Nhất niên tích tẫn liên hoa lậu, bích tỉnh đồ tô trầm đống tửu*.
(*Hai câu trong “Nguyên nhật ngọc lâu xuân” của Mao Bàng thời Tống, nói về ngày xuân.)
Thời gian ở nhân gian chậm hơn Tây Hải một chút, lúc này Tây Hải đã tan băng tuyết, mà nhân gian vẫn là cảnh mưa tuyết lả tả. Nhưng điều đó cũng không ngăn được không khí năm mới, trên đường vô cùng náo nhiệt, đèn lồng đỏ rực tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, pháo hoa “xoẹt” một tiếng bay lên trời, nổ vang, biến thành màu sắc sặc sỡ.
Vấn Tâm ôm tai hét to một tiếng, trong mắt lại sáng lấp lánh, nó lớn thế này nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa.
“Thích lắm!” Ôm lấy cổ Hạo Hoàng, Vấn Tâm nói Hạo Hoàng ca ca, nhân gian thật là thú vị!
Sau này đệ còn được tới nữa không?
“Đợi đến lúc đệ lớn bằng Vương huynh của đệ, không phải lại có thể quay lại sao?”
“Vậy bao giờ đệ mới có thể cao bằng Vương huynh đây…” Nó tràn đầy ước ao nhìn về phía Vấn Cốt. Vấn Cốt vốn đang nhìn pháo hoa trên không trung ngây ra, chú ý thấy ánh mắt của Vấn Tâm, liền nở nụ cười ôn hòa.
“Chỉ cần tu luyện thật chăm, sớm vượt long môn, là đệ có thể tự nhiên lui tới.” Y nói: “Nhưng đến lúc đó, đệ không được nghịch ngợm thế này nữa.”
“Đệ nhất định sẽ tu luyện thật chăm chỉ.” Vấn Tâm khua bàn tay nhỏ, dáng vẻ kiên quyết khiến Hạo Hoàng buồn cười, hắn đội Vấn Tâm lên cổ, nói đi, đưa đệ đi ăn kẹo hồ lô!
Đến phía trước hàng bán rong, Hạo Hoàng thả Vấn Tâm xuống. Hắn chọn một que kẹo hồ lô to, đưa cho Vấn Tâm, lại chọn một que nhiều nước đường cho Vấn Cốt.
Vấn Cốt nhìn kẹo hồ lô trong tay có phần không rõ nguyên do, Hạo Hoàng liền cười nói: “Cho ngươi đó.”
Ta nghe nhóc kia nói ngươi thích đồ ngọt, nên chọn que nhiều đường.
Nghe Hạo Hoàng nói thế, Vấn Cốt nháy mắt lại hơi ngây người, ngay cả sở thích của mình mà đối phương cũng biết…
… Vì sao vậy?
Nhưng mọi chuyện luôn xảy ra bất ngờ, Hạo Hoàng vừa trả tiền xong, Vấn Cốt vừa lấy lại tinh thần, Vấn Tâm vốn ở cạnh họ lại không thấy đâu nữa.
Hạo Hoàng nhất thời hơi hoảng, hắn vốn mượn cớ đưa Vấn Tâm đến nhân gian chơi là để được ở cạnh Vấn Cốt nhiều hơn, còn có lòng chạy tới chỗ Thái Thượng Lão Quân lấy một viên hóa hình đan cho Vấn Tâm ăn, giờ lạc mất Vấn Tâm, đây không phải là khéo quá hóa vụng sao?
Vấn Cốt lại bình tĩnh, y đưa tay vẽ bùa ấn lên không trung, sau đó dịu giọng nói với Hạo Hoàng: “Đại thái tử không cần lo lắng.”
Trên người Vấn Tâm có bùa ta hạ, lại ăn hóa hình đan của Thái Thượng Lão Quân, sẽ không gặp nguy hiểm, lát nữa theo bùa ấn đi tìm là được.
“Ồ, vậy thì tốt.” Thở ra một hơi, Hạo Hoàng nói tâm tư ngươi thật là tỉ mỉ.
“Mẫu hậu mất sớm, Vấn Tâm vẫn luôn được ta chăm nom. Làm anh, lúc nào cũng phải để ý.”
“Việc này…” Dường như không cẩn thận chạm vào chỗ đau lòng của đối phương, lúc này Hạo Hoàng mới nhớ ra, từ lúc đến Tây Hải chưa từng nhìn thấy Long Mẫu Tây Hải. Thấy thân hình mảnh khảnh và dung mạo lạnh lùng như băng của Vấn Cốt, hắn không khỏi phỏng đoán: có phải do từ khi còn niên thiếu Vấn Cốt đã phải cáng đáng gia đình, cho nên già dặn trước tuổi, tính tình buồn tẻ hay không?
Lòng ngươi, không phải cũng lạnh đấy chứ?
Vậy ta có thể ủ ấm nó không?
Thấy Hạo Hoàng chỉ nhìn y không nói gì, Vấn Cốt liền mở miệng: “Đại thái tử vẫn còn muốn đi dạo sao?”
Giật mình lấy lại tinh thần, Hạo Hoàng cười cười, nói nếu không vội đi tìm Vấn Tâm, thì đi dạo thêm đi.
Hạo Hoàng nhớ khi còn bé tới Thiên Nhai Hải Giác chơi, kéo đuôi bạch hồ ly nhà Tô Cửu Gia chạy khắp nơi, Tô Cửu Gia nhìn hắn bất đắc dĩ than một câu: “Nghịch ngợm thành thói, khó thành tiên căn.”
Nhóc con ngươi ấy, thật ra rất giống trẻ con nhân gian.
Thực ra trong mắt Hạo Hoàng, nhân gian luôn tốt hơn thiên giới một chút, cho dù tràn ngập vui buồn hợp tan, thậm chí nhiều thế tục, nhưng có sức sống hơn thiên giới nhiều lắm. Cậu nói hắn khó thành tiên căn, nhưng hắn sinh ra đã là đại thái tử thiên giới, là con trai của Thiên Đế, tiên căn ấy trời sinh đã vùi trong xương cốt, chỉ có thể nói là mệnh cách quá trêu người, để hắn trở thành con trai thiên đế.
Có điều việc đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc hắn tới nhân gian vui đùa, cuộc sống đắc ý cần phải vui hết cỡ, huống hồ cuộc sống của hắn chẳng biết lúc nào mới là tận cùng, tại sao lại phải sống ngàn vạn năm cô tịch thê lương trên Cửu Trọng Thiên chứ?
“Đại thái tử vốn tiêu sái, tiểu tiên chúng ta đương nhiên là không hiểu thấu được.”
Họ đi đến cầu vòm, phần lớn mọi người đều đang đốt đèn cầu phúc bên bờ sông, ít ai chú ý đến bên này.
“Tiêu sái?” Hạo Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ là tùy tiện mà thôi.”
Đúng rồi, ngươi sẽ không giống như người bên ngoài, coi ta là một công tử ca học chẳng hay cày chẳng biết đấy chứ?
Vấn Cốt nghĩ bụng: không phải ngươi là một công tử ca học chẳng hay cày chẳng biết sao? Nhưng y mềm lòng, thấy dáng vẻ đành chịu của Hạo Hoàng liền có phần không nỡ, lẳng lặng thở dài trong lòng, sau đó thản nhiên nói: “Không đâu.”
Đại thái tử là người phóng khoáng.
“Người phóng khoáng? Ha ha ha…” Hạo Hoàng bật cười, hắn nói Vấn Cốt ngươi nói chuyện xuôi tai lắm.
Ngươi khen ta như thế, bản thái tử sẽ kiêu ngạo.
“…” Ngươi nghe ở đâu ra là ta đang khen ngươi?
… Chỉ là, vì sao thấy ngươi cười, ta cũng muốn cười chứ?
Hạo Hoàng vốn đang cười to, nhưng vì một chuyện nhỏ mà dừng lại. Hắn thấy khóe miệng Vấn Cốt hơi nhếch lên, chỗ lê qua tản ra chút dịu dàng. Pháo hoa rực rỡ trên trời sa vào đôi mắt y, chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Chỉ trong phút chốc, tòa thành trì trong lòng liền đổ sụp vì y.
Tây Hải có giai nhân, tuyệt thế mà lẻ loi.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc*.
(*Nhìn một lần nghiêng thành, nhìn thêm lần nữa nghiêng nước.)
“Vấn Cốt.” Hắn không khỏi gọi y một tiếng.
“Ừ?”
“Ta… ta muốn làm một việc.”
Ý cười trên khóe môi Vấn Cốt tăng thêm, đôi mắt cũng cong thành hình trăng non: “Gì vậy?”