Khi biết
tin Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật, Lệ Dương suýt chút nữa ngất đi vì sung sướng.
Cố gắng bấy lâu của cô cuối cùng cũng có được một kết quả xứng đáng.
Nhìn Hoàng
Quân mặc bộ quần áo bệnh nhân ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh cao cấp của Passion,
cô thật muốn chạy tới véo lấy hai má anh ta mà tấm tắc: “Sao anh đáng yêu quá
vậy?”
Nhưng Lệ
Dương không làm thế, cô chỉ đặt hộp thuốc vừa đi lấy lên phía đầu giường, sau
đó ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, lặng lẽ quan sát Hoàng
Quân.
Lần đầu
tiên Lệ Dương phát hiện, Hoàng Quân thì ra lại đẹp trai như vậy.
Thực tế
trước đây, cô vẫn thấy anh ta khá dễ nhìn, chiều cao khoảng mét tám, ngũ quan
cân đối. Nhưng vì mặt anh lúc nào cũng cau có khiến Lệ Dương dù muốn ngắm cũng
không còn hứng thú.
Bây giờ để
ý kỹ, mới thấy da anh rất mịn, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt thon gọn
đúng tiêu chuẩn của một diễn viên điện ảnh.
Thật ra
không cần phải trở thành nhà thiết kế, gương mặt này của Hoàng Quân mang đi
đóng quảng cáo cũng có thể hái ra bộn tiền rồi.
Lệ Dương
sờ sờ lên má mình, không hiểu sao lại nảy sinh chút cảm giác ghen tị.
Hoàng Quân
dường như cảm thấy được có người đang nhìn, anh dời tầm mắt sang phía Lệ Dương,
đôi hàng lông mày khẽ nhíu lại.
“Lệ Dương,
là cô sao?”
Lệ Dương
giật mình suýt té ngửa người ra sau. Cô trước nay vẫn rất khâm phục khả năng
đoán mò của Hoàng Quân, nhưng cũng không nén được ngạc nhiên mà khẽ hỏi:
“Sao anh
biết là tôi vậy?”
Hoàng Quân
cười nhẹ, tỏ ra là người hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc:
“Phong
cách của cô lúc nào chẳng thế. Tự động vào phòng không bao giờ gõ cửa, tự giác
ngồi xuống bên cạnh không cần biết tôi thích hay không?”
Lệ Dương
gãi gãi tai, hóa ra lâu nay cô lại bất lịch sự như vậy.
“Khi nào
thì tôi mới phẫu thuật?” Hoàng Quân nhân tiện hỏi một câu, cũng chằng có vẻ gì
là trông đợi sẽ sớm được nhìn thấy.
Lệ Dương
chợt nhớ ra lí do chính cô đến đây là để thông báo cho Hoàng Quân.
“Thứ bảy
tuần này... Anh yên tâm đi, bác sỹ của Passion đều là những người rất xuất sắc,
nhất định anh sẽ sớm được xuất viện thôi.” Lệ Dương tưởng Hoàng Quân ghét nằm
viện nên cố tình xoa dịu anh.
Hoàng Quân
im lặng một lúc, sau đó nói một câu khiến Lệ Dương nghe xong muốn thổ huyết.
“Cô làm
phẫu thuật cho tôi đi, mai tiến hành luôn.”
“Anh điên
sao?” Lệ Dương giãy lên, phẫu thuật trị bệnh mà cứ làm như mua rau ngoài chợ.
“Có gì
không được sao?” Hoàng Quân không hề nhận thấy sự bất thường nào trong yêu cầu
của mình, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản.
“Đương
nhiên không được.” Lệ Dương nhọc nhằn giải thích. “Kết quả xét nghiệm máu và
chụp CT của anh chưa có, nếu phẫu thuật bừa sẽ rất nguy hiểm.”
Hoàng Quân
không thèm quan tâm đến những thủ tục lằng nhằng kia, vẫn nhất quyết cứng đầu.
“Hàng năm
tôi đều đi khám sức khỏe, các chỉ số đều rất tốt.”
“Đây là
bắt buộc.” Lệ Dương thật không biết nên làm gì để tẩy não cho anh ta. “Anh
không biết chỉ số sinh học có thể thay đổi bất thường chỉ trong một ngày sao.”
Có người
cố tình liếc mắt qua chỗ khác, không thèm để tâm đến những lời cô nói.
“Kệ anh
đấy!” Lệ Dương tỏ ra giận dỗi. “Mà dù sao người phụ trách và ngày phẫu thuật
cho anh cũng không phải do tôi quyết định. Tôi thấy anh cứ nên ngoan ngoãn nằm
đó đợi đi.”
Hoàng Quân
không trả lời, nhưng ánh mắt anh ta như muốn nói với Lệ Dương: Cô nghĩ tôi sẽ
chịu ngoan ngoãn nằm đây sao?
Lệ Dương
trong một thoáng cảm thấy bất an, cô sợ Hoàng Quân tự nhiên giở chứng không
chịu làm phẫu thuật nữa mới hạ giọng nhẹ nhàng:
“Thực ra
bệnh viện cũng chỉ vì sự an toàn của bệnh nhân thôi. Anh đừng nên nóng vội như
vậy, tôi sẽ ngày nào cũng đến đây nói chuyện với anh, được không?”
Hoàng Quân
không buồn chớp mắt, có vẻ chiêu dụ dỗ này không ăn thua rồi.
“Tôi cũng
muốn anh sớm làm phẫu thuật. Nhưng anh cũng biết đấy, tôi...” Lệ Dương ngập
ngừng một lúc, quyết định nói sự thật. “Tôi thật ra chưa phải là bác sỹ chính
thức của Passion, vì thế không thể phụ trách ca mổ của anh được.”
Hoàng Quân
nhìn lên, ánh mắt đầy hoài nghi:
“Không
phải bác sỹ chính thức? Cô đang trong thời gian thử việc sao?”
Lệ Dương
vuốt vuốt tóc:
“Có thể
xem là như vậy.”
Lệ Dương
cứ tưởng Hoàng Quân biết rồi sẽ không làm khó cô nữa, nhưng tự nhiên anh ta hỏi
một câu khiến cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Điều kiện
để cô được nhận vào làm chính thức... có phải là tôi đồng ý phẫu thuật không?”
Lệ Dương
chợt cảm thấy bối rối. Không thấy cô lên tiếng phủ nhận, Hoàng Quân có thể ngầm
hiểu rằng anh đã suy đoán đúng.
Trên môi
Hoàng Quân thoáng một nụ cười lạnh lùng:
“Vì thế mà
cô mới tốn nhiều tâm sức đến vậy?”
Những lời
Hoàng Quân nói đều không sai, nhưng không hiểu sao trong lòng Lệ Dương bỗng có
cảm giác xót xa. Người khác nghĩ về cô thế nào cũng được, tại sao riêng suy
nghĩ của Hoàng Quân lại khiến cô bận tâm nhiều như vậy.
Hoàng Quân
cũng không vặn vẹo Lệ Dương thêm nữa, anh lặng lẽ quay đầu nhìn sang hướng
khác. Lệ Dương muốn giải thích cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết
phải nói thế nào nên đành im lặng.
Buổi tối,
khi Lệ Dương đang ngồi xem tivi và ăn vặt thì điện thoại đột nhiên đổ chuông,
cô nhìn vào màn hình hiển thị thấy người gọi là Viện phó Phùng liền giật mình
ngồi thẳng dậy, quệt tay vào mép cho sạch vụn thức ăn rồi mới ấn nút trả lời.
“Alo ạ.”
Lệ Dương tỏ ra vô cùng cẩn trọng, cô dùng hai tay đỡ chiếc di động đặt bên tai.
Đầu dây
bên kia một giọng nói trầm khàn vang lên, không quanh co mà vào thẳng vấn đề:
“Hoàng
Quân yêu cầu cô trực tiếp làm phẫu thuật cho cậu ấy.”
Sấm chớp
nổ đùng đùng xung quanh. Lệ Dương biết với tính cách của Hoàng Quân nhất định không
chịu nhượng bộ, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.
“Sao cơ
ạ?” Lệ Dương chớp mắt hỏi lại, như vẫn chưa tin vào những gì vừa nghe được.
“Cậu ta là
một bệnh nhân rất khó chiều, tôi cũng không biết phải làm thế nào.” Viện phó
Phùng thở dài qua điện thoại, dường như ông đã thực sự bế tắc.
Lệ Dương
khẽ nuốt nước bọt. Anh ta khó chiều thế nào, cô đương nhiên hiểu rõ. Chỉ có
điều, viện phó Phùng gọi điện cho cô không phải là muốn cô trực tiếp phẫu thuật
cho Hoàng Quân thật đấy chứ?
“Cô có thể
làm được không?” Viện phó Phùng vừa như thăm dò, cũng vừa như nhờ cậy.
Một người
có thâm niên như viện phó Phùng, sao có thể không lường trước được hậu quả của
câu nói vừa rồi chứ?
Lệ Dương
mặc dù học đa khoa, nhưng cô không học chuyên về Nhãn khoa. Hơn nữa, cũng chưa
bao giờ tiến hành phẫu thuật trên cơ thể người sống. Tình trạng của Hoàng Quân
không thể nói là nghiêm trọng, nhưng vì đã để một thời gian khá lâu, khả năng
có biến chứng sau mổ là rất lớn. Lệ Dương không có đủ tự tin cô có thể phòng
ngừa được hết những tai biến này.
Dường như
đọc được nỗi dè dặt trong sự im lặng của cô, Viện phó Phùng lên tiếng cổ vũ:
“Thật ra
đây cũng chỉ là một ca tiểu phẫu, tôi nghĩ khả năng của cô hoàn toàn có thể
thực hiện được. Hơn nữa bệnh viện sẽ sắp xếp một bác sỹ có kinh nghiệm hỗ trợ,
cô đừng lo lắng gì cả.”
Viện phó
Phùng nói vậy lại khiến Lệ Dương càng cảm thấy có nhiều áp lực hơn. Cô có thể
không lo lắng sao?
“Thế nào?”
Câu hỏi
của Viện phó Phùng nhanh chóng kéo Lệ Dương ra khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh,
cô cảm thấu được cả sự chờ đợi và hy vọng trong hai chữ đơn giản của ông. Ông
không chỉ là một bác sỹ, còn là người thân của Hoàng Quân. Nhưng dường như tình
cảm viện phó Phùng dành cho Hoàng Quân sâu sắc hơn rất nhiều so với tình cảm
một người “ông cậu” bình thường dành cho cháu của mình. Ông không chỉ cố gắng
tìm đủ mọi cách để Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật, còn sẵn sàng chấp thuận những
yêu cầu vô lý của anh. Chỉ có một điều Lệ Dương vẫn luôn thắc mắc, trong thời
gian Hoàng Quân còn ở nhà, cô chưa một lần thấy viện phó Phùng tới thăm.
Nhưng bây
giờ Lệ Dương cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều tới việc đó nữa. Cô biết mình
cần phải đưa ra câu trả lời. Viện phó Phùng là người rất ghét dây dưa, cũng
không thích chờ đợi.
Cô đã cố
gắng được tới ngày hôm nay, cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn, không thể lại
vì một khó khăn mới mà bỏ cuộc.
Nếu cô
không đồng ý, Hoàng Quân tự nhiên giở chứng đòi xuất viện. Vậy chẳng phải những
nỗ lực bấy lâu của cô đổ hết xuống sông xuống biển rồi sao?
Cái gì đến
sẽ đến, cái gì phải đối diện thì dù có trốn cũng không trốn được.
“Cháu hiểu
rồi ạ.” Lệ Dương chậm rãi trả lời qua điện thoại. Người ở đầu dây bên kia trong
hơi thở phả ra một làn khói nhẹ, có vẻ khá hài lòng.
“Cảm ơn
cháu.” Giọng nói của viện phó Phùng vẫn trầm ổn như thế, xa xôi như thế.
Lệ Dương
lặng lẽ đặt điện thoại xuống, thở dài.
oOo
Ánh điện
sáng nóng trong phòng phẫu thuật làm Lệ Dương toát hết mồ hôi.
Cô đã phải
thức trắng ba đêm để nghiên cứu về những biến chứng có thể gặp phải khi tiến
hành phẫu thuật giải áp thần kinh thị, những cách khắc phục và hướng xử lý khi
có tình huống bất ngờ xảy ra.
Cô dành
trọn ba ngày ở Passion đi theo một bác sỹ chuyên khoa Mắt làm thử các thao tác
trên bàn mổ, những mẫu vật bị cô tháo ra lắp vào, cọ lên cọ xuống đến mức trầy
xước.
Nhìn bàn
tay đang bị kẹp cứng giữa đống thiết bị y học của Hoàng Quân, Lệ Dương không
kiềm lòng được mà lên tiếng hỏi:
“Tại sao
lại muốn tôi mổ cho anh?”
“Cô dùng
nhiều tâm sức thuyết phục tôi như thế, chắc chắn sẽ không làm tôi mù suốt đời.”
Hoàng Quân từ tốn đáp lại, Lệ Dương cảm thấy anh chỉ trả lời cho có mà thôi.
Chẳng lẽ
anh ta không biết, nếu để bác sỹ do bệnh viện chỉ định cầm dao phẫu thuật, khả
năng bị mù suốt đời của anh ta còn thấp hơn nhiều.
Lệ Dương
còn chưa kịp hỏi thêm gì nữa, Hoàng Quân đã chìm vào một cơn mê rất sâu...
Ca phẫu
thuật không gặp bất kỳ trục trặc nào, chỉ có điều muốn biết kết quả chính xác
phải chờ tới lúc Hoàng Quân tháo băng. Khi Lệ Dương chậm rãi gỡ từng lớp vải
quấn quanh đôi mắt của Hoàng Quân, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều chăm
chú nhìn theo sự dịch chuyển nhẹ nhàng của bàn tay cô. Lệ Dương trong lòng đầy
căng thẳng, cô như người trồng cây đợi mãi đến ngày hái quả, quả nhìn rất ngon
nhưng lại sợ khi bổ ra sẽ bị sâu.
Lớp băng
cuối cùng trượt xuống, Hoàng Quân từ từ mở mắt, xung quanh anh là một vùng
không gian mờ đục, sau đó mới dần dần rõ nét. Anh nhìn vào lần lượt những gương
mặt thân quen nhất với mình: Bà Châu - mẹ anh, bà ngoại anh, Xuân Vy – em gái
anh, Vũ Hải - bạn thân của anh, còn có ông cậu của anh nữa – chính là viện phó
Phùng.
Anh gọi
lên những cái tên quen thuộc, giọng chan chứa yêu thương.
Bà Châu sung
sướng đến trào nước mắt, bà ôm chầm lấy Hoàng Quân vào lòng, đôi mắt hấp háy,
từng đường gân trên khuôn mặt khẽ giật giật.
“Cảm ơn
trời phật! Cuối cùng con cũng nhìn lại được rồi.”
Lệ Dương
không giấu nổi tiếng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng đã
có thể bỏ đi được.
Hoàng Quân
dường như cảm thấy vẫn còn một người đang đứng bên trái mình, anh khẽ ngẩng đầu
lên.
Phản xạ
đầu tiên của anh... đôi mắt mở to nhìn cô đầy ngỡ ngàng.
Từ trong
đáy mắt đó, Lệ Dương dường như cảm thấy có vài phần đau đớn.
Cô cũng
nhìn Hoàng Quân chăm chăm, nhưng là với một ánh mắt ngập tràn thắc mắc: Cô
không xấu đến vậy chứ? Sao biểu hiện của anh ta cứ như vừa mới gặp ma vậy?
Lệ Dương
khẽ chớp chớp mắt, viện phó Phùng chỉ tay qua giới thiệu một chút:
“Đây là Lệ
Dương, người đã phẫu thuật cho cháu.”
Người khác
nhìn vào không thể đoán được rốt cuộc trong lòng Hoàng Quân đang nghĩ gì, tại
sao anh lại nhìn một cô gái xa lạ bằng ánh mắt đau thương như vậy? Ngoại trừ
Trần Vũ Hải, còn lại chẳng ai biết được, cô gái đứng trước mặt anh vô cùng, vô
cùng giống Ngọc Linh.
Lệ Dương
khẽ gật đầu thay cho lời chào, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tổn
thương.
Tay Hoàng
Quân vô thức chìa ra phía Lệ Dương, cả người cũng từ từ nhổm dậy. Dù không hiểu
lắm hành động của Hoàng Quân nhưng Lệ Dương vẫn đi lại phía đối diện với anh,
bà Châu đứng lên nhường chỗ cho cô ngồi.
Lệ Dương
nhoẻn miệng cười, nụ cười của cô rất đẹp, cũng rất thuần khiết, thế giới xung
quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Khi tay
Hoàng Quân khẽ khàng chạm vào má cô, Lệ Dương bất giác giật mình. Những người
có mặt ở đó đều chăm chú theo dõi từng cử động nhỏ nhất của anh.
Lệ Dương
khẽ liếc mắt về phía bàn tay đang đặt bên má mình, ngập ngừng giới thiệu:
“Tôi là Lệ
Dương.”
Hoàng Quân
lắc lắc đầu, sau đó bất ngờ kéo mạnh vai Lệ Dương. Lệ Dương không kịp phản xạ
nên cả người ngã nhào vào lòng anh. Cái ôm siết của Hoàng Quân khiến cô cảm
thấy khó thở, vừa cựa quậy vừa ho lên sặc sụa.
“Anh sao
vậy?” Lệ Dương cố sức đẩy người Hoàng Quân ra, mới phát hiện anh càng cố ôm chặt
cô hơn.
“Ngọc
Linh.” Khóe môi Hoàng Quân khẽ lắp bắp. Mỗi chữ thốt ra dường như đều lấy đi
của anh rất nhiều sức lực.
Những
người có mặt trong phòng tròn mắt ngạc nhiên, hết nhìn nhau rồi lại nhìn xuống
Hoàng Quân đang cố gắng ghì chặt Lệ Dương. Bà Châu nói trong tiếng khóc:
“Con đừng
như vậy... Ngọc Linh đã mất rồi.”
Lúc này
chính Hoàng Quân cũng không thể hiểu nổi những gì anh đang nhìn thấy. Cô gái
anh ôm trong lòng, gương mặt, mùi hương, cả nhịp đập trái tim cũng vô cùng thân
thuộc. Những thứ đó anh có thể nhầm được sao?
Nhưng cũng
chính anh cách đây hơn một năm đã chạm vào thi thể lạnh cứng của cô ấy, đã nhìn
thấy gương mặt này trắng nhợt nằm trên giường bệnh. Nhiệt độ đó, màu da đó,...
người sống không thể có được.
Vậy thì
người anh đang ôm chặt trong lòng rốt cuộc là ai? Tại sao có thể giống Ngọc
Linh như vậy?
Viện phó
Phùng dùng sức gỡ cánh tay của Hoàng Quân lúc này đang đặt trên vai Lệ Dương,
ra sức khuyên ngăn anh:
“Cháu bình
tĩnh lại đi. Cô ấy không phải Ngọc Linh!”
Lệ Dương
không ngờ lại xảy ra tình huống này, cô chống tay lên ngực Hoàng Quân cố đẩy anh
ra, nói trong hơi thở dồn dập.
“Anh làm
gì vậy? Tôi đau đấy.”
“Con đừng
làm thế...”
“Cháu tôi
sao vậy?”
“Anh...”
Bà ngoại,
mẹ và em gái của Hoàng Quân lo lắng hỏi dồn, niềm vui vừa mới nhen nhóm phút
chốc đã nguội lạnh, viện phó Phùng bèn phải trấn an họ:
“Có lẽ
tinh thần cậu ấy vẫn chưa ổn định, cần nghỉ ngơi một chút.”
Nói rồi
ông đặt tay lên vai Lệ Dương.
“Cô tạm
thời tránh đi, đợi khi cậu ấy bình tĩnh lại hãy vào thăm.”
Lệ Dương
ngước mắt lên nhìn viện phó Phùng, khẽ gật đầu. Sau đó cô nhìn sâu vào đôi mắt
Hoàng Quân, dùng một thanh âm hết sức nhẹ nhàng để trấn tĩnh anh.
“Anh mới
phẫu thuật không lâu, có lẽ còn đang mệt. Anh nghỉ ngơi đi, đừng dùng sức như
vậy không tốt đâu.”
Trần Vũ
Hải tới giúp Lệ Dương thoát ra khỏi đôi tay Hoàng Quân. Hoàng Quân vẫn cố gắng
túm chặt lấy tay cô, đầu liên tục lắc lắc, miệng không ngừng gọi tên Ngọc Linh.
Nhìn cảnh tượng ấy, dù có là người mạnh mẽ bao nhiêu cũng khó lòng kìm được
nước mắt.
Nhìn Lệ
Dương bước ra khỏi cánh cửa phòng bệnh, Hoàng Quân cố sức giãy giụa thoát khỏi
viện phó Phùng và Trần Vũ Hải để đuổi theo, nước mắt anh giàn giụa trên khuôn
mặt, những đau thương vốn ủ kín hơn một năm qua bỗng chốc vỡ trào.
Trần Vũ
Hải nói như hét vào mặt Hoàng Quân, ấn anh trở lại giường:
“Cậu bình
tĩnh lại đi. Cô ấy là Lệ Dương, không phải Ngọc Linh.”
“Cậu nói
dối. Cậu rõ ràng đã từng nhìn thấy Ngọc Linh, chính là cô ấy.”
Trần Vũ
Hải giật mạnh bàn tay Hoàng Quân ra, nhìn vào mắt anh dứt khoát:
“Chỉ là
người giống người thôi. Ngọc Linh chết rồi. Hoàng Quân, cậu đừng mê muội nữa.”
Hoàng Quân
nhìn chằm chằm Trần Vũ Hải, Trần Vũ Hải khẽ gật đầu trấn tĩnh anh. Anh quay mặt
về phía cửa, Lệ Dương đi khuất rồi, vì thế không còn cố sức đuổi theo cô nữa.
Mặc dù
trước khi phẫu thuật, Hoàng Quân đã tự nhủ với bản thân, cho dù Lệ Dương có
thật sự giống Ngọc Linh thì khi nhìn thấy cô cũng nhất định phải bình tĩnh.
Nhưng đến lúc đối diện với khuôn mặt của Ngọc Linh, mọi cố gắng kiềm chế trong
anh đều trở nên vô ích.
“Ngọc Linh
vừa ở đây. Tôi đã nhìn thấy cô ấy.” Hoàng Quân không chịu thừa nhận, bất lực
ngồi xuống giường, miệng lẩm bẩm tự lừa dối chính bản thân mình.
Viện phó
Phùng buộc lòng phải gọi y tá vào tiêm cho Hoàng Quân một mũi thuốc an thần.
Sau khi Hoàng Quân chìm vào giấc ngủ say, ông khẽ quay sang nhìn bà Châu với
một vẻ bình thản, nét mặt ôn nhu dịu dàng, sự yêu thương tỏa ra từ sâu trong
đáy mắt.
“Mọi
chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo lắng gì cả.” Viện phó Phùng khẽ vỗ vỗ vai an ủi bà
Châu, bà nghiêng đầu nép nhẹ vào ngực ông. Có lẽ trong lúc này, bà rất cần một
bờ vai để tựa.
Hoàng Quân
vẫn nằm ngủ say trên giường bệnh, nhìn anh bây giờ ngoan hiền như một đứa trẻ.
Trần Vũ Hải đứng bên cạnh lặng lẽ thở dài, có lẽ chỉ mình anh mới biết, Hoàng
Quân tại sao lại có những phản ứng bất thường như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT