Một tấc tương tư ngàn vạn tâm tình, nhân gian không có nơi sắp đặt.

Hắn Vô Thường thấy đại thái tử thiên giới mang theo Long thái tử Tây Hải tới địa phủ, quả thực toát mồ hôi lạnh. Tuy Thiên Tôn Ti Mậu đã sớm bảo người thông báo một tiếng, nhưng hai vị này một là tôn quý trên trời, một là chủ tử dưới biển, đều không phải là người đám tiểu thần âm phủ như hắn có thể chọc nổi.

Bảo ta chiếu cố hai nhân vật lớn này, Cửu Gia quả thật là coi trọng Tạ Tất An ta.

Bất đắc dĩ thở dài, Hắc Vô Thường nghênh đón, khom người nói: “Tiểu thần Hắc Vô Thường ra mắt đại thái tử và Long thái tử.”

Thấy Hắc Vô Thường hành lễ, Vấn Cốt vội nói: “Luận về tiên vị Tạ gia còn cao hơn tại hạ, thế này thực sự là làm khó tại hạ rồi.”

“Long thái tử là chân long chi thân, thân phận tôn quý, tiểu thần phải dùng lễ này.”

“Việc này…”

“Ha ha, bản thái tử và Vấn Cốt với Tạ gia thực sự là mới gặp đã thân.” Hạo Hoàng ghét nhất mấy kiểu chào hỏi này, vội vàng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Thiên Tôn Ti Mậu bảo bản thái tử tới luân hồi nhìn xem, phiền Tạ gia chiếu cố.”

“Chuyện Thiên Tôn đại nhân dặn dò, tiểu thần nhất định sẽ không sơ suất.” Hắn nghiêng người đưa tay, nói mời hai vị đi theo ta.

Địa phủ không vắng lặng cao quý như thiên giới, càng không náo nhiệt vui tươi như nhân gian. Quỷ mị như sương mù lúc ẩn lúc hiện, nháy mắt họ tới gần liền biến mất, nhưng để lại từng đợt khí lạnh. Tuy Vấn Cốt từ trước đến nay tâm tư kiên định, lúc này cũng bị quỷ ảnh bay tới bay lui dọa cho tâm thần không yên. Y vốn sinh ra trong biển, thân thể lạnh lẽo, địa phủ âm trầm, lại dạy y biết rùng mình.

Đột nhiên ấm áp vây quanh, y nghiêng đầu sang, Hạo Hoàng choàng áo của mình lên người Vấn Cốt.

Thấy đôi con ngươi băng lam của Vấn Cốt nhìn mình chằm chằm, hắn liền bật cười, dịu dàng hỏi: “Còn lạnh không?”

Vấn Cốt sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu. Hạo Hoàng vẫn sợ chưa đủ, ôm lấy vai y: “Không sao, có ta đây.”

Rõ ràng không cần đối phương hứa hẹn điều gì, Vấn Cốt cũng không biết đối phương muốn hứa hẹn điều gì, nhưng những lời này lại khiến trái tim vẫn treo lên của Vấn Cốt hạ xuống. Ấm áp từ ngón tay truyền đến theo máu lan đi toàn thân, ngay cả trong lòng cũng dâng lên một tình cảm ấm áp.

Y đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.

Ta… làm sao vậy?

Theo sau hai người khanh khanh ta ta, Hắc Vô Thường coi như không thấy gì. Đến khi họ tới đường luân hồi, liền thấy dưới đất có vô số chỗ rẽ, phát ra ánh sáng có màu sắc khác nhau.

Lục đạo luân hồi, thiên đạo, nhân đạo, a tu la đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo.

“Sinh linh thế gian sau khi chết sẽ nhập luân hồi tại đây.” Hắc Vô Thường chậm rãi mở miệng: “Rơi vào ngã rẽ khác nhau, sẽ gặp số phận khác nhau.”

Chẳng biết hai vị muốn xem đường nào?

“Nếu Cửu Gia bảo bản thái tử tới nhìn vui buồn hợp tan của nhân gian, vậy đương nhiên là đi xem nhân đạo rồi.”

“Được rồi.” Hắc Vô Thường chia hai cái còi giao cho Hạo Hoàng và Vấn Cốt, nói hai vị ẩn thân, tiểu thần sẽ làm phép đưa hai vị tới nhân đạo du lịch, nếu muốn ra ngoài, thì thổi còi lên.

Ngắm nghía cái còi trong tay, Hạo Hoàng cười nói với Vấn Cốt: “Thứ này thật tinh xảo, quay về ta bảo thợ khéo tay trên thiên cung làm một cái giống hệt tặng ngươi nhé?”

Vấn Cốt lại nhíu mày, nói: “Đại thái tử đừng làm bừa nữa.”

“Không làm bừa không làm bừa.” Biết tính tình Vấn Cốt nghiêm túc, Hạo Hoàng không trêu ghẹo y nữa. Nắm lấy tay Vấn Cốt, Hạo Hoàng nói chúng ta đi thôi.

Bất tri hồn dĩ đoạn, không hữu mộng tương tùy.*

(*Hai câu trong bài từ “Nữ quan tử – tứ nguyệt thập thất” của đại thi nhân Vi Trang đời Đường. Đại ý bài từ: Hôm nay là mười bảy tháng tư, ngày này năm ngoái là lúc chia tay chàng. Lúc đó trước mặt chàng giả bộ cúi đầu, thực ra là để giấu đi nước mắt. Sau khi xa cách chàng chẳng ai hiểu thấu nỗi đau khổ của thiếp, đêm đêm chỉ có thể đi theo chàng trong giấc mộng. Nỗi lòng ấy ngoài trăng sáng nơi chân trời ra, thì chẳng có ai biết.)

Chẳng biết trời nổi trận mưa tự lúc nào, Hạo Hoàng che cho Vấn Cốt đến một đình nghỉ mát tránh mưa, lại thấy trong đình đã có hai vị nam tử trẻ tuổi ngồi từ trước. Một vị áo xanh, một vị áo dài màu xám, đều là trang nam nhi tuấn tú. Họ ngồi đối diện nhau, nhưng đều nhìn về bầu trời xám xịt, không ai nói gì.

Hạo Hoàng và Vấn Cốt hiếu kỳ, liền đi tới, hai người họ hiện đang ẩn thân, phàm nhân đương nhiên là không nhìn thấy họ, cũng không nghe thấy họ nói.

Dựa vào cây cột trong đình nghỉ mát, Hạo Hoàng chỉnh lại tóc mái bị nước mưa làm ướt nhẹp, đột nhiên một thứ lành lạnh chạm vào mi tâm mình, ngẩng đầu lên, liền thấy Vấn Cốt đang dùng ống tay áo khẽ lau trán cho hắn.

“Tay ngươi lạnh quá.” Miệng hắn thì nói vậy, nhưng lại đem bàn tay Vấn Cốt dán lên mặt, ý cười càng đậm.

Tay Vấn Cốt cứng đờ, lập tức cảm thấy trong lòng rung động, liền rút tay về.

“Vẫn còn giận à?” Người nói lời này không phải Hạo Hoàng, mà là nam tử áo dài xám, chỉ thấy hắn nói với nam tử áo xanh: “Trẫm thừa nhận trẫm không nên gạt ngươi, nhưng trẫm cũng là bất đắc dĩ. Trẫm là thiên tử, không thể bại lộ thân phận ở dân gian, ngươi là con cháu danh tướng, hẳn là hiểu điều đó.”

Có chuyện gì, thì cứ nói với trẫm là được, vì sao chưa nói tiếng nào đã bỏ đi, có biết trẫm tìm ngươi nóng ruột thế nào không?!!

“Thì ra là nợ tình ái của tiểu hoàng đế nhân gian.” Hạo Hoàng nói.

Vấn Cốt không tiếp lời, y nhìn về phía nam tử áo xanh kia, liền thấy y nhíu mày, im lặng không lên tiếng.

Nhìn người đối diện không hề nhúc nhích, hoàng đế thở dài: “Dực Diêu, ngươi cứu trẫm một mạng, trâm mang lòng cảm kích. Ở lại đây đi, để trẫm có thể báo đáp ơn cứu mạng của ngươi.”

Không phải ngươi muốn rong ruổi sa trường, làm một vị tướng tài sao? Trẫm có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi thăng quan tiến chức vàng bạc của nả, chỉ cần ngươi ở lại.

“Bệ hạ quá lời rồi.” Nam tử áo xanh mở miệng, nét mặt lại sóng lớn không sờn: “Thần không có công lao gì, không nhận nổi ban thưởng như thế.”

“Dực Diêu… Vì sao ngươi lại tránh né trẫm?”

Rốt cuộc là vì sao, sau khi trở về từ Côn Lôn ngươi liền lạnh lùng với trẫm như vậy? Không phải ngươi đã đồng ý với trẫm sẽ ở lại bên cạnh trẫm sao, vì sao bây giờ lại đổi ý?

“Khi đó thần không biết thân phận của bệ hạ, mới nói những lời quá phận. Thần…”

“Nhìn vào mắt trẫm mà nói!” Không đợi Dực Diêu nói hết, hoàng đế đã lớn tiếng cắt ngang y. Dực Diêu cả kinh, vô ý thức quay đầu lại. Vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, khóe mắt hoàng đế ửng đỏ. Hắn nhìn chăm chăm vào Dực Diêu, đợi y mở miệng, nhưng lại chậm chạp không nghe thấy giọng nói của y.

Cứ nhìn nhau như vậy một hồi, rốt cuộc hắn bỏ thái độ xuống trước.

“Dực Diêu.” Hắn nhẹ giọng gọi y: “Đừng đi.”

Ở lại bên cạnh trẫm, trẫm cần ngươi.

Chỉ một câu này, đã khiến nội tâm của Dực Diêu không nghe theo bản thân.

“Thần… tuân chỉ.”

“Tiểu hoàng đế này quả là may mắn, giữ được tiểu tình nhân của mình.” Thấy hai người sóng vai đi, trong lòng Hạo Hoàng rất vui vẻ, hắn chỉ vào bóng lưng của hai người nói với Vấn Cốt: “Ngươi nhìn kìa, hai người này tình sâu nghĩa nặng, coi như trải qua khó khăn, đến cuối cùng cũng nắm tay bầu bạn.”

Ngươi cũng đồng ý với ta, nếu mai sau có xảy ra mâu thuẫn, cũng không được rời khỏi ta. Ngươi cũng phải ở bên cạnh ta, vì ta cần ngươi.

Khi Hạo Hoàng nói lời này không hề nhìn y, Vấn Cốt lại cảm giác được có một ánh mắt sâu sắc nhìn vào mình, rõ ràng dịu dàng như nước, nhưng lại giống như lửa cháy đốt bản thân ra một cái lỗ.

Đột nhiên hơi ngượng ngùng, y ho khẽ một tiếng: “Nếu đã gặp được hai người này, vậy thì chúng ta giúp họ kết duyên đi.”

Cười nắm lấy tay Vấn Cốt, Hạo Hoàng nói tiếng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play