Một ngày nữa lại đến trong không khí không nóng gay gắt nữa nhưng lại có mùi vị hanh heo lan tỏa, thường những ngày cuối thu mới có không
gian như vậy….
Biệt thự nhà họ Vương cũng là nhà của Anh, cây xối xung quanh xanh mát, tạo cảm giác thoải mái trong những ngày hè thế này….
Mọi chuyện đã qua…..và có những thứ mới sẽ đến…
_Các cậu nói với gia đình chuyện đó chưa- Anh nằm dưới một tán cây
_Ba mẹ mình không có ý kiến, ba mẹ mình tin tưởng cậu mà- Lan cười hi hi. Cô nói vậy không phải nói suông mà là có chứng cứ, ba mẹ cô rất tin tưởng Anh, mỗi lần cô xin đi chơi ba mẹ đều không cho nhưng nếu nói có
Anh cũng đi thì ba mẹ lại rất tin tưởng như muốn giao luôn cô cho Anh
chăm vậy. Nhiều lúc cô cũng rất ganh tỵ Anh, Anh lúc nào cũng trầm ổn,
tạo được lòng tin với ba mẹ cô còn cô thì suốt ngày bị cười là trẻ con,
cô thấy mình cũng bình thường mà có gì trẻ con đâu nhưng bất quá cô cũng rất vui vì mình không chọn lầm bạn để chơi và vui hơn khi ba mẹ tin
tưởng bạn thân của cô mặc dù khi đó họ không biết thân phận của Anh
_Ba mẹ mình cũng vậy- Mai nói nhẹ
_Còn các anh- Anh nhìn tụi hắn, khi ánh mắt nhìn đến gương mặt Quân thì nhanh chóng tránh sang chỗ khác nhưng không có ai biết
_À, tụi anh không thành vấn đề- Quân nhìn sang Anh rồi lãng đi ( Tg: cái thái độ né tránh này là sao đây ta ^_^)
_Vậy tốt rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi gặp Phiêu Linh- Anh lơ đãng nói
_Woa…..thật sao, Phiêu Linh chị ấy nhìn thế nào- Lan phấn khởi
_Tới lúc cậu gặp sẽ biết, à, tới lúc các cậu gặp chị ấy đừng gọi chị ấy là Phiêu Linh, gọi Sita đi- Anh nói, giọng nói xẹt qua một tia
thương cảm dễ dàng nhận ra
_Tại sao?- Quân hỏi
_Vì chị ấy không muốn nhắc lại chuyện cũ, mỗi lần nghe cái tên Phiêu
Linh ấy, chị ấy sẽ nhớ đến ngày đáng sợ đó- Anh nhìn xa xa không nhìn
thẳng vào mắt mọi người, cô không muốn ai nhận ra bất cứ tình cảm nào
của mình nhưng giọng nói của cô nghèn nghẹn cũng đủ cho mọi người biết
tâm trạng cô giờ đây không tốt
Bỗng tiếng bà Quỳnh từ trong phòng khách vọng ra
_Vào nhà đi mấy đứa, nhà có khách
_Vâng- sáu cái miệng đồng thanh
———————————-
_Giới thiệu với các con đây là những người bạn của ta- bà Quỳnh cười tươi
_Sao ba mẹ lại ở đây- tụi hắn ngạc nhiên
_Sao, lại không thể ở đây, Quỳnh là bạn tụi ta mà- bà Ngọc- mẹ Kiên cười cười nhìn sang Lan làm cô chẳng hiểu gì
_Chúng con chào bác trai, bác gái đã lâu không gặp- Anh, Mai và Lan cười nhẹ
_Mẹ biết họ?- Huy
_Không ngờ Quỳnh lại có một cô con gái đẹp thế này- bà Thúy- mẹ Huy xuýt xoa lờ đi cả cậu con trai
_Bọn ta từng bị cướp ngoài đường nhưng may mắn được cứu, người cứu chúng ta là ba cô gái này đây- bà Ngọc nói
_Ồ- tụi hắn ồ lên như hiểu ra
_Quả thật rất giống, phải không anh- bà Hạnh nhìn sang chồng
_Giống, cậu nói cái gì giống- bà Quỳnh không hiểu
_Cô ấy nói, con gái em rất giống em, ngay cả nụ cười cũng giống- ông Duy- ba Quân nói
_Còn chưa chắc đâu- bà Quỳnh lẩm bẩm
_Con gái cậu đây, vậy con trai đâu, thằng bé nhất định rất tuấn tú- bà Thúy hỏi
_À, nó lại đi công tác rồi- bà Quỳnh nói có vẻ tiếc nuối nhưng hơn ai hết bà biết bây giờ con trai mình đang ở đâu. Thật ra, ngay khi mọi
việc của bà và chồng ổn định lại, Thiên Minh đã về Nhật Bản rồi, nó về
để chuẩn bị trước những sự việc sắp xảy ra và cũng là chờ đợi Thiên Anh
và bạn của con bé đến. Con trai bà cũng là một trong những chủ nhân của
đá hộ pháp nên nó phải đảm bảo mọi việc diễn ra thuận lợi, nếu không……
_Thế thì tiếc quá, tôi nghe nói con trai cậu tuấn tú giống hệt cậu đúng không?- ông Long cười cười
_Thôi, mọi người ở lại dùng cơm đi, lâu rồi chúng ta không trò chuyện- ông Phong cười nói
_Được, hôm nay chúng ta phải uống một bữa cho thỏa mới được-ông Long- ba Huy cười ha hả
_Chúng tôi nhất định hạ được cậu- ông Minh hất mặt
Một ngày bình yên cứ thế trôi qua trong sự hạnh phúc và tiếng cười……. nhưng liệu mọi chuyện tiếp theo cứ vậy trôi qua một cách bình yên….
———-Em là đường phân cách hai ngày sau——–
Sáng, sân bay Tân Sơn Nhất chuyến Việt Nam – ToKyo
Phía ngoài phòng chờ, những con người tấp nập, vội vã…
_Các con đi cẩn thận nha- bà Ngọc chấm chấm nước mắt
_Mẹ đừng khóc nữa- Kiên ôn nhu
_Các con nhớ gọi điện thoại về cho ba mẹ nha- bà Thúy biết được tính
chất nghiêm trọng của sự việc lần này, bà thật sự không muốn cho chúng
nó đi chút nào nhưng nếu tụi nó không đi thì thế giới này cũng sẽ lâm
nguy, bà chỉ biết cầu nguyện cho chúng đừng có chuyện gì
_Các con nhớ chăm sóc tốt bản thân, có biết không?- bà Hạnh không kìm được mà khóc thút thít
_Vâng, tụi con biết ạ- mọi người đồng thanh
_Thôi các con đi đi, coi chừng trễ, đi cẩn thận- ông Phong tuy tiếc
núi, muốn bù đắp cho đứa con gái nhỏ, nhưng sứ mệnh của nó, anh nó và cả bạn của nó nữa, ông không thể thay đổi chi bằng thuận theo, hazzzzzz……
Mọi người một lần nữa tiến về phía gia đình của mình ôm thật chặt như gởi lại niềm tin, rồi kéo va li xoay người đi vào phòng chờ…….
————————————-
Trên phi cơ chuyên dụng xa hoa của dòng tộc ASAKi, mọi người đã ngủ chỉ có Anh và một người không ngủ
_Em không ngủ sao?- Quân hỏi cố gắng tạo không khí thật tự nhiên
_Em không mệt- Anh không nhìn Quân ánh mắt chỉ nhìn ngoài bầu trời xa xăm ngoài kia, từng cuộn mây trắng muốt thật tinh khiết, khóe miệng
không tự chủ giương lên một nụ cười như có như không, cười không biết vì cảnh đẹp hay vì không gian ấm áp nhờ có một người…….
Quân không biết nói gì nữa, khi nhìn thấy được nụ cười như có như
không của Anh, cậu không tự chủ được mà mê đắm, lún sâu vào đó, chỉ biết lặng ngắm người con gái ấy, khi Anh không nói chuyện con ngươi tím
phẳng lặng không gợn sóng những lúc như vậy cậu không biết cô đang suy
nghĩ điều gì nhưng cậu lại bị thu hút chỉ biết si ngốc nhìn cô. Cậu đã
thầm nghĩ ” Có một ngày tôi sẽ bước cùng em trên một con đường, sẽ bảo
vệ em, sẽ cùng em đi qua mọi khó khăn, sẽ hiểu được em và công chúa băng giá à em sẽ chỉ của anh thôi, không được rời xa anh đó!” ( Tg: thật bá
đạo quá, nhưng mà Nhi thích)
Còn Anh, lúc này cô lẳng lặng ngồi không nói chuyện, cô đang suy nghĩ về những gì mà mẹ truyền cho cô bằng tâm niệm lúc ở sân bay
—–Hồi tưởng ngắn———————-
Lúc mọi người ôm chặt nhau, bà Quỳnh đã sử dụng linh lực pháp sư của
mình truyền những gì bà muốn nói cho Anh bằng tâm niệm ( một hình thức
nối kết giữa hai người thông qua linh, hai người có linh lực khi không
muốn nói chuyện trực tiếp với nhau thì có thể sử dụng tâm niệm và người
khác sẽ không thể biết họ nói gì)
_” Lúc trước mẹ không yên tâm về lần đối đầu này của con và hắn, dù
sao hắn cũng đã sống rất lâu rồi, nhưng lần này mẹ đã có thể yên tâm, vì con đã tìm được thứ vũ khí mạnh nhất để đối đầu với hắn và cả những thế lực tà ác khác, nhưng có lẽ bây giờ con vẫy chưa biết được thứ đó là gì đúng không?”
_”Vâng, con vẫn không tìm ra nó, mẹ có thể gợi ý cho con không?”
_”Thứ đó con phải tự mình tìm ra và hiểu nó, con rất thông minh có một ngày con sẽ hiểu được thôi”
——-Kết thúc hồi tưởng———
Thời gian trôi rất nhanh, chiếc phi cơ đã gần hạ cánh xuống sân bay lớn nhất ở trung tâm Tokyo
_Xin chào tiểu thư, chào các thiếu gia tiểu thư- khi vừa bước xuống
máy bay, đã có hai hàng vệ sĩ mặc vét đen chào hỏi mọi người. Mới đầu
còn ngạc nhiên nhưng mọi người (tức Mai, Lan và tụi Quân) đều là những
người lớn lên tù gia đình có địa vị xã hội, như thế nào lại không biết
hai hàng vệ sĩ này là để bảo vệ họ
_Không có việc gì rồi, về nhà đi- Anh lạnh lùng nói
_Dạ- hai hàng vệ sĩ cung kính và còn có cả thán phục, họ đều là những người làm việc lâu năm của dòng tộc ASAKI, họ chứng kiến Anh lớn lên,
sức mạnh của cô họ cũng biết được nên giọng nói có phần thán phục
Mọi người lên một chiếc xe thể thao chuyên dụng, chiếc xe phi thẳng
trong dòng xe cộ tấp nập, không lâu chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi
nhà truyền thống rộng bao la , xung quanh lại trồng đầy những cây anh
đào tạo cảm giác thư thái, không sai những cây anh đào đó Anh và mẹ cô
đều thích nên ông bà Anh lúc còn sống đã trồng nó xung quanh nhà, mùa
xuân đến những cánh hoa đào bay bay theo gió mang theo cả mùi hương
thoang thoảng làm người ta cảm thấy thư thái, sảng khoái đến lạ.Những
cây đào trong sân lá đã úa vàng và gần rụng hết, chỉ còn lại mấy chiếc
lá vàng trơ trọi trên cành. Mọi người im lặng đi theo Anh, cả Lan là
người rất thích nói cũng im lặng tận hưởng cảm giác thư thái mà có chút
điều hiu này……
_Tiểu thư đã về, chào các thiếu gia tiểu thư- ông quản gia cúi người chào, vẻ mặt nhăn nheo, già nua vui mừng
_Bác đừng làm vậy, mau đứng lên đi, mà sao bác biết các bạn của con- Anh đỡ ông quản gia
_À, thiếu gia đã nói với tôi việc tiểu thư đưa bạn về- ông mỉm cười
_Giới thiệu với mọi người đây là quản gia nhà em- Anh nói, gương mặt không cảm xúc gì
_Chúng cháu chào bác ạ- mọi người ( trừ Anh) khom người chào ông quản gia
_Ấy, các thiếu gia tiểu thư đừng khách sao như vậy- ông quản gia hữu lễ nói
_Bác đừng gọi tụi con thiếu gia, tiểu thư nữa, nghe xa cách lắm, gọi
tụi con bằng tên là được rồi,con là Lan, (chỉ Mai) đó là Mai còn đó (
chỉ lần lượt tụi hắn) là Quân, Huy và Kiên- Lan nhanh mồm nhanh miệng
nói
_Thế sao được, các cô cậu là bạn của tiểu thư lão đâu thể vô lễ được- tuy nói vậy nhưng đáy mắt ông ý cười rõ rệt, tiểu thư của ông quả có
mắt nhìn người, không có chọn sai bạn từ cử chỉ hành động có thể thấy họ là con nhà gia giáo vả lại còn người tốt, nên ông rất yên tâm, từ nhỏ
tiểu thư đã không có bạn bè, nhìn những đứa trẻ khác vui đùa mà tiểu thư nhà ông chỉ có thể ở nhà luyện tập, học hành ông rất đau lòng, quá
trình trưởng thành của tiểu thư ông đều biết hết, như thế nào lại không
đau lòng cho tiểu thư. Gần đây nghe nói hiểu lầm của phu nhân và lão
gia( chỉ ba mẹ Anh) đã được hóa giải ông cũng vui thay, rốt cuộc tiểu
thư cũng có được một gia đình hạnh phúc rồi, bù đắp được những chỗ
khuyết trong lòng, bù đắp lại tuổi thơ buồn bã…. Ông thật sự vui vì tiểu thư đã tìm được những người bạn tốt như vậy…..
_Nhưng mà, tụi con thấy ngại lắm- Mai nói
_Có gì phải ngại đâu, đó là quy định với lại là lão cam tâm tình
nguyện hầu hạ gia tộc ASAKI- gương mặt già rạng rỡ hẳn lên như có cái gì hãnh diện lắm. Mỗi lần nhắc tới là lão lại thấy cảm động, phu nhân,
thiếu gia và tiểu thư đối xử rất tốt với lão chưa bao giờ dùng thái độ
chủ tớ để nói chuyện với lão mà còn quan tâm lão như người nhà, đâu chỉ
có lão mà cả những người trong ngôi nhà này nữa, ai cũng kính phục và
trung thành với phu nhân, thiếu gia và tiểu thư, tuy họ cao sang, quyền
quý nhưng luôn đối với mọi người hòa nhã dễ gần, không giống như những
người khác trước mặt thiên hạ thì tỏ vẻ lịch sự, nhu mì, hiền thục nhưng xoay lưng lại toàn là những lời ghê tởm, giả dối
_Thôi, các cậu cũng mệt rồi, để mình đưa các cậu về phòng nghỉ- Anh nói với mọi người rồi quay sang nói với ông quản gia
_Bác cứ đi làm việc của mình đi
_Dạ, tiểu thư- ông quản gia xoay người rời đi
Anh đưa mọi người đến biệt viện phía Đông, nơi mặ trời mọc, cô thích
ngắm ánh nắng buổi sáng nên bố trí phòng của mình ngay biệt viện phía
Đông. Ngoài phòng cô biệt viện phía Đông còn có khoảng bảy tám phòng
trống khác, cô chắc chắn quản gia đã cho người quét dọn rồi, ông là một
người chu đáo trong mọi việc. Biệt viện phía Đông toàn bộ được làm bằng
tre chứ không phải gỗ như những biệt viện khác nên tạo cảm giác mát mẻ.
Dẫn mọi người về phòng xong, Anh nói
_Phòng của em ở ngay giữa phòng Mai và Quân, mọi người thấy có gì bất tiện cứ nhấn cái nút cạnh cửa, sẽ có người lên giúp mọi người, thôi mọi người nghỉ đi, em cũng nghỉ đây- Anh nói
_Ừm- mọi người đồng thanh rồi vào phòng đóng cửa nghỉ ngơi
————————————
Cốc…cốc…cốc……
_Mọi người dậy đi- tiếng Anh vọng trên hành lang
“Cạch” năm cánh cửa mở ra một lúc
_Có chuyện gì vậy Anh, mình buồn ngủ lắm- Lan ngái ngủ dựa vào cửa,
cái đầu gục gục, khi đầu Lan sắp đụng phải cửa hứa hẹn một cuộc va đập
thật đau thì cô rơi vào một vòng ôm ấm ám
_Sao em mê ngủ vậy, lỡ ngã thì phải làm sao- giọng Kiên trách móc nhưng cũng rất ôn nhu
_Em, xin lỗi- Lan vội nhảy khỏi người Kiên, cơn buồn ngủ biến đâu
mất, chỉ thấy mặt cô đỏ lự như quả cà chua chín trông vô cùng đáng yêu
_Thôi, hai người đừng có diễn tình chàng ý thiếp nữa, không sợ làm
những người độc thân như chúng tôi ganh tỵ hay sao- Mai trêu Lan làm mặt cô đỏ hơn
_Cái gì mà tình chàng ý thiếp chứ, cậu thật…..- Lan chưa nói hết câu thì Huy đã chen vào
_Em yêu không cần ghen tỵ, em có có anh chúng ta chơi trò tình chàng ý thiếp cũng không tệ đ…….Á, Á sao em đánh anh- Huy bị Mai cho ăm một đấm la oai oái, nhưng thật ra Mai đánh không mạnh
Không khí ngượng ngùng của Lan và Kiên nhờ sự nháo loạn của Huy và
Mai nên cũng dịu xuống nhưng Lan cứ không dám nhìn thẳng Kiên như sợ gặp phải quỷ vậy
_Thôi các cậu đừng nháo nữa, vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn cơm- Anh
mỉm cười nhưng không biết nụ cười đó đã bị một người thu vào mắt
_”Em cười rất đẹp, phải chi ngày nào em cũng vui vẻ cười tươi và phải chi người làm em cười là anh, giờ anh mới biết tình đơn phương có bao
nhiêu dằn vặt”- Quân nhìn Anh cười khổ một cái rồi xoay người vào phòng
không nói gì (Tg: anh có chắc yêu đơn phương người ta hông mà nói nói
mạnh miệng dữ vậy, biết đâu chị ấy cũng thích anh thì sao)
Sau khi vệ sinh cá nhân xong mọi người đi xuống phòng ăn thì đã bị
hấp dẫn bởi một bàn thức ăn có màu có sắc có hương có vị cho nên vì thế
mà một bàn thức ăn đã hoa hoa lệ lệ hết sạch
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh của cời ô tô và một lát sau
_Anh về rồi- Thiên Minh bước vào phòng ăn cười gian
Mọi người có cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng nhưng về
phần tại sao lại ớn lạnh thì hoàn toàn không biết, không ai để ý Anh đã
đổ mồ hôi, mày khẽ giật giật
_Chào anh, anh…..- năm người chưa nói hết câu thì
_Bé………..con…….- giọng Ngọc trong trẻo mà vang dội (-_-!) chạy đến ôm chầm lấy Anh, sau đó nhìn sang mọi người đang hóa đá
_Ôi, các bé con cũng ở đây nữa sao- mọi người giật giật khóe miệng,
đã biết những từ ngữ Ngọc nói ra sẽ không dễ nghe gì, nhưng sao hôm nay
lại gọi họ là “bé con” không phải từ này chị dùng riêng cho Anh sao, như thế nào lại lây sang người họ a, Ngọc đúng là không làm xấu hổ biệt
danh giết người không cần dao mà!!!!
Mặt mọi người ai nấy dầy vạch đen
_Thôi, em đừng có đùa nữa, mọi người bị em dọa bây giờ- Thiên Minh trầm giọng
_Biết rồi, suốt ngày cứ quản giáo người ta, y như ông già 80 tuổi-
Ngọc lẩm bẩm nhưng những lời đó lại lọt vào tai mọi người không sót một
chữ nào. Chỉ thấy mặt mọi người xám ngắt ” Thiên Minh = ông già 80 tuổi” như thế nào cũng không thể hình dung nha. Còn Thiên Minh thì chỉ thấy
mặt đen đi, trong lòng một trận lửa giận bừng bừng
Cảm giác được sự nguy hiểm, Ngọc nhìn sang Thiên Minh, chỉ thấy cậu đen mặt thì vội cười hihi
_”chụt”, anh đừng giận, em chỉ đùa thôi mà- hôn chụt lên má Thiên
Minh, Ngọc bày ra bộ dáng cún con vô tội trông thật đáng yêu (Tg: chị
thật cáo ooooooooo) làm ngọn lửa trong lòng Thiên Minh như quả bóng bị
xì hơi phút chốc tan biến mất (Tg: anh thật không có tiền đồ)
_Đủ rồi, ăn xong thì đi thôi- Anh hạ thấp giọng
_Đi gặp Phiêu…à không Sita hả- Lan hỏi
_Ừm- Anh ‘ừm’ một tiếng rồi không nói nữa
_Vậy đi thôi, anh và cô ấy sẽ đi cùng- Thiên Minh nói, ”cô ấy” thì tất nhiên là Ngọc rồi
Anh dẫn mọi người đi qua lối đi mà lúc nhỏ cô đã đi qua rất nhiều
lần, cảm giác thật quen thuộc. Băng qua khu rừng với muôn ngàn sinh vật
phát triển vô cùng tốt nhưng mọi người lại cảm thấy có một cổ sức mạnh ở đâu đó xa xôi kêu gọi mình, càng vào trung tâm khu rừng thì tiếng gọi
ấy lại càng mạnh mẽ. Thấy vậy Anh cười khẽ
_Các cậu cảm nhận được rồi sao, sức mạnh của dòng tộc ASAKI?
_Hình như là vậy, nó rất mạnh mẽ- Mai nói với Anh cũng như tự nói với mình
_Nhưng hình như có cái gì không phải- Huy nói
_Sức mạnh này hình như rất ấm áp- Lan cũng lẩm bẩm
_Nó kêu gọi mình hãy đến đó, nhưng nơi đó là đâu- Kiên khó hiểu
_Không phải, sức mạnh này không dung hợp với sức mạnh của đá hộ pháp, cả hai sức mạnh mà các cậu cảm nhận được đều không phải. Sức mạnh, mạnh mẽ kêu gọi chúng ta hình như đứng sau cánh cửa đó, còn sức mạnh ấm áp
lại phát ra từ dưới ngôi đền- Quân chỉ vào ngôi đền trước mặt, không
biết từ lúc nào mọi người đã đứng trước ngôi đền ở trung tâm khu rừng
_Phải, cậu đã đoán đúng, sức mạnh dưới ngôi đền là sức mạnh của Đá
Mặt Trời được tổ tiên dòng tộc ASAKI tạo ra từ ánh sáng tinh khiết nhất
của mặt trời vào buổi sáng và hoàng hôn. Còn sức mạnh từ sau cánh cửa là sức mạnh của Sita, hàng trăm năm trước, tổ tiên đã hứa sẽ giúp chị ấy
cầu phúc hối lỗi nhưng ngày mặt trăng đỏ đã không đến, tổ tiên đã dùng
linh lực cuối cùng của mình trước khi qua đời để tách đá hộ pháp ra một phần nhỏ giao cho Sita như lời hứa và cũng là sự liên kết giữa pháp sư
tộc ASAKI và chị ấy, viên đá ấy cũng là một phần linh hồn của tổ tiên
nên các cậu mới cảm thấy có gì đó kêu gọi mạnh mẽ nhưng lại không dung
hợp với sức mạnh của các cậu- Anh nhẹ nhàng giải thích
_Ồ- năm người ‘ồ’ lên một tiếng rồi không có nói nữa
Lúc này Thiên Minh đã chạm tay vào bông hoa anh đào, cánh cửa ”cạch” một tiếng nặng nề mở ra
_Vào thôi- Thiên Minh nói rồi cùng Ngọc sánh vai đi vào
Mọi người thấy vậy cũng vào theo, họ rất ngạc nhiên vì trong một đền
thờ lại có thể có những chuyện như vậy, phía cuối con đường xinh đẹp này sẽ là gì đây?
Như đọc được suy nghĩ của mọi người, Anh vừa đi vừa giải thích
_Con đường này là đường nối với thế giới Bất Diệt nơi tổ tiên đã tạo
ra cho Sita để khỏi phải tránh ánh nắng mặt trời và sự truy đuổi của Ma
Ảnh. Không gian đó không có ánh sáng mặt trời chỉ có bầu trời xanh, mặt
đất bị cỏ bao phủ một màu xanh ngắt, cây cối ở đó có màu sắc không phải
do ánh sáng mặt trời mà là chúng tự phát sáng, tạo ra ánh sáng của riêng mình. Không gian đó gọi là thế giới Bất Diệt vì ma cà rồng ở đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ chết
Thấy mặt mọi người đơ ra, mắt Anh xẹt qua một tia ảm đạm, khó khăn hỏi
_Sợ sao? Các cậu đổi ý vẫn còn kịp
_Tụi mình không sợ mà tò mò- Lan nhìn Anh nói
_Hửm?- Anh nhướng nhướng mi
_Theo như cậu nói thì Ma Ảnh vẫn luôn truy đuổi Sita sao?- Mai hỏi
_Ừ, phải nói là không từ thủ đoạn để bắt được chị ấy- Anh hừ nhẹ
_Tại sao? Vì yêu chị ấy sao- Huy tò mò
_Yêu? Hừ…hắn yêu bản thân hắn thân hắn thì đúng hơn- Anh hừ lạnh
_Ý em là ?- Kiên nhìn Anh hỏi
_Hắn sợ một ngày nào đó pháp sư của gia tộc ASAKI sẽ giúp chị ấy cầu
phúc vào đêm mặt trăng đỏ, thì hắn sẽ vĩnh viễn biến mất, hắn chỉ sợ
mình chết đi thôi, hắn tham lam cuộc sống này, nếu chị ấy còn sống thì
hắn cũng không phải chết- Anh nói nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khinh
thường
_Có nghĩa là, nếu hắn bắt được chị ấy hắn sẽ không cho chị ấy thấy
được ánh sáng mặt trời đầu tiên sau đêm mặt trăng đỏ- Quân im lặng lắng
nghe giờ cũng lên tiếng
_Phải- Anh đáp nhẹ nhàn nhưng lại nghe ra trong giọng nói sự khinh
miệt, bầu không khí bỗng trở nên trầm lắng vì không ai lên tiếng. Bất
giác họ đã đến phía bên kia cánh cửa ở cuối con đường
_Woa …đẹp quá, toàn hoa là thôi- không khí dịu đi nhờ tiếng nói của Lan
Mọi người giờ mới chú ý khung cảnh xung quanh, trời xanh, mây trắng,
cánh đồng hoa trải đến cuối chân trời, xa xa trong màn sương như ẩn như
hiện hình dáng của một ngôi nhà cổ xưa đậm truyền thống của Trung Quốc.
Mọi thứ như mờ như ảo làm lòng người có cảm giác say, say vì cảnh đẹp
chốn thiên đường…..
Mãi ngắm nhìn xung quanh mà Mai, Lan và tụi Quân quên đi cảnh giác
thế là, khuất trong cánh đồng hoa những sợi dây leo dần dần tiến lại,
gió nổi lên giấu hiệu bất thường và còn mang theo cả một làn hương nhè
nhẹ……Những sợi dây leo lao về phía Mai, Lan và tụi Quân ngày càng nhanh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT