bảo vệ công ty đâu mà là làm công tác phòng
ngừa.
- Anh Năm hiểu lính hình sự quá.
- Làm sao lại không hiểu. Lính hình sự là khổ cực nhất, nghèo
nhất, nhưng tính nết cũng ngang nhất đấy. Chả thế mà hình như các ông to bà lớn không ai cho con vào làm cảnh sát hình sự. Các đơn vị kinh tế,
nếu có điều kiện thì phải giúp đỡ công an. Đầu tư cho công tác an ninh,
giữ gìn trật tự là đầu tư cơ bản nhất đấy. Tỉnh mình, nếu trật tự trị an không ra gì, ai dám vào đầu tư.
Lê Minh cảm thấy việc Cường đường đột tới đây chắc có chuyện
gì cần nói, nhưng đang lúc lắm quan khách nên không tiện hỏi. Lợi dụng
lúc mọi người đang nói chuyện, Lê Minh nói nhỏ:
- Bảy giờ tối chúng mình đi ăn tối ở khách sạn nhé. Tối nay có tin vui, tôi chiêu đãi ông mệt nghỉ.
° ° °
Có lẽ chưa khi nào Cường cùng Lê Minh lại phải ăn cơm trong không khí buồn tẻ như thế này, mặc dù trên mâm là những món ăn
hiếm quý cực kỳ đắt tiền. Cường buồn bã:
- Tôi đang ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan rồi. Vợ tôi vì
đau chuyện thằng con bị bắt đã lên nói linh tinh với giám đốc, kể cả
chuyện tôi có tiền cho con đi nước ngoài cũng là do ông giúp đỡ..
- Nếu chỉ có thế thì vấn đề gì? Nhưng Giám đốc đã có ý kiến gì chưa?
- Chưa mới lạ chứ!
- Ông yên tâm đi, không ai dám động đến lông chân ông đâu. Tôi đã nói với mấy anh ở Thường vụ và Ủy ban tỉnh rồi. Lần này không giới thiệu Trần Phúc vào chấp hành nữa, mà nếu có giới thiệu thì cũng phải
gạt ra, để Hoàng Văn Trung thay. Đã không trúng Ban chấp hành Đảng bộ
tỉnh thì chỉ có mà đi lên Bộ làm chuyên viên. Trần Phúc biết thừa ông
thân với tôi cho nên vẫn còn dè chừng. Tôi trúng cử Hội đồng nhân dân
tỉnh, tôi sẽ công khai chuyện giúp ông cho con đi học. Chuyện tôi giúp
ông cho con đi học hoặc chuyện tôi trợ cấp học bổng cho gần 50 sinh viên của tỉnh đi học đại học thì có khác gì nhau.
- Có điều lạ là mấy hôm nay, quân điều tra đi lùng ba thằng sát thủ của Đài Loan mới sang ghê lắm.
Cường nói xong, nhìn xoáy vào Lê Minh xem có phản ứng gì
không. Quả nhiên, thấy ánh mắt của Minh tối xầm lại. Lặng đi một lát,
Minh trở lại tự nhiên:
- Khéo lại có mấy thằng du lịch ba lô, nhìn gà hóa cuốc. Nó sang lâu chưa?
- Nghe nói là cũng dăm ngày rồi. Có điều là mọi khi đi lùng
bắt, thế nào cũng có quân đặc nhiệm của hình sự tham gia, lần này, bọn
tôi không ai biết gì. Anh em trong đơn vị cũng xôn xao, họ cho là tôi có vấn đề trong quan hệ với Tiên Chỉ ngày trước và với ông, lại không kê
khai đất đai cho nên bị thất sủng với Ban giám đốc. Ông dạo này buôn bán với thằng Tường thế nào?
- Ông quan hệ với tôi thì làm sao? Ngày xưa tôi giúp ông, giúp công an tỉnh này phá bao nhiêu vụ án, vậy là quan hệ xấu ư? Còn chuyện
ông với thằng Tiên, thì chính ông đã phá vụ án đó... Ông cứ yên tâm đi.
Có cho kẹo, công an tỉnh này cũng không dám đụng đến tôi. Còn chuyện cậu Tường. Cậu ta tuy mới bước vào thương trường nhưng cũng láu cá ra phết. Mấy lần biếu quà Giám đốc máy nghe, tủ lạnh rồi. Từ khi chọn Tường làm
đại lý, cũng đỡ hẳn sự quấy nhiễu của cảnh sát kinh tế. Chỗ thằng Lân
hải quan với Tường ngày xưa cùng là bạn học nên cũng thuận lợi nhiều cho việc nhập hàng.
- Dạo này, anh em thấy Tường hay vào chỗ phòng Giám đốc...
- Thế à. Lính về thăm thủ trưởng thì có gì lạ đâu?
- Ông chả hiểu gì cả, nếu thăm sao không đến nhà? Đằng này lại cứ đi cổng sau, đến phòng làm việc.. Tôi ngờ là nó đang thực hiện nhiệm vụ gì đó rất quan trọng.
- Tôi theo dõi thằng Tường rất chặt. Tuy chưa tin trăm phần
trăm nhưng cũng không đến nỗi quá nghi ngờ. Ông biết không, mới làm với
tôi có vài tháng mà nó đã kiếm được hơn ba trăm triệu, liệu nó có điên
không mà phản lại tôi.
- Tôi lại sợ nó là thằng không cần tiền?
- Hơ hơ...Thằng nào mà chả cần tiền. Muốn thành đạt thời nay
thì phải là người có trí tuệ. Nhưng có trí tuệ không thì cũng chỉ còng
lưng đi hầu thằng ngu mà thôi. Muốn vượt lên thì phải có quan hệ. Quan
hệ càng rộng càng tốt. Nhưng muốn có quan hệ thì phải có tiền tệ, không có tiền cũng chả ai thèm quan hệ với mình... Mà muốn có tiền thì phải
có huynh đệ. "Giàu vì bạn, sang vì vợ" Các cụ đã dạy rồi và cuối cùng
phải có người bảo vệ mình. Không có năm cái vần "ệ" đó thì thông minh
bằng giời cũng vứt.
Lê Minh bảo giám đốc khách sạn đưa gái vào tiếp Cường còn hắn chạy sang phòng bên cạnh và gọi điện thoại cho Cheng:
- Ông Cheng à, mấy người bạn đó ông nên bảo họ đừng đi du lịch nữa. Trời có bão lớn đấy. Mấy hôm nay ngột ngạt quá rồi. Khí tượng đã
nhìn thấy tâm bão... Khi nào đẹp trời hãy đi... Vâng, chắc chắn. Quay về ngay thôi. Sao, không kịp nữa à.
Minh buông máy, mặt tái nhợt và tay run bắn. Một hồi lâu mới
bình tĩnh trở lại, Minh quay trở lại bàn tiệc và bảo cô gái đang ngồi
trong lòng Cường:
- Anh bạn anh đây rất buồn và mỏi mệt, hãy đưa anh ấy đi giải trí, nếu anh ấy vui là em có thưởng đấy.
° ° °
Lê Minh trở về nhà và gọi điện thoại bảo Hoàn và Lý:
- Bây giờ chúng bay có cách nào liên lạc được với ba thằng Đài Loan ấy không?
- Không biết chúng nó ở đâu cả. Điện thoại di động chúng cũng
có nhưng không cho mình biết số. Bọn chúng đã nói với em là khi chúng ra tay, không ai được can thiệp. Có chuyện gì vậy anh?
- Cảnh sát điều tra và an ninh huy động tất cả quân đi tìm ba
thằng ấy. Riêng cảnh sát hình sự thì lại không được gọi, chứng tỏ tay
Cường bị nghi rồi..
- Bọn chúng nó hứa với em, muộn nhất là một tuần chúng nó sẽ xong việc. Hôm nay là bốn ngày.
- Sao lúc chúng nó đi Lào Cai, mày không cử người đi theo?
- Trong số ấy có một thằng ngày xưa cũng đã ở Lào Cai, năm
1979 nó mới chạy về Trung Quốc, cho nên nó rất thuộc địa bàn Lào Cai.
Chúng yêu cầu là không có ai đi theo, và nếu chúng phát hiện ra thì
chúng sẽ thôi ngay lập tức.
