Long tử có tiên thân, ba kỳ pháp, một là long cân, hai là long lân, ba là long cốt. Chỉ cần mất ba thứ này, Long tử cũng giống như mãng xà. Mà muốn loại trừ ba thứ này, còn phải vào ngày nhật thực, lúc thiên địa không có ánh sáng, phong ấn pháp lực Long tử, thêm một khắc thì thừa, bớt một khắc thì thiếu.
Ngày tru tiên, trên tru tiên đài mây đen che kín, gió lớn ào ào thổi hào quang lập lòe bốn phía. Một chuyện lớn như việc Long thái tử Tây Hải loại trừ tiên thân, tất nhiên là kinh động đến các cung trên thiên giới. Chúng tiên tiếc nuối Vấn Cốt tiên linh còn thấp, tài đức vẹn toàn, lại phải chịu kiếp nạn này, nhưng lại hiềm đây là việc nhà của Thiên Đế, không tiện nhúng tay, chỉ có thể thương cảm.
“Long thái tử Tây Hải coi thường thiên quy, nhiễu loạn yên bình thiên giới, chiếu theo thiên pháp, phải rút bỏ long cân, loại trừ long lân, khử đi tiên tịch.” Giọng nói của Hiên Viên đại đế vang vọng trên tru tiên đài. Vấn Cốt quỳ ở đó, trong lòng yên ả, nhắm mắt không nghe. Mãi đến khi Hiên Viên hỏi y, đã biết sai chưa, trong lòng y mới động đậy.
Biết sai?
Ta sai ở đâu?
Sai là ta gặp gỡ Hạo Hoàng, hay là Hạo Hoàng gặp gỡ ta? Hay là sai ở thời điểm chúng ta gặp nhau, hoặc là vốn không nên gặp gỡ?
Chỉ là một thoáng kinh hồng*, hắn liền ái mộ ta, mà sau khi ta thật lòng với hắn, lại phát hiện cái gọi là thích, chẳng qua là một bộ da xinh đẹp, và khác với người bình thường trong miệng hắn mà thôi. Hắn vẫn không nỡ bỏ ngôi vị thái tử, vẫn không nỡ bỏ một thân tiên cốt…
(*Kinh hồng: giật mình khi hồng nhạn bay lên, ví với dáng điệu thướt tha uyển chuyển của người con gái đẹp.)
“Tiểu tiên biết sai.”
Sai ở chỗ cuối cùng ta vẫn cứ động lòng.
Công tử nho nhã hứa hẹn với ta dưới ánh pháo hoa rực rỡ, thi thoảng bướng bỉnh tùy hứng, nhưng trong lúc lơ đãng lại bộc lộ sự tinh tế dịu dàng, bao bọc lấy ta, hòa tan ta.
Thôi bỏ đi, chỉ cần Tây Hải vô sự, hắn vô sự, là đủ rồi.
Thấy Vấn Cốt nhận tội, Hiên Viên đại đế khẽ hừ một tiếng, luận về tiên pháp hay chiến công, sợ là Thiên Đế cũng không bằng lão. Ngay cả Thiên Đế cũng phải nhường lão ba phần, lại để cho tiểu Long tử Tây Hải này trêu đùa làm mất hết thể diện, ngay cả con gái lão cũng không còn mặt mũi nào đi gặp chúng tiên. Hôm nay lão cho tiên giả thiên giới được chứng kiến, chọc giận Hiên Viên đại đế lão sẽ có hậu quả gì!
Lúc này mặt trời đã bị che khuất một nửa, Hiên Viên thấy nhật thực đã bắt đầu liền hô lên: “Bắt đầu hành hình!”
Lời này vừa ra, sát tướng đứng trên tru tiên đài bắt đầu bày trận phong ấn tiên pháp của Vấn Cốt, cứ thế, nỗi đau rút gân lóc vảy sống không bằng chết. Vấn Cốt chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ trong thân thể bốc lên, như muốn thiêu cháy lục phủ ngũ tạng y, mồ hôi túa ra từ thái dương y chảy xuống, y chỉ có thể nhắm mắt cắn răng, chịu đau đớn nhiều hơn nữa.
Đột nhiên một đường sét đánh xuống bên cạnh Vấn Cốt, trong nháy mắt phá vỡ pháp trận. Trong hào quang tỏa ra bốn phía chỉ thấy một con cự long màu vàng bay xuống, rống to một tiếng, một tầng lửa bao quanh nó và Vấn Cốt.
Chúng tiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, Vấn Cốt lại càng kinh ngạc lẫn mờ mịt. Chỉ thấy cự long phát ra một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, tiếng động kia hẳn là phá vỡ ngọc thạch trên tru tiên đài. Con rồng dùng cơ thể uốn quanh người Vấn Cốt, lửa cháy hừng hực chiếu sáng toàn bộ thiên giới. Đôi mắt rồng nhìn Vấn Cốt, Vấn Cốt cảm thấy ánh mắt kia hết sức quen thuộc, không khỏi sửng sốt.
… Hạo Hoàng?!!
“Hạo Hoàng!”
Cự long nghe thấy hai chữ ấy, trong mắt càng thêm thâm tình, nó mở miệng: “Vấn Cốt, ngươi không cần ta nữa, thì ta sẽ đi tìm ngươi.”
Bản thái tử thích ngươi như thế, làm sao nỡ để ngươi chịu nỗi đau rút gân lóc vảy, cho nên bản thái tử đến cứu ngươi!”
“Là tù ngưu! Là tù ngưu!!”
“Tù ngưu?!!”
“Ra là tù ngưu!”
Chúng tiên không thể đến gần thiên hỏa, chỉ có thể nóng nảy giậm chân. Hiên Viên đại đế nhìn lửa cháy bừng bừng, cũng sợ đến mức không động đậy, đại thái tử vậy mà lại lộ chân thân, còn dẫn cả thiên hỏa tới!!
“Mau đi tìm Thiên Đế!!”
“Hiên Viên đại đế không cần tốn công.” Hạo Hoàng vẫy vẫy đuôi mình, nói: “Không phải ngươi cảm thấy bản thái tử từ hôn, khiến ngươi mất hết mặt mũi sao?”
Hôm nay ta đã hiển lộ chân thân, dẫn thiên hỏa tới, nếu ngươi không muốn hại Vấn Cốt bằng được, bản thái tử cũng không sợ thiên hỏa thiêu thân, thiêu luôn cả ngươi!
Lời này cực kỳ chọc giận Hiên Viên đại đế: “Tên nghiệt tử, dám dẫn thiên hỏa tới!”
“Dẫn tới thì sao?”
“Thái tử điện hạ, giờ không phải là lúc trẻ con!” Vấn Cốt có phần cấp thiết: “Thiên Hỏa sẽ tiêu cháy tiên thân của ngươi!”
“Thiêu chết thì thiêu chết!” Thấy Vấn Cốt nôn nóng như vậy, Hạo Hoàng lại cười: “Vấn Cốt này, có phải bây giờ ngươi cảm thấy bản thái tử rất ngầu đúng không?”
Hôm ấy ngươi bỏ đi, nhất định là cho rằng ta sợ thiên kiếp, nên mới do dự không quyết đúng không?
Thực ra… thực ra ta chỉ sợ là ngươi sợ…
Cho nên ngươi đi rồi, ta vô cùng lo lắng, ta cho rằng ngươi không cần ta nữa.
“Nhưng hôm nay xem ra, ngươi nhất định là thích ta.” Hạo Hoàng cười ha hả: “Đã vậy, sao ta còn có thể để cho họ bắt nạt ngươi?”
Ta cô đơn nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm được một người cảm mến, làm sao buông tay cho được?
“Hạo Hoàng…”
Nghe được những lời thật lòng của Hạo Hoàng, Vấn Cốt nhất thời không nói gì, trong mắt y, đại thái tử thiên giới cao cao tại thượng này vẫn là một lãng tử bất cần đời. Dù y động lòng với hắn, y vẫn coi Hạo Hoàng là một người bạc tình. Nhưng quên mất rằng con người này không phải trời sinh bạc tình, trong xương cốt hắn là một bầu nhiệt huyết.
Đó là chân tình khó có được nhất trên Cửu Trọng Thiên.
Tìm được người thật lòng, cuộc đời này không hối hận.
Đã như vậy, thì ta sẽ ở bên ngươi.
Hạo Hoàng cảm thấy toàn thân sắp cháy rụi, hôm nay hắn nghe nói Hiên Viên đại đế muốn trừng phạt Vấn Cốt, liền bảo Hạo Nguyệt lén tới chỗ Chúc Dung trộm một mồi thiên hỏa. Thiên hỏa có thể thiêu cháy vạn vật tam giới, tất nhiên là cả tiên giả cũng phải e sợ. Có điều hắn vốn là hỏa long tù ngưu biến thành, thế là hắn liền dẫn thiên hỏa lên người, đốt cổng Tố Nguyên Cung, chạy tới tru tiên đài.
Hắn biết như thế sẽ thiêu cháy một thân tiên cốt của mình, nhưng vẫn làm vậy. Chỉ cần chịu đến khi nhật thực kết thúc, họ sẽ không thể làm hại Vấn Cốt nữa!
Nếu ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, ta còn có thể làm đại thái tử giày vò thiên giới không được yên bình được sao?
“Vấn Cốt… bản thái tử… ta có phải rất lanh trí dũng cảm không…” Thiên hỏa thiêu đốt khiến toàn thân đau đớn, Hạo Hoàng cảm thấy tiên pháp của mình biến mất từng chút một. Gắng sức ngẩng đầu, thấy vẻ mặt lo âu của Vấn Cốt, liền gắng gượng cười lên, nói: “Gắng thêm một chút nữa… Nhật thực… sắp xong rồi…”
Ngoan, ở bên cạnh ta đừng động đậy, đừng gần quá, cũng đừng xa quá, đừng để thiên hỏa làm ngươi bị thương…
Hạo Hoàng nhắm mắt lại, dặn dò đừng thứ một, thiên hỏa đã thiêu đến ngực hắn, khiến hắn không thở nổi.
Đột nhiên, một luồng khí mát lạnh uốn lượn thấm vào thân thể hắn, những vết phỏng trên người cũng dần dần biến mất. Hắn hơi hé mắt ra, từ khe hở nhìn thấy Vấn Cốt – đó là một con rồng màu vàng, trên người lại tỏa ra ánh sáng xanh lam, quấn quanh thân thể hắn, cố gắng dùng bản thân dập tắt thiên hỏa trên người hắn.
Vấn Cốt, ngươi!!!
“Hạo Hoàng, ta thích ngươi.”
Giọng nói của Vấn Cốt vẫn lạnh lùng trong trẻo như thế, giờ khắc này Hạo Hoàng nghe vào, lại thâm tình biết bao nhiêu.
“Nếu không thể đồng cam, vậy thì cộng khổ cũng được.”
Cứ thiêu luôn cả một thân tiên cốt của ta, để ta bầu bạn cùng ngươi.
Từ nay về sau ngươi sẽ không cô đơn lẻ bóng nữa, dù hóa thành tro tàn, cũng theo cùng một chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT