Nhật đi đến một khu rừng phía sau nhà, khu rừng này được nhà cô mua lại và thuê người bảo vệ k cho ai đi vào nhưng cô k bt vì sao. Rốt cuộc một lần đi vào khu rừng ấy làm cô đã hiểu rõ lí do và lần ấy đã thay đổi cuộc sống của cô nhưng là tốt hay xấu thì hãy để thời gian chứng minh. Cô đã ở khu rừng này 2 năm với người ấy-một người chị cũng là người bạn đầu tiên…..phong cảnh khu rừng huyền ảo, thực vật đa dạng… sinh vật phong phú…nhưng càng đi sâu vào trung tâm khu rừng lại càng trống trải, ở giữa khu rừng có một đền thờ rất lớn, cổng đên thờ đã lớn bằng một phần ba đền thờ giữa cánh cửa có một vòng tròn có ba đôi cánh màu bạc đang dang rộng giữa ba đôi cánh có một bông hoa anh đào màu hồng nở rộ……….

Nhật vừa chạm tay vào bông hoa….

“Cạch” một tiếng cánh cửa mở ra nhưng kì lạ thay bên trong cánh cửa k phải lư hương ánh nến và mùi hương nồng nặc như bao đền thờ khác mà là một không gian đa chiều bảy sắc có một con đường màu hồng đậm nổi bật…..Nhật bước vào không gian ấy cánh cửa lập tức đóng lại….cô bước tiếp ở cuối con đường lại có cánh cửa tương tự như ngoài cửa đền nhưng nó lại màu đen, cánh cửa mở ra làm lộ ra một khung cảnh tuyệt đẹp cây xanh mây trắng, dưới chân là một cánh đồng hoa, xa xa….một ngôi nhà kiểu trung quốc cổ xưa bị mây che khuất tạo nên sự mờ ảo…….phải chăng đây là thiên đường……..

_Vẫn như ngày nào nhỉ- Nhật nở nụ cười

Bỗng cơn gió nhẹ đưa qua, cánh đồng hoa nhẹ đưa theo gió nhưng…….cơn gió mang theo cảm giác bất thường…và…… một đám dây leo nhẹ nhàng lao về phía Nhật với tốc độ khinh hồn nhưng…

_Sita, đừng sử dụng trò trẻ con đó- Nhật vừa nói vừa bước đi. Sợi dây leo xìu xuống, và lẫn vào rừng hoa rồi biến mất

_Em vẫn như ngày nào, lần nào cũng nhận ra- một cô gái khoảng 20 tuổi,mặc trang phục truyền thống của trung quốc, có đôi mắt sáng, làn da trắng như trong suốt, đôi môi đỏ như máu nở nụ cười đi đến

_Chị cũng vậy thôi,Sita..- Nhật cũng cười

_Thôi k đùa nữa, Song Diệp về nói với ta là em đã tìm được người có khả năng-Sita nói đôi mắt đầy ý cười nhưng lại ẩn chứa thù hận

_Đúng, nhưng chưa phải lúc, em phải làm xong một số chuyện trước-Nhật hiểu rõ ý nghĩ của Sita nên nói luôn

_Nhưng liệu có đủ thời gian?- Sita vẫn lo lắng, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi cô k thể để cho hắn sống cũng như kết thúc số phận oan nghiệt này của mình

_Còn 6 tháng nữa mới đến ngày đó, 3 tháng sau em sẽ đem họ về- Nhật nhàn nhạt đáp

_Nhưng chị sẽ ra sau nếu ….- Nhật bỏ lững câu nói

_Tan vào cát bụi giống chúng thôi- Sita cười một nụ cười thanh thản

_Chị thật sự muốn?- Nhật đau lòng hỏi. Tình cảm con người đâu thể nói bỏ là bỏ được, hai năm tình cảm chân thành giành cho nhau đâu phải là giả dối

_Ừ, chị không muốn đau khổ nữa- Sita nói giọng nói đau lòng

_Em nhất định sẽ giết được hắn- Nhật nói, giọng nói căm thù

_Chị tin em- Sita nói

_3 tháng sau gặp lại- Nhật nói rồi bước đi….bóng lưng nhỏ bé thật nặng nề…..dần khuất sau làn sương…

Nhật ra khỏi khu rừng thì đã có một chiếc xe đợi sẵn trước cửa nhà

_Mời giám đốc đến công ty ngay ạ- nữ thư kí nói có phần e dè

_Được- Nhật nhàn nhạt đáp

Nhật ngồi ghế sau bỗng nhiên lồng ngực đau nhói

_”Lại cảm giác này, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra, mình phải về sớm hơn mới được”- Nhật thầm nghĩ

————

Sau một ngày vất vả và một đêm thức trắng, Nhật trở về Việt Nam với tâm trạng bất an……..

Lúc này ở một căn phòng kí thúc xá….tiếng điện thoại reng…..

_Alo- Nam nói

_- một giọng nói lạ

_Phải là tôi, có chuyện gì ạ?- Nam nói

_- Sau đó là một giọng cười khả ố sau đó là tiêng tút tút…

Nam mất bình tĩnh chạy ngay đến nơi đó nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra…

Nhật vừa định vào kí thúc thì nhìn thấy Nam vội vã bắt taxi đi khỏi……

Đến một nhà kho Nam đã không còn vẻ ngoài của một hot boy mà thay vào đó là vẻ đẹp dịu dàng vốn có của mình…. vội chạy vào thì thấy bà Hoa bị trói vào ghế ở giữa phòng

_Mẹ, mẹ k sao chứ- Nam nhanh chóng chạy lại bên mẹ

_Ưm….ưm….- bà Hoa như muốn nói điều gì

_Mẹ để con …..- Nam chưa nói dứt câu thì….

“Phịch” một tiếng Nam ngã xuống

_Đóng cửa lại cứ để mặt mẹ con con tiện nhân này ở đây đợi nó tỉnh đã- là giọng nói của bà Liên

“Cạch” cánh cửa đóng lại…k khí trở nên quỷ dị. Bên ngoài có một đôi mắt tím dõi theo…ánh mắt lóe lên tia thâm sâu cùng ác liệt…..đôi mắt vẫn dõi theo……nhưng bàn tay trắng nõn thon dài bấm số gọi cho Định và một người…..

30′ sau…..

_Ưm….đau quá- Nam khẽ rên dần ý thức chuyện gì đã xảy ra cô bật dậy

_Mẹ , mẹ có sao k

_Ưm……-bà Hoa

Thấy vậy Nam cởi trói cho bà:

_Mẹ có sao k- Nam lo lắng

_Mẹ không sao, xin lỗi đã liên lụy con- bà Hoa ôm con gái vào lòng

_K đâu…- Nam chưa nói hết câu thì…

_Ồ, tỉnh rồi sao cô công chúa xinh đẹp, ngây thơ của tôi- bà Liên

_Cô muốn làm gì con gái tôi- bà Hoa tức giận hỏi

_K nghĩ đến mình mà còn lo cho con sao, ôi thật cảm động quá, phải không công chúa xinh đẹp- bà Liên nhếch mép

Im lặng…….đối với Nam im lặng có nghĩa là khinh bỉ

_Làm bộ thanh cao sao?- bà Liên đi đến nâng mặt Nam lên thì

“Chát” bà ta lãnh trọn một cái tát của Nam

_Mày sao mày dám đánh tao, mày và mẹ mày đều đê tiện như nhau- bà Liên nói, giọng đây tức giận

_Bà có tư cách gì mắng mẹ tôi, bà mới là người đê tiện- Nam gần như hét lên. Bà ta k xứng và k ai có tư cách mắng mẹ cô, bà là một người phụ nữ hiền lành tốt bụng, bà rất yêu thương ba và cô, bà nhất định không phải kẻ đê tiện

_Nói cũng đúng nhỉ? Nói cho mày và mẹ mày bt nhé chuyện vu khống mẹ mày ngoại tình là tao làm đấy, tao còn âm mưu chiếm đoạt tài sản của nhà mày đó, có trách thì hãy trách ba mày mù quáng và ngu ngốc quá thôi…ha…ha….ha….- bà Liên cười nụ cười thuộc về loài quỷ

_Nhưng tại sao chứ, tôi đâu thù oán gì với cô dù sao chúng ta cũng là bạn- bà Hoa nghẹn ngào nói

_Bạn…ha…ha…tôi với cô đã k còn là bạn từ khi hắn chọn cô, tại sao chứ tôi có gì không tốt sao hắn lại chọn cô- bà Liên đầy tức giận

_Anh ấy chọn tôi vì anh ấy yêu tôi-bà Hoa nói đầy tự tin

_Mày…..- bà Liên thẹn quá hóa giận định giơ tay lên đánh bà Hoa thì một bàn tay rắn chắc giữ lại:

_Cô còn gì để nói không- ông Thành gằng từng chữ

_Em…em…..- bà Liên ấp úng nói không ra lời, bà nhớ đâu có tiết lộ cho ai chuyện này

_Tôi sẽ giải quyết cô sau- ông Thành lạnh lùng nói

Quay sang mẹ con Nam nói bằng giọng nghèn nghẹn:

_Anh….anh xin lỗi hai mẹ con….anh, anh đưa hai mẹ con về nhà nhé- giọng nói vội vã như thể sợ bà Hoa và Nam từ chối

Bà Hoa không nói gì, ánh mắt nhìn ông Thành có đau khổ, dằn vặt lại có xót xa, bà rất muốn nói bà sẽ tha thứ cho ông nhưng sao câu nói đến miệng thì bị một lực vô hình nào cản lại…..bà đứng lặng….không nói nên lời……nước mắt lặng lẽ rơi

Ông Thành cũng không kém hơn bà Hoa là mấy, ông có thể nói mấy lời đó là đã can đảm lắm rồi….ông sợ…một nỗi sợ vô hình….ông đã đối xử tệ với bà Hoa như vậy thử hỏi sao bà có thể tha thứ cho ông nhưng ông không muốn hai người kết thúc thế này,ông sẽ làm tất cả chỉ cần bà Hoa tha thứ cho ông

Hai người cứ đứng đó…im lặng….cho đến khi

_Muốn đi sao? Đâu dễ vậy? Đã đến đây rồi thì làm khách ở đây luôn thể, thế nào hả? anh yêu- giọng nói sảo trá của bà Liên phá tan k khí im lặng đến ngạt thở

_Cô im đi, tránh ra tôi phải dẫn mẹ con cô ấy về,tui sẽ xử cô sau- ông Thành lạnh lùng gầm lên

_Anh yêu à…..anh nói nghe sao dễ quá?- bà Liên cười

_Ra đây đi, thủ tiêu họ luôn cũng được….ha….ha…..ha- bà Liên bỏ đi để lại một tràng cười khả ố

Năm mươi tên (không rõ nguồn gốc mình cũng k bt là cái quái gì, nhưng chắc k phải mafia) mặc đồ đen đi vào chắn ở cửa và

_Bọn mày tránh ra- ông Thành vừa nói vừa lao vào họ, ông cũng từng là cao thủ nhưng vì tuổi đã k còn tre nữa có lẽ ông không trụ được lâu

_Con giúp ba- Nam nói, giọng nói đầy sự lạnh nhạt, nhưng cô đâu thể làm ngơ trước cảnh ba mình tuổi không còn trẻ nữa mà phải lao vào đấm đá để bảo vệ mẹ con cô, dù ba đã làm sai nhưng dù sao đó cũng là ba cô

Nam lao vào đấm đá bọn chúng, chúng cứ như người sắt đánh mãi không gục mà còn từng lớp một xông lên, Nam bt cô sắp không được, k phải chúng là người sắt mà là cô đang dần mất sức, lúc cô tỉnh lại sau khi bị đánh ngất do qua hoảng sợ mà cô không nhận ra sau gáy mình máu bắt đầu tuông….nhưng khi cơn đau ập đến cô mới nhận ra….Cô không thể gục được, cô còn phải đưa ba mẹ ra khỏi đây….

———-

Khác với sự hỗn chiến bên trong k khí bên ngoài lại tĩnh lặng đáng sợ….ánh trăng soi sáng như theo dõi một người

_Sao cậu không cho mình vào hình như Mai sắp chịu không nổi rồi- Định sốt ruột khi thấy Nam ngày càng yếu

_Còn phải chờ đến phút cuối cùng đã, mình cũng rất lo nhưng cậu hãy tin mình, mình k để ai làm tổn thương cậu ấy đâu, cậu tin chứ..- Nhật nhìn về phía Định

_Tất nhiên rồi thủ lĩnh- Định khẽ nở nụ cười, tuy có phần lo cho Nam nhưng Định tin tưởng vào quyết định của Nhật, từ ngày thành lập nhóm họ đã quyết định tin tưởng lẫn nhau dù ở hoàn cảnh nào đi nữa, với lại Nhật là người nhìn xa trông rộng nhất nhóm, quyết định của cậu ấy nhất định đáng tin

———–

Bà Hoa không biết phải làm sao trước cảnh diễn ra trước mắt, bà biết con gái mình đang yếu nhưng bà không biết phải làm sao. Bỗng có một tên cầm dao định chém bà…

_Cẩn thận- ông Thành lao đến đỡ giúp bà một nhát dao

_Anh ơi, anh không sao chứ- bà Hoa khóc nấc lên

_Anh không sao, em có thể hứa với anh một chuyện không, đừng rời xa anh và con…. có ….được không- ông Thành nói đứt quãng

_Em hứa, em hứa mà,xin anh đừng nói nữa…tôi van các người để tôi đưa anh ấy đi bệnh viện…- bà Hoa vừa khóc vừa hét lên với đám người… không phản ứng…..

Nghe tiếng mẹ hét Nam mơ hồ chú ý đến chỗ mẹ

_Ba,..ba đừng làm con sợ mà..hu..hu..-Nam khóc dù sắt đá tới đâu cô cũng không thể làm ngơ, người đó- người cha luôn rất yêu thương cô, lúc nào cũng chiều chuộng cô, dỗ dành cô…sao….bây giờ…. Không…không thể cha cô nhất định không có chuyện gì….Nhật à, Định à..các cậu mau đến đây đi…Nam ngã xuống ý thức mơ hồ..do mất máu quá nhiều hay do đã không còn hi vọng…

Bọn người định xông vào họ thì một giọng nói lãnh đạm nhưng chứa đầy uy quyền cất lên, khí chất đó làm người ta phải e dè

_Dừng tay- Nhật cất tiếng giọng nói có phần lãnh đạm hơn bình thường

_Cậu có sao không Nam, cậu tỉnh lại đi- Định hét lên khi thấy Nam bất tỉnh

Nhật và Nam điên cuồng lao vào bon chúng, khi chúng gục hết Nhật bước đến nhét vào miệng Nam và ông Thành một viên thuốc màu đen rồi cùng bà Hoa và Định đỡ họ vào bệnh viện

_Các cậu cuối cùng cũng đến rồi- Nam nói trong cơn mê sảng

_Ừ, bọn mình đến rồi cậu và ba nuôi cố lên nha- Định nói giọng nghẹn ngào

_Anh ơi, con ơi mọ người nhất định phải không có chuyện gì- bà Hoa nói trong nước mắt

_Mẹ yên tâm đi, họ sẽ không sao mà- Định an ủi bà Hoa, nhìn Nhật không nói gì, vẻ mặt bình thường nhưng người tỏ ra hàn khí đáng sợ Định cũng hiểu Nhật giận đến mức nào

Bệnh viện…..sau một đêm được các bác sĩ cấp cứu,ông Thành và Nam cũng không sao và được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt, sau khi hóa giải mọi hiểu lầm bà Hoa và ông Thành cũng trở lại như trước và mọi người lại được nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng thanh thản cùng hạnh phúc của Nam…thế là đủ

Nhưng bầu trời ngoài kia vẫn không rạng rỡ mà vẫn âm u ảm đạm không có dông bão ….. liệu điều gì sắp xảy ra khi mà người ta thường nói “trước cơn bão dữ dội mọi thứ thường rất bình yên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play