- Bây giờ chúng này ra một trạm điện thoại công cộng, gọi cho
thằng Quỳ, bảo nó biến ngay sang Trung Quốc, với số tiền nó mang theo
lớn như vậy nó đi Mỹ cũng được.
Hoàn bảo:
- Gọi máy di động của em cũng được, em dùng cạc thuê bao của đứa khác.
Nói rồi Hoàn bảo Lý cho số điện thoại của nhà nghỉ 102 và hắn bấm số điện thoại:
- Alô, nhà nghỉ 102 phải không? Tôi, công an thị xã đây. Cậu
Quỳ có nhà không... Sao, đi Sapa với khách à? Đi với ai... à, người nước ngoài à. Tôi hỏi là vì hôm nay không thấy mang bản khai lên báo cáo.... Cái gì, ai đã đến kiểm tra... Lạ nhỉ, sao chúng tôi không biết. Thôi
được, tôi sẽ hỏi lại sau.
Hoàn buông máy, nói run run:
- Thằng Quỳ đi với ba thằng Đài Loan lên Sapa rồi. Chiều tối nay, cảnh sát hình sự đã đến hỏi và sau đó vội vã đi ngay.
Minh thở dài:
- Vậy là không có cách gì dừng lại được nữa rồi. Chúng mày
chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết, các hồ sơ quan trọng, ngày mai đem
cất giấu ngay. Lặng lẽ mà làm. Mai thứ bảy, lại tiếp chủ nhật, ngân hàng không làm việc. Ngày thứ hai lệnh cho kế toán chuyển thanh toán số tiền của hai L/C trả chậm, hơn mười tỉ phải không? Chúng mày sáng sớm mai
cho người lên Lào Cai, nếu thấy bọn chúng nó chết thì thôi, còn nếu nó
bị bắt, phải chạy ngay. Trước mắt là cứ sang Thái Lan đã.
° ° °
Tường ngủ tại văn phòng công ty nhưng thực chất là
biến nơi đây thành văn phòng chỉ huy phá án. Giám đốc Công An tỉnh Trần
Phúc và Trưởng phòng Cảnh sát Điều tra Vũ Văn Đắc đến..
- Tình hình thế nào rồi? - giám đốc hỏi.
- Báo cáo anh, chiều nay, nhóm cậu Đức và Cảnh sát Hình sự Lào Cai đã tìm thấy nơi ba tên Đài Loan thuê phòng nghỉ. Đó là nhà nghỉ 102 và nhà nghỉ này lại do chính tên Quỳ thuê lại. Qua điều tra nhanh; phát hiện thấy tên Huy là kẻ cùng đi với Quỳ đang trông nom nhà nghỉ
Việt-Trung cho người chị họ, đã cho bắt tạm giữ ngay rồi. Nó khai ra
thằng đi bắn Oanh là tên Tùng, chúng đi bắn Oanh do Quỳ thuê, với giá
20 triệu một đứa.
- Thằng Tùrlg trốn ở đâu?
- Nó ở cùng thằng Quỳ. Nhưng khi cảnh sát hình sự đến hỏi thì
tên Tùng ngồi ở ngoài đường, anh em không ai biết mặt nó, thế là nó
chuồn ngay. Hiện nay công an Lào Cai đang cho phong tỏa hết các tuyến
đường và huy động tất cả lực lượng đi lùng. Thằng Tùng có một đặc điểm
dễ nhận dạng là có mái tóc hung kiểu Hàn Quốc.
Giám đốc cười:
- Thế thì chắc công an Lào Cai bắt tất cả thanh niên phải lột
mũ. Cũng giống như lần công an Hà Nội bắt thằng Châu trong vụ giết
người ở hiệu vàng Kim Sinh. Vì thằng Châu có vết thương ở tay cho nên cứ thằng nào mùa hè mà buông áo dài tay là kiêm tra. Ngay bây giờ, đồng
chí Đắc đi lên Lào Cai, lấy thêm một tổ sáu điều tra viên nữa và chịu
trách nhiệm chi huy mũi điều tra trên đó. Đồng chí báo cáo với giám đốc Công An tỉnh Lào Cai là tôi sẽ lên sau.
° ° °
Tại Sa Pa, Quỳ và ba tên Đài Loan cùng ba cô gái điếm ăn cơm xong, đang ngồi uống nước. Ngoài trời sương giăng mù mịt. Bỗng
một gã xem chừng là chỉ huy cả tốp bảo:
- Này, bây giờ chúng ta về Lào Cai nghỉ thôi?
- Sao không nghỉ ở đây có mát hơn không? Ba cô gái nhìn nhau
rồi õng ẹo - Bọn em thích ngủ ở đây cơ. Sáng mai về sớm cũng được mà
các anh.
- Sương mù thế này, đi đường không an toàn đâu. - Một tên hỏi Quỳ - Về được không Quỳ?
- Các anh muốn thì ta về.
- Tốt quá.
Một tên lấy ra cọc tiền đưa cho ba cô gái:
- Nếu các cô không thích về thì cứ nghỉ lại đây. Đây là của ba cô.
Nhìn thấy cọc tiền có đến chục triệu, ba cô gái cười tít mắt
và các cô cũng hiểu rằng các gã Đài Loan này đã chán mình. Một cô nhét
tiền vào túi rồi gí ngón tay vào trán gã cầm đầu:
- Chắc là lại hẹn cô nào dưới Lào Cai rồi phải không? Này, cả tỉnh chả có bọn nào hơn mấy chị em nhà này đâu nhé.
Thanh toán tiền khách sạn và tiền ăn xong, Quỳ và ba tên Đài
Loan ra về. Xe của chúng là chiếc Land Cruiser và lái xe là người đàn
ông đã đứng tuổi. Bác tài xế rõ ràng là không hài lòng khi phải ra về
trong lúc sương mù dày đặc. Xe bắt đầu xuống dốc Lào Cai. Sương mù đặc
quánh nên bác lái xe cho xe chạy khá chậm. Khi thấy một chiến xe U-oát
của cảnh sát phăm phăm chạy ngược chiều, đèn ưu tiên nháy loạn xạ, gã
ngồi ghế trước tên là Chung Quan Sinh nhếch mép cười. Trong xe U-oát đó
có Đức, Tâm, Lưu và ba chiến sĩ cảnh sát đặc nhiệm của Công an tỉnh Lào
Cai. Họ phóng thẳng đến khách sạn mang tên Hoa Hồng và hỏi nhân Viên lễ
tân:
- Có ba người Đài Loan và mấy cô gái ở đây đâu rồi?
Các cô gái đang ngồi nói chuyện với mấy đứa trẻ người Mông nghe hỏi vậy liền quay ra, giọng trơ tráo:
- Có chúng em đây, nhưng mà ba ông bạn vàng đã về Lào Cai rồi.
Một cảnh sát hình sự Lào Cai quắc mắt:
- Nó đi lúc nào? Với ai, đi xe gì?
- Gớm, là công an hay sao mà hỏi như hỏi cung thế?
- Đúng thế, cảnh sát hình sự đây - Một anh giơ thẻ công an ra - Trước mắt cứ đưa ba cô này về công an thị xã giam lại đã, mai hỏi cung
sau.
- Ấy, bọn em có làm gì đâu. Ba thằng Đài Loan ấy đi với tay Quý ở nhà nghỉ 102 vừa về rồi.
- Quý hay Quỳ? - Đức hỏi
- Là Quý, nhưng bọn em có cần biết ai tên thật tên giả đâu. Chỉ cần biết tiền thật giả thôi.
- Có đúng là đã đi về thị xã không?
- Đúng, đi xe Land Cruiser màu trắng bạc. Có một chiếc đèn vàng bị hỏng.
Đức vội bảo:
- Đúng rồi, ta mới gặp dưới dốc.
Nói rồi tất cả vội chạy ra xe. Một cảnh sát hình sự nói với lại với ba cô gái:
- Sáng mai, 10 giờ đến Phòng Cảnh sát Hình sự. Nhớ chưa?
- Vâng, rõ, thưa sếp - Một ả cợt nhả.
Vừa leo lên xe, Đức vừa hỏi:
- Thế mai nó chuồn thì sao?
- Cho ăn kẹo không dám trốn. Bọn này, chúng em lạ gì, chỉ có điều bắt quét mãi cũng thế.
Chiếc xe U-oát lao hết tốc lực. Anh lái xe là quân của cảnh
sát hình sự Lào Cai nên rất thuộc đường. Đức thất xe vào cua với tốc độ
lớn nên lộ vẻ sợ. Anh lái xe bảo:
- Anh yên tâm đi. Chạy đường này, em nhắm mắt cũng vào được cua. Em nhớ từng gốc cây, từng cái ổ gà.
Đức dùng điện thoại di động gọi cho đồng chí giám đốc Công An tinh Lào Cai.
- Báo cáo anh, chúng nó đang trên đường về Lào Cai. Chúng em
đuổi theo đây. Xin anh cho lực lượng tăng cường chặn đường. Chú ý, có
thể chúng có vũ khí.
Lệnh báo động được phát ra. Cảnh sát bảo vệ, cảnh sát đặc
nhiệm của công an Lào Cai lao lên xe ôtô, còn cảnh sát hình sự đi xe máy và tất cả ngược đường lên Sa Pa.
° ° °
Chiếc xe của bọn Quỳ chạy được khoang 20km thì tên ngồi ghế trước bảo:
- Dừng xe, đi tiểu chút, ông lái.
Xe dừng, ba tên nhảy xuống, chúng ngó nghiêng và đi xem xung
quanh rồi nói tiếng Trung Quốc với nhau. Nhìn thái độ của chúng, Quỳ
chột dạ. Bỗng dưng, một cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp người. Thấy một
tên vòng ra sau, Quỳ vội hét:
- Chạy ngay đi bác tài. Chạy nhanh... chạy ngay.
Không kịp nữa rồi, một tên lao vọt tới, túm cổ bác lái xe, lôi phắt xuống đường và gí dao găm vào cổ. Hai tên cũng rất nhanh nhẹn lôi
Quỳ xuống. Quỳ rút vội súng bóp cò lia lịa... Nhưng súng chỉ nổ "đẹt"
một tiếng rồi câm bặt... Một tên khóa cổ Quỳ và cười:
- Súng của mày là súng giả cơ mà? Thôi, bọn tao có phải trẻ con đâu, đêm qua chúng tao đã đổ hết thuốc đạn của mày rồi.
Hai tên lôi nghiến Quỳ vào rừng cây sa mộc, còn một tên trói
chân tay bác lái xe lại, lấy băng dính bịt miệng và ném ông xuống rãnh
nước rồi nhặt mấy cành cây ném lên. Xong đâu đó, hắn nhảy lên, tắt đèn
pha ôtô và chỉ để đèn xi-nhan.
Trên rừng sa mộc. Một tên vẫn kẹp cổ Quỳ, còn một tên gí dao vào bụng hắn. Quỳ hỏi:
- Chúng mày là ai, sao lại giết tao?
- Về hỏi bố mày ấy. Chúng tao cũng chỉ biết có vậy.
- Các ông tha cho tôi. Tôi hứa sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn. Trong xe tôi còn giấu 10 ngàn đô la. Các ông tha, dẫn tôi ra xe, tôi chỉ chỗ
lấy tiền cho.
Nghe nói vậy, hai tên nhìn nhau rồi một tên gật đầu. Chúng trói tay Quỳ lại dẫn ra xe.
- Ông mở cửa sau ra, tôi giấu dưới chiếc lốp xơ-cua.
Một tên mở cửa sau và nhảy lên, tên đang giữ Quỳ lỏng tay,
nhòm vào xe. Chỉ chờ có thế, Quỳ vùng chạy và lao bừa xuống vực... Ba
tên vội lao theo thưng không kịp. Chúng bấm đèn pin soi xuống chỉ thấy
vực sâu mù mịt sương. Chúng vội vã lên xe và lái nhù bay về phía Lào
Cai.
Chiếc xe U-oát đang đổ dốc với tốc độ ghê hồn bỗng miết bốn
bánh xuống mặt đường đến cháy nhựa. Anh lái xe chỉ vào rãnh nước bên
đường. Đức nhìn theo và thấy có gì động đậy dưới rãnh nước. Mọi người
tìm thấy người lái xe bị trói... Sau khi được cởi trói người lái xe nói:
- Bọn chúng... ba thằng người Đài Loan cướp xe chạy rồi.
- Thằng Quỳ đâu?
- Nó lao xuống vực hay sao ấy. Tôi nghe tiếng nó vừa hét dưới đó.
Mọi người bấm đèn pin soi và phát hiện thấy có vạt cỏ tranh bị dẹp xuống.
- Ba người ở đây tìm cách cứu thằng Quỳ, còn lại theo tôi. - Đức ra lệnh như vậy. Chiếc xe lại lao về phía Lào Cai.
Xe của ba tên Đài Loan chạy đến gần thị xã thì xe của Đức cũng đuổi gần tới nơi, và ngay trước mắt đã thấy hiện ra ánh đèn hiệu lệnh
nhấp nháy của xe cảnh sát chặn đường và những cảnh sát đặc nhiệm vũ khí
lăm làm trong tay.
° ° °
Thằng Quỳ quả là cao số. Vực mà hắn lao xuống không
sâu lắm và chỉ có cỏ tranh, vì vậy hắn chỉ bị gãy có hai xương sườn và
gãy chân. Ngay đêm hôm ấy, phải rất vất vả anh em công an tỉnh Lào Cai
mới đưa được hắn lên. Họ phải lấy một chiếc cáng cứu thương buộc chặt
hắn vào rồi kéo lên. Hắn mê man bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện cấp
cứu. Đến sáng thì hắn tỉnh lại và người đầu tiên mà hắn chửi đó chính là Lê Minh.
Tên Tùng sau khi chạy thoát khỏi khách sạn liền thuê xe ôm
chuồn về Yên Bái. Nhưng khi đến ngã ba cây số 9 rẽ vào thị xã Yên Bái
thì bị cảnh sát giao thông chặn lại kiểm tra giấy tờ. Một cảnh sát hình sự dòm dòm tên Tùng
- Anh kia bỏ mũ ra? - Anh cảnh sát ra lệnh.
Tùng run run ngơ ngác. Anh cảnh sát liền túm lấy chiếc mũ trên đầu hắn giật ra:
- A, thằng tóc hung đây rồi.
Tùng vùng chạy nhưng bị anh cảnh sát đuổi theo quật hắn ngã sấp.
° ° °
Theo đề nghị của Đại tá Trần Phúc, giám đốc Công an
tỉnh, một cuộc họp đột xuất của khối nội chính được tổ chức ngay trong
phòng họp của Ủy ban nhân dân tỉnh. Có lẽ ngoài Trần Phúc và ông Viện
trưởng Viện Kiểm sát và Chánh án tòa án của tỉnh là biết rõ sự việc,
còn mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra. Phó Chủ tịch tỉnh Lê
Văn Chi là quan chức cao cấp nhất của tỉnh thừa ủy quyền của Chủ tịch
tỉnh dự họp. Mới nghe Trần Phúc nói về một số sai phạm của doanh nghiệp
tư nhân Minh Đức, ông tỏ ra khó chịu và ngắt lời:
- Tôi không hiểu là các anh còn định gây khó dễ cho doanh
nghiệp Minh Đức đến bao giờ? Thử hỏi ở tỉnh này, có ai làm từ thiện như
Lê Minh không? Có ai nộp tiền thuế cao như họ không? Có ai mời được nước ngoài vào đầu tư như họ không? Lần trước, các anh đã chặn xe hàng của
Minh Đức, rốt cuộc là thấy cái gì? Chả lẽ các anh chưa biết rút kinh
nghiệm hay sao?
- Đề nghị đồng chí hãy bình tĩnh. Chúng tôi chưa trình bày hết tội của Lê Minh. Hắn đã chủ mưu sai thằng con nuôi giết Oanh chỉ vì
Oanh dọa tố cáo những việc làm bẩn thỉu của hắn trước pháp luật và hắn
còn nợ Oanh khá nhiều tiền. Giết Oanh xong, hắn lại cho giết Thắng Trố
để diệt khẩu vì Thắng biết tên Quỳ và Thái là thủ phạm và nhằm mục đích đổ vạ đó cho Tiên Chỉ. Cũng chính hắn đã sai đàn em hành hung nhà báo
Vọng, hành hung một phóng viên báo Công An. Hắn cấu kết với Ly Cheng,
nhập hàng điện máy dưới cái vỏ nhập máy nông-ngư-cơ, ngoài ra còn có tài liệu chứng minh rằng hắn tham gia tẩy rửa tiền. Hắn còn thuê bọn côn đồ từ Đài Loan về để giết tên Quỳ là con nuôi của hắn với mục đích là để
bịt đầu mối. Hắn còn dùng tiền, dùng gái làm tha hoá không ít cán bộ,
trong đó có có cán bộ công an. Lãnh đạo Bộ Công an đã chỉ đạo phải làm
triệt để, kiên quyết loại ra khỏi lực lượng những người thoái hóa biến
chất. Cũng thông báo để các đồng chí biết là lãnh đạo Bộ Công an đã có
quyết định tạm đình chỉ công tác đồng chí Lê Quang Cường, Trưởng phòng
Cảnh sát Hình sự để làm kiểm điểm vì những biểu hiện bất minh trong kinh tế và quan hệ với bọn tội phạm. Đêm hôm qua, lãnh đạo ba ngành Công an, Tòa án, Kiểm sát đã họp đánh giá lại toàn bộ chứng cứ phạm tội của Lê
Minh và đồng bọn. Sáng nay, Viện Kiểm sát đã phê chuẩn lệnh khởi tố bị
can đối với Lê Minh và mười tên khác, trong đó có cả Phùng Lân, đội
trưởng đội chống buôn lậu của hải quan cảng Tân Phú.
Đến lúc này thì ông Lê Văn Chi hoảng sợ thực sự. Vẻ mặt cao
ngạo, khinh khỉnh vốn có trên khuôn mặt luôn bóng nhẫy biến mất, thay
vào đó là một sự lúng túng, pha chút ngượng ngùng:
- Thế thì nó nham hiểm quá. Có trời mà biết tại sao những
người luôn tỏ ra tử tế, lương thiện như hắn lại là tội phạm. Thôi, nếu
thấy đủ chứng cứ thì các đồng chí cứ cho xử lý nghiêm, không nhân nhượng với bất cứ một ai, dù người đó ở cương vị nào. Chỉ có điều là nên tính
đến sự ổn định tình hình chính trị, xã hội ở tỉnh. Ném chuột đừng để
vỡ đồ quý mới là tài. Thế bao giờ bắt?
- Báo cáo đồng chí, lệnh bắt khám xét giờ này chắc đã thực hiện xong.
Nghe Trần Phúc nói gọn và chắc chắn như vậy, mọi người sững
sờ bởi họ không thể ngờ được tại sao công an lại ra tay quyết liệt đến
như vậy. Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở. Một sĩ quan công an đeo quân hàm
đại úy bước vào. Anh lễ phép xin lỗi mọi người rồi đến bên Trần Phúc:
- Báo cáo thủ trưởng, có điện thượng khẩn của lãnh đạo Tổng cục cảnh sát.
Trần Phúc ký sổ nhận rồi anh bóc phong bì lấy bức điện ra xem:
"Kính gửi đồng chí Trần Phúc, Giám đốc công an tỉnh.
Thay mặt lãnh đạo Tổng cục CSND, tôi xin nhiệt liệt biểu dương chiến công của các đồng chí. Lãnh đạo Tống cục yêu cầu các đồng chí
làm tột các phần việc sau:
- Tổ chúc bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tên Quỳ và Lê Minh không đế chúng tìm cách tụ sát.
- Lãnh đạo Tổng cục nhất trí với đề xuất của công an tỉnh đề
bạt đồng chí Vũ Mạnh Tường làm trưởng phòng PC16 và điều đồng chí Vũ Văn Đắc về làm trưởng phòng PC14. - Đồng chí giám đốc và đồng chí Tường có
mặt ở Tổng cục vào 13 giờ 30 để nhận nhiệm vụ mới.
Ký tên
Thiếu tưởng Bùi Hành"
Trên xe ôtô về Hà Nội, giám đốc Trần Phúc hỏi Tường:
- Cậu có đoán được Tổng Cục giao cho việc gì không?
Tường đang ngủ ngon lành, nghe giám đốc hỏi đến lần thứ hai, anh mới choàng tỉnh:
- Chắc chắn là vẫn quanh vụ án này. Có lẽ phải mở rộng án. Anh còn nhớ chuyện thằng Quỳ lấy tiền của bố nuôi nó chứ? Tiền buôn hàng
trắng đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT