Anh đưa mọi người đi xung quanh tòa nhà 1 vòng sau đó đi đến 1 cái hồ ở phía đông, xung quanh hồ có rất nhiều cây cối hình thù kì lạ, thân cây màu nâu vàng lúc sáng lúc tối, những chiếc lá nhỏ hình trái tim sáng lấp lánh và trên những cành cây có cái gì đó tròn tròn, màu tím to bằng nắm tay trẻ con sáng long lanh đung đưa theo gió, nhìn chúng có vẻ là quả của cây. Cả hồ sáng lên nhờ ánh sáng của những cái cây ấy, mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh sáng mờ ảo trông thật lung linh, huyền mị. Mọi người tạm ngồi nghỉ ở một gốc cây gần đó

_Woa ….đẹp quá- Lan say mê chạy nhảy

_Lãng mạn quá ta- Mai cười cười

_Đây là cây gì vậy Anh- Kiên tò mò hỏi

_Cây ước nguyện- Anh nói nhẹ

_Có nghĩa là chúng ta ước cái gì cũng được hả ?- Huy

_Không hẳn, nhưng có thể ước một số chuyện trong khả năng, ví dụ như pháo hoa- Anh giải thích

_Vậy phải làm sao, chỉ mình đi- Lan phấn khích

_Làm theo mình, đầu tiên bẻ một quả của cây ước nguyện, tách làm đôi sẽ thấy bên trong là những ngôi sao lấp lánh, lấy một ngôi sao đặt vào lòng bàn tay, tập trung suy nghĩ đến thứ mà mình muốn có,sau đó thì thế này…-Anh xòe tay lấy ra mấy viên kẹo (Tg : Nhi biết rồi nha ! chị thích ăn kẹo, hông biết anh có biết không ta ^_^)

_’’Thì ra cô ấy cũng thích đồ ngọt, thật đáng yêu’’- Quân cười khẽ, cảm giác thật bình yên, thật ngọt ngào, có lẽ cậu không biết mình yêu Anh khi nào nhưng cậu chắc chắn kiếp này mình chỉ có thể yêu Anh, không thể yêu ai được nữa, hình bóng Anh đã lấp đầy con tim cậu, cậu chỉ muốn có Anh trọn kiếp này

_Woa, được rồi nè- Lan xòe tay, trong tay cô là một xấp pháo hoa

_Đốt đi Lan- Mai đưa cho Lan một cái bật lửa

_Anh à, đến đây chơi đi- Lan huơ huơ cây pháo hoa đang cháy phát ra ánh sáng bàn bạc chiếu vào gương mặt búp bê của cô trông như một thiên sứ nhỏ đi lạc đến trần gian

_Đến chơi đi Anh, vui lắm- Mai cười tươi như một cô công chúa làm ai đó ngẩn ngơ

_Các cậu chơi đi- Anh lắc đầu cười nhẹ nhưng chỉ thoáng qua. Có lẽ sự trầm lặng của cô một phần là do tính cách nhưng phần nhiều cũng là vi hoàn cảnh, tính cách trầm lặng của mỗi người được giấu ở nơi sâu nhất của góc khuất tâm hồn vì không ai muốn mình trở nên lạnh lùng vô cảm nhưng vì hoàn cảnh và những tổn thương mà từ nhỏ cô phải chịu nên tâm hồn của cô ngày càng lạnh lẽo, ngày càng vô vị. Nhưng cô không quan tâm, có lẽ từ khi một người bước vào cuộc sống của cô, mọi thứ đã thay đổi và chính cô cũng vậy

_Mai, qua bên này đi- Huy gọi Mai qua 1 gốc cây gần chỗ Anh và Quân

_Được rồi, qua ngay đây- Mai chạy lại chơi cùng Huy, lúc này bên hồ chỉ còn lại Lan và Kiên

—————————–

_Sao em không chơi cùng họ- giọng nam trầm thấp của Quân vang lên cạnh Anh

_Có khi chỉ thích ngắm họ vui vẻ thôi, còn anh- Anh nhìn về phía Quân, một cái nhìn sâu

_Đơn giản, chỉ thích ngồi đây thôi- Quân cười khẽ, câu nói của cậu còn một phần sau :’’ vì em cũng ở đây’’ nhưng cậu không nói, có lẽ cậu cảm thấy mình còn cách Anh quá xa. Cậu là một người kiêu ngạo, cậu muốn mình có đủ sức mạnh để bước bên Anh- người cậu yêu, đủ bản lĩnh để bảo vệ Anh. Cậu sẽ dùng tình cảm chân thành của mình để làm tan chảy trái tim đã đóng băng của cô, cậu muốn mình sẽ là người duy nhất bước bên cô.

—————————–

« Ùm….. »

_Lan bị rơi xuống hồ rồi- là tiếng của Mai

« Ùm….. »thân ảnh Kiên lao xuống hồ

_Sao rồi, có chuyện gì ?- Anh lo lắng

_Lan bị trượt chân ngã xuống hồ- Huy

_Lúc trước đã bảo là học bơi cho đàng hoàng rồi mà không chịu, giờ thì hay rồi, cũng may Kiên đã nhảy xuống cứu cậu ấy rồi- Mai thở dài

_Đừng nói nữa, họ lên rồi kìa-Quân nhìn hướng bờ hồ thì thấy Kiên đã đỡ Lan lên

_Chúng ta qua đó đi- Huy giục

_Khoan…- Anh bỗng nói, có cái gì lóe lên trong đôi mắt

_Sao vậy ?- Mai

_Đi thôi, mọi người muốn làm bóng đèn sao ?- Anh xoay người đi về phía ngôi nhà

_Ủa, là sao ?- Huy ngây thơ

_Đi thôi, anh nói nhiều quá- Mai kéo Huy đi, cậu còn chưa kịp ú ớ gì

————————

Kiên nhìn gương mặt không huyết sắc mà đau lòng, nhưng cậu lại giận mình hơn , giận mình không bảo vệ được người cậu yêu, đã làm cho cô bị tổn thương

« Khụ…khụ….khụ… » Lan ho sặc sụa…

_Em tỉnh rồi hả- Kiên lo lắng nhưng ngay sau đó lại trở thành bộ mặt đen thui

_Phù….may thiệt, không sao rồi- Lan thở phào, gương mặt dần dần có huyết sắc

_Em còn nói nửa hả, đã không biết bơi sao không cẩn thận gì hết, lỡ anh không đến kịp thì sao ?,em có biết là anh lo lắng lắm không, lỡ em xảy ra chuyện gì thì anh biết phải làm sao hả- Kiên gầm lên( Tg : ôi hình tượng ôn nhu của anh Kiên~~)

_Em,…em xin lỗi- Lan cúi gằm mặt, cô chưa bao giờ thấy Kiên nổi giận, đây là lần đầu tiên Kiên nổi giận với cô, cô sợ lắm

Kiên ôm Lan vào lòng thật chặt, thì thầm :

_Anh mới là người phải xin lỗi, xin lỗi đã không bảo vệ được em, xin lỗi đã làm em sợ, nhưng vì anh sợ mất em nên anh mới vậy, xin lỗi…anh yêu em( Tg : bắn pháo hoa nào, cuối cùng anh Kiên cũng có dũng khí ‘tỉnh tò’ với chị Lan òi)

_Hả ??- Lan ngẩn người, mặt đỏ như trái cà chua rồi, đây không phải là lần đầu tiên cô được tỏ tình nhưng cảm giác lần này không giống, cô bối rối không biết phải làm sao, nửa muốn đồng ý, nửa lại không biết phải làm như thế nào

_Làm bạn gái anh được không ?- Kiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lan, chợ đợi, khẩn cầu, cậu sợ bị từ chối

Từng giây, từng phút trôi qua……

Lan nhẹ gật đầu, cô không biết mình có yêu Kiên không nhưng khi nhìn Kiên cô lại không tự chủ mà gật đầu, lúc ở bên Kiên cô có cảm giác rất lạ,, tận đáy lòng rất bình yên, rất ấm áp và rất ngọt ngào, cô muốn cảm giác đó không bao giờ biến mất- cảm giác mà ở bên bất cứ ai cô cũng không có được chỉ trừ Kiên

_Cảm ơn em…..cảm ơn em…..anh yêu em…..mãi mãi yêu em- Kiên ôm Lan thật chặt, cúi đầu, đặt xuống đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn, lúc đầu Lan còn bỡ ngỡ vì dù sao đây cũng là nụ hôn đầu của cô mà nhưng cô dần dần bị cuốn vào nụ hôn ngọt ngào đó….

Không biết Nhi miêu tả đoạn này có sến quá không nữa, các bạn cho ý kiến để Nhi chỉnh sửa nha, thanks các bạn nhiều nhiều ^ ^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play