Năm ngày
sau ngày Lệ Dương đặt vé máy bay đi Nhật Bản chính là hôn lễ của Hồng Liên, hôn
lễ được tổ chức ở tiền sảnh một khách sạn lớn do bác gái Trần Vũ Hải đặt.
Người ta
nói rất đúng, bất cứ người phụ nữ nào khi khoác lên mình chiếc váy cưới đều
khiến người khác cảm thấy xuyến xao, mà một cô gái đáng yêu và duyên dáng như
Hồng Liên lại càng làm người ta mê mẩn hơn. Tháo xuống vẻ chỉn chu và nghiêm
nghị dưới chiếc áo comple và chiếc juyp đồng phục luật sư, trông cô dịu dàng và
đằm thắm trong chiếc váy trắng bồng bềnh, gương mặt tròn đầy như ánh trăng giữa
tháng, đôi gò má hồng hào dưới lớp phấn trang điểm, làn môi mềm khẽ cong lên
một nụ cười bẽn lẽn của cô dâu mới. Hồng Liên ngồi trên chiếc ghế tựa, một nhân
viên trang điểm đang cài chiếc hoa dâu lên đầu cho cô, đôi mắt đen với hàng
lông mi dài cong lên một nét cười hạnh phúc. Lệ Dương ngồi bên cạnh vân vê tà
váy bạn nhắc lại những kỷ niệm đẹp giữa hai người.
“Nhanh
thật đấy! Ngày nào hai đứa mình còn chạy rong thả diều cùng nhau. Thế mà bây
giờ cậu đã lấy chồng rồi, mình thì cũng đã trở thành một gái già độc thân.”
“Cậu nói
gì mà nghe ghê vậy, cứ như đã qua được mấy cái mừng thọ rồi ấy!” Hồng Liên đập
khẽ vào vai Lệ Dương khúc khích cười. “Cậu cũng tệ thật, nói đi là đi ngay, tớ
chẳng kịp chuẩn bị quà gì cho cậu cả.”
“Cậu cứ từ
từ chuẩn bị rồi gửi sang Nhật cho tớ cũng được, tớ đâu có đòi gấp.”
“Phí dịch
vụ còn đắt hơn cả tiền mua quà, cậu nghỉ đi.”
“...”
Hai người
cùng nhau trò chuyện rất lâu, nói những chuyện trên trời dưới đất. Thời gian
quả thật không chờ đợi ai, cứ mải mê sống đến khi ngoảnh lại mới hay mình đã
lớn, mới biết thì ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mới thấy qua mỗi lần vấp
ngã mình trưởng thành và bớt nông nổi hơn, mới biết bên cạnh mình có rất nhiều
người đáng để ta yêu thương và hy sinh vì họ, mới biết tất cả mọi chuyện dù có
khó chấp nhận như thế nào cũng có thể theo thời gian mà phai nhạt, vết thương
dù có lớn cỡ nào cũng sẽ có lúc liền sẹo, có chăng là khi trái gió trở trời vẫn
cảm thấy một chút nhói đau. Nhưng rồi đến khi tóc bạc da mồi trở về với đất mẹ,
tất cả những nỗi đau đó cũng sẽ tan đi như bong bóng xà phòng, không còn lưu
lại một chút dấu vết nào nữa.
Khi bước
ra tiền sảnh khách sạn để chuẩn bị dự lễ, Lệ Dương nhìn thấy một bóng người
thân quen cô đơn đứng dựa lưng vào cột nhâm nhi ly rượu vang. Hoàng Quân có lẽ
cũng giống như cô, không quên được một đoạn tình cảm đẹp mình từng có. Chỉ có
điều cô may mắn hơn anh, vẫn có thể được thấy người mình yêu, dù chỉ là lặng lẽ
đứng nhìn từ xa. Khi cô còn đang thẫn thờ thì Hoàng Quân bất giác quay lưng
lại, ánh mắt anh nhìn cô, ôn nhu mà thâm trầm. Tại sao Lệ Dương lại nhìn thấy
trong đó cả nỗi xót xa và nỗi nhớ, không lẽ cô giống Ngọc Linh đến vậy sao?
Con do
cùng bố mẹ sinh ra, nhưng nếu khác trứng thì tỷ lệ giống nhau như đúc chỉ là
một trên ba nghìn tỷ. Huống gì cô và Ngọc Linh lại không có bất cứ mối liên hệ
nào. Cuộc sống này có những điều thật kỳ diệu, cô không biết mình có may mắn
không khi nằm trong số những trường hợp vô cùng hiếm hoi ấy.
Khi đó
Hoàng Quân khẽ tiến về phía cô, anh giữ trên môi một nụ cười rất xã giao, giọng
anh khàn khàn:
“Em vẫn
khoẻ chứ?”
Hoàng Quân
à, nếu anh biết tình trạng bây giờ của em, liệu anh có vẫn nhìn em và nở nụ
cười như vậy không? Lệ Dương thầm nghĩ. Cô nuốt điều băn khoăn ấy vào bụng và
cố nặn ra một nụ cười gượng:
“Em vẫn
tốt. Lâu rồi không gặp anh.”
“Anh nghe
Trần Vũ Hải nói em sắp đi Nhật Bản?”
Thì ra anh
đã biết. Như vậy cũng tốt, cô không phải gượng gạo mà nói ra lời từ biệt nữa.
Lệ Dương
mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Anh từng
có thời gian sống ở Tokyo, cũng có vài người bạn ở đó, sang bên đó nếu có gì
khó khăn, em cứ gọi điện cho anh.”
Cô mỉm cười
đón nhận ý tốt của Hoàng Quân. Anh ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:
“Lệ
Dương... anh vẫn xem em là một người bạn tốt.”
Hoàng Quân
thốt ra câu này rất khó khăn. Lệ Dương lại nghĩ thầm, sau tình yêu, trở về tình
bạn là một điều thực sự rất xa xỉ.
“Cảm ơn
anh!”
Lúc này Lệ
Dương không biết phải nói câu nào thích hợp hơn. Cô lấy từ trong túi xách ra
chiếc nhẫn đính viên kim cương hình giọt lệ mà không lâu trước đây Hoàng Quân
đã đeo vào tay cô.
“Phải rồi.
Cái này trả lại cho anh. Hy vọng anh sẽ sớm tìm được một người để đeo nó.”
Ánh mắt
Hoàng Quân nhìn như thôi miên vào chiếc nhẫn trên tay cô. Một lúc sau, trên môi
anh nở ra một nụ cười nhạt:
“Chiếc
nhẫn này... coi như là quà anh tặng em. Em cứ giữ lấy.”
Lệ Dương
hơi bất ngờ, cô không nghĩ Hoàng Quân lại nói với cô như vậy. Đây vốn là chiếc
nhẫn anh luôn giữ bên mình, chỉ để đeo lên tay người con gái sẽ cùng anh đi đến
hết cuộc đời. Cô vốn không phải là người đó, vậy cô lấy tư cách gì để giữ nó?
Khi Lệ
Dương đang mải suy nghĩ, Hoàng Quân đã quay lưng rời đi tự lúc nào. Chỉ đến khi
người phục vụ bê rượu va vào cô và hoảng hốt xin lỗi, cô mới định thần ngẩng
đầu lên, chỉ thấy xung quanh ngập tràn màu hoa cưới.
Lệ Dương
lặng lẽ trở về ngôi nhà chung cư của mình, mệt mỏi vào phòng thu dọn đồ đạc để
chuẩn bị cho chuyến bay sáng ngày mai. Không có tiếng nói của Hồng Liên, ngôi
nhà càng trở nên cô tịch và ảm đạm như chính tâm trạng cô lúc này.
Lệ Dương
đang gấp dở quần áo thì một cơn đau nhói lên ở cột sống. Gần đây, những cơn đau
của cô đến ngày một nhiều và dữ dội hơn. Lệ Dương không biết mình có thể gắng
gượng được bao lâu nữa. Cô men tay theo bức tường cố gắng ra phòng khách lấy
nước để uống thuốc, mỗi bước đi đều khiến cô đau đớn đến chảy nước mắt. Thật
may là Hồng Liên không có nhà, nếu nhìn thấy bộ dạng cô lúc này có lẽ Hồng Liên
sẽ rất sợ hãi, sẽ bắt cô tới bệnh viện bằng được. Nghĩ đến cảnh cô bạn thân có
lẽ giờ đang tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào bên người mình yêu thương, không
biết ở đây Lệ Dương đang một mình đối mặt với nỗi đau đớn thể xác, hai hàng
nước mắt của cô cứ không kiểm soát được mà tuôn rơi lã chã.
oOo
Sau khi từ
phòng tắm bước ra, Trần Vũ Hải nhìn thấy Hồng Liên đang ngồi ôm gối trên
giường. Cô còn mải suy nghĩ nên không hề biết anh đã ngồi bên cạnh mình. Trần
Vũ Hải đưa tay khoác lên vai vợ dịu dàng:
“Em nghĩ
gì mà chăm chú vậy?”
Hồng Liên
lúc này mời ngẩng đầu lên, cô đặt chiếc gối xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy một
cánh tay Trần Vũ Hải.
“Không
hiểu sao em cứ cảm thấy rất bất an. Không biết Lệ Dương giờ đang làm gì?”
Trần Vũ
Hải vịn đầu Hồng Liên về phía vai anh, ngồi hơi ngả ra sau để cô có được tư thế
tựa thoải mái nhất.
“Có lẽ cô
ấy đã ngủ rồi. Sáng mai còn phải ra sân bay sớm mà.”
“Cậu ấy
gần đây lạ lắm. Em có cảm giác như đang giấu em chuyện gì. Em thực sự rất lo.”
Trần Vũ
Hải như đọc được suy nghĩ và mong muốn của vợ mình, anh nắm lấy tay Hồng Liên
nhẹ nhàng hỏi:
“Em có
muốn về ngủ cùng cô ấy một buổi tối không? Nếu có gì khúc mắc thì cứ trực tiếp
hỏi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Hồng Liên
nhìn chồng tròn xoe mắt:
“Có thể
được không?”
“Xem em
kìa.” Trần Vũ Hải mỉm cười đưa tay búng nhẹ vào trán cô. “Hai người thân nhau
như thế nào anh còn không biết sao? Ngày mai cô ấy đi rồi, chỉ còn tối nay để
tâm sự thôi đấy.”
“Nhưng hôm
nay là ngày đầu tiên chúng ta...”
“Thôi nào,
chúng ta cũng đâu phải chưa từng động phòng.” Câu nói của Trần Vũ Hải làm Hồng
Liên bất giác đỏ mặt. “Anh đâu có keo kiệt đến thế, dù sao em cũng không chạy
thoát khỏi tay anh được nữa đâu.”
Với vẻ mặt
hớn hở, Hồng Liên vòng tay ôm lấy cổ Trần Vũ Hải và hôn vào má anh.
“Ông xã,
anh thật đáng yêu quá!”
“Em còn cứ
thế này nữa thì anh không đảm bảo được khả năng kiềm chế của mình đâu.” Trần Vũ
Hải đưa tay gỡ tay Hồng Liên đang bám chặt lấy cổ mình ra: “Mau thay quần áo
đi, anh đưa em tới đó.”
Hồng Liên
cười tươi rói nhìn Trần Vũ Hải, gật đầu lia lịa.
Trần Vũ
Hải đưa Hồng Liên đến khu nhà chung cư mà mới vừa hôm qua cô còn đang ở. Trên
đường đi, Hồng Liên liên tục gọi điện nhưng không thấy Lệ Dương bắt máy, nỗi lo
lắng trong lòng cô vì thế mà tăng lên bội phần.
Khi xe vừa
dừng bánh, cô chỉ kịp tạm biệt chồng rồi vội vội vàng vàng chạy vào trong khu
chung cư ấn nút mở cửa thang máy. Bấm chuông liên tục mà vẫn không thấy Lệ
Dương ra mở cửa, trong khi đó đèn trong phòng vẫn để sáng. Lệ Dương là người
nếu để đèn thì không thể ngủ được, cũng chưa bao giờ quên tắt điện mỗi khi ra
ngoài.
Một linh
cảm không hay choáng ngợp tâm trí Hồng Liên, cô dùng chiếc chìa khoá cửa mang
theo mở khoá phòng. Cửa vừa bật mở, Hồng Liên vô cùng hốt hoảng khi thấy Lệ
Dương nằm bất tỉnh trên nền nhà, ngay trước cửa dẫn vào phòng ngủ, gương mặt
trắng nhợt đầm đìa mồ hôi. Cô vội vàng chạy đến bên cạnh lay mạnh người Lệ
Dương. Không gian xung quanh chỉ có tiếng nức nở và tiếng gọi trong vô vọng của
cô. Định thần lại một lúc, Hồng Liên rút điện thoại ra bấm số của Trần Vũ Hải,
anh lúc này đang trên đường quay về nhà.
Khi Trần
Vũ Hải đến nơi thì Lệ Dương vẫn chưa tỉnh, và Hồng Liên vẫn vỗ vỗ vào mặt bạn,
vừa vỗ vừa khóc mếu máo. Trần Vũ Hải vội chạy tới bế xốc Lệ Dương lên đưa vào
bệnh viện. Có lẽ anh cũng không ngờ Lệ Dương lại nhẹ bẫng như vậy, cả người cô
như chẳng còn một chút sức sống nào.
Trong
thang máy, Hồng Liên lúc nào cũng nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lệ
Dương, chờ đợi cô mở mắt. Không phụ lại sự trông đợi của Hồng Liên, Lệ Dương
cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Ánh mắt cô mỏi mệt nhìn vào gương mặt Trần Vũ
Hải đang ở rất gần. Lệ Dương bất giác đưa tay lên vuốt ve gò má Trần Vũ Hải,
đôi môi cô nở một nụ cười.
“Hoàng
Quân... Em đang mơ phải không? Sao anh lại ở đây?”
Cả Hồng
Liên và Trần Vũ Hải đều cảm thấy có một điều gì đó chua xót trong lòng.
“Cố chịu
một chút, anh và Hồng Liên sẽ đưa em tới bệnh viện.” Trần Vũ Hải đưa đôi mắt
đầy cảm thông nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt của Lệ Dương.
“Em không
muốn tới bệnh viện, không muốn tới bệnh viện.” Giọng Lệ Dương rên lên yếu ớt:
“Hoàng Quân... được gặp và yêu anh trong cuộc đời này em không còn gì phải nuối
tiếc.” Nói rồi cô cố gắng rướn cổ lên đặt một nụ hôn vào môi Trần Vũ Hải.
Trần Vũ
Hải sau một giây bất ngờ định ngoảnh đầu đi nhưng đôi tay của Hồng Liên đã vịn
khẽ vào tay anh. Cô nhìn anh lắc đầu nhè nhẹ. Nếu đây là việc lúc này có thể
làm cho Lệ Dương cảm thấy vui vẻ, cô đâu thể vì ích kỷ mà để bụng.
Đôi môi
của Lệ Dương nhẹ nhàng rời khỏi môi Trần Vũ Hải, cô ngả đầu vào lòng anh, hai
mắt lại nhắm nghiền. Khi đưa Lệ Dương tới bệnh viện, Viện phó Phùng cũng không
thể vì cô mà giấu kín mọi chuyện được nữa, ông đành phải thông báo cho Hồng
Liên một tin đau lòng: Lệ Dương đã bị ung thư máu.
Hồng Liên
không biết cô đã trải qua giây phút đó như thế nào, cô đổ gục vào lòng chồng
khóc nức nở:
“Tại sao
em lại vô tâm như vậy chứ? Sống bên cạnh cậu ấy mà lại không hề hay biết gì.
Đáng lẽ khi nhìn thấy cậu ấy trở nên gầy yếu và xanh xao như vậy em phải để tâm
tìm hiểu mọi chuyện. Nếu em biết sớm nhất định bắt cậu ấy nhập viện để điều
trị...”
“Không
muốn để em biết là chủ ý của Lệ Dương, em không có lỗi. Đừng tự trách mình
nữa.” Trần Vũ Hải nhẹ nhàng tìm lời an ủi vợ.
Viện phó
Phùng nói cách duy nhất để cứu Lệ Dương bây giờ là tiến hành phẫu thuật cấy
ghép tế bào gốc sản sinh máu. Ông cũng thành thật mà cho biết rằng tỷ lệ thành
công không hề cao. Nhưng dù có một phần trăm cơ hội Hồng Liên cũng nhất định sẽ
cố gắng hết sức. Vấn đề bây giờ là phải tìm người có tuỷ sống phù hợp, cô và
Trần Vũ Hải có lẽ không có mấy hy vọng vì cả hai người đều không có chút quan
hệ huyết thống nào với Lệ Dương. Cô nghĩ tới Hoàng Quân và bố ruột của Lệ
Dương, có lẽ lúc này chỉ có họ mới có thể cứu được bạn cô.
oOo
Hoàng Quân
mở nhẹ cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đứng bên thành giường nhìn thân thể
gầy gò của Lệ Dương dưới lớp chăn mỏng. Bệnh tật quả là có sức tàn phá ghê gớm
đối với con người. Một Lệ Dương đầy sức sống trước kia giờ đây trông tiều tuỵ
và xơ xác. Nhìn cô như vậy, bất cứ người nào dù rất mạnh mẽ cũng đều rơi nước
mắt.
Anh không
còn cách nào khác phải đem tất cả sự thật nói cho người bác rể của mình, người
mà anh vô cùng yêu quý và kính trọng. Ông Trọng cũng vô cùng bất ngờ khi biết
Lệ Dương chính là con gái ông. Đứa con gái ông tìm kiếm trong suốt hơn hai mươi
năm qua ở gần ngay trước mặt, còn bị căn bệnh hiểm nghèo giày vò mà ông không
hề hay biết. Những nếp nhăn trên gương mặt ông theo thời gian mà ngày một
nhiều, ông không thể ngờ quá khứ của mình đã gây ra một lỗi lầm lớn đến vậy.
Vậy mà trong suốt thời gian qua, ông luôn sống trong nỗi oán giận người vợ đã
vô duyên vô cớ rời bỏ ông.
Hoàng Quân
ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, khẽ nâng bàn tay của Lệ
Dương áp vào má mình. Những ngón tay thon dài của cô nằm lọt trong bàn tay ấm
áp mà mạnh mẽ của anh, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim cô dẫn
truyền qua xung thần kinh đến đầu ngón áp út, cảm giác được cả sự co bóp nhẹ
nhàng của nó, tựa hồ như muốn nói với anh rằng khi có anh ở bên cạnh, cô ấy cảm
thấy rất bình yên.
Có
tiếng cửa bị đẩy nhẹ, Hoàng Quân theo phản xạ khẽ ngoái đầu lại đằng sau. Một
thanh niên người Tây mặc áo bác sỹ, da trắng, dáng người dong dỏng cao, ngũ
quan anh tuấn bước vào trong, đứng ngay bên cạnh anh chăm chú nhìn vào khuôn
mặt nhợt nhạt của Lệ Dương.
Lúc cậu ta
quay mặt sang, thấy ánh mắt Hoàng Quân nhìn về phía mình mới khẽ mỉm cười chào
anh.
Hoàng Quân
gật nhẹ đầu chào lại.
“Anh là
Quân, phải không?”
Jack hỏi
Hoàng Quân bằng một câu Tiếng Việt khá chuẩn, trong khi đôi mắt cậu ta vẫn đặt
trên người Lệ Dương.
Hoàng Quân
khẽ “ừ” một tiếng, anh hỏi lại:
“Còn cậu chắc
là Jack?”
“Đúng vậy!
Sao anh lại biết tôi?”
Hoàng Quân
chuyển ánh mắt về phía Lệ Dương:
“Là cô ấy
đã nói với tôi... Cô ấy bảo ở bệnh viện, cậu là người bạn thân nhất của cô ấy,
còn nói cậu rất tốt bụng, rất đáng yêu, rất chân thành.”
Jack cho
hai tay vào túi áo blouse, nhoẻn miệng cười:
“Thật
không ngờ Dương lại nói tốt về tôi như thế. Vậy mà khi ở trước mặt, chị ấy luôn
nói tôi rất nhiều chuyện, rất phù phiếm.”
“Cô ấy
không mấy khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài bằng lời nói, nhưng tôi tin cậu có
thể cảm nhận được.” Hoàng Quân khàn giọng, anh cảm thấy trong câu nói của Jack
chứa đựng nhiều yêu thương hơn là hờn dỗi.
“Còn Dương
nói với tôi... anh là người rất đáng ghét, rất tàn nhẫn. Lúc nào cũng chỉ trêu
ghẹo và bắt nạt chị ấy.”
Nói tới
đây, Jack khẽ bật ra một tiếng cười chua xót:
“Thật
không ngờ cuối cùng, kẻ đáng ghét nhất trong mắt Dương lại có được trái tim chị
ấy.”
Hoàng Quân
đưa mắt nhìn lên, thấy một nét bi thương thoảng qua gương mặt Jack. Anh nhẹ
nhàng hỏi:
“Hình
như... cậu rất thích cô ấy?”
Jack lạnh
lùng cười:
“Bất cứ
người đàn ông nào tiếp xúc với Dương đều sẽ thích chị ấy.”
Xem ra cậu
bác sỹ đến từ Mỹ này hoàn toàn khác xa so với Jack trong lời kể của Lệ Dương.
Cô từng nói với anh, cậu ta là một đứa trẻ con lúc nào cũng luôn vui vẻ, yêu
đời, còn chưa chín chắn trong suy nghĩ và hành động. Nhưng Hoàng Quân lại hoàn
toàn không thấy vậy. Cậu ta tuy tuổi còn trẻ nhưng có vẻ là người suy nghĩ rất
cẩn trọng, lời nói, hành động đều toát ra phong thái của đàn ông trưởng thành.
Có lẽ ở trước mặt Lệ Dương, Jack luôn cố gắng thể hiện như vậy để che giấu tình
cảm thật của mình.
“Và bất cứ
người đàn ông nào có được trái tim của chị ấy đều là người may mắn.” Jack chậm
rãi nói hết câu. Hoàng Quân biết cậu ta đang nói về anh. Đúng thế, anh không
phủ nhận mình là người rất may mắn khi có được tình yêu của cô. Chỉ có điều,
anh không có diễm phúc để tận hưởng niềm may mắn đó.
“Anh cũng
rất thích Dương, đúng không?” Thấy Hoàng Quân không tỏ ra đồng tình hay phản
đối gì với câu nói vừa rồi của mình, Jack tiếp tục hỏi.
Hoàng Quân
không lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt anh đã mặc nhiên cho Jack câu trả lời.
“Vậy tại sao lại chia tay chị ấy?”
Hoàng Quân
nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh lơ sau cặp kính của Jack, ánh mắt anh như muốn
hỏi: Cậu biết chuyện của chúng tôi?
Jack khẽ
thở nhẹ:
“Một người
vốn luôn vui vẻ và lạc quan như Dương, vậy mà một buổi sáng đến bệnh viện lại
mang theo vẻ u sầu ảo não. Chị ấy nói với tôi, chị ấy phải buông tay người mà
mình yêu thương nhất, bởi vì người đó vốn dĩ không thuộc về chị ấy.”
Hoàng Quân
nhìn về phía Lệ Dương. Cô ấy liệu có biết, tạo hóa sinh ra đã sắp đặt cho hai
người họ không thể thuộc về nhau. Không phải cô không có được trái tim anh, mà
chính bản thân anh cũng không thể làm cách nào để tiếp tục đi cùng cô được.
“Giữa
chúng tôi có một bức tường ngăn cách... dù có cố gắng thế nào cũng không thể phá
dỡ.”
“Đối với
tôi, thứ duy nhất có thể ngăn cách tình yêu nam nữ là quan hệ máu thịt. Tất cả
những lý do khác... đều là ngụy biện.” Câu nói của Jack có đến vài phần gay
gắt, hàm ý trách móc thể hiện rất rõ ràng. Có lẽ cậu ta đã được nghe Lệ Dương
kể về tình cảm của Hoàng Quân với Ngọc Linh, cũng đã biết ít nhiều về nguyên
nhân Hoàng Quân nói ra để chia tay với cô.
Hoàng Quân
nghe thấy thế chỉ cười nhàn nhạt, anh cũng không có ý định giải thích rõ ràng
cho Jack hiểu.
“Trước đây
tôi từng nghe Lệ Dương nói cậu giống như một đứa trẻ mới lớn, suy nghĩ rất đơn
giản và chân thật, lúc nào cũng chỉ loanh quanh tìm cách để chành chọe cô ấy.
Xem ra cô ấy vẫn chưa thực sự hiểu cậu rồi, tôi có thể nhìn thấy được sự trưởng
thành nơi cậu.”
“Bởi vì
chị ấy ngốc.” Jack đặt một tay lên thành giường, nhìn Lệ Dương bằng ánh mắt
ngập tràn yêu thương. “Nhưng thật sự mỗi khi ở bên Dương, tôi đều sống đúng với
cảm xúc của mình. Có thể thoải mái vô tư cười đùa, không cần phải khép nép giữ
ý. Thậm chí ngay ở đất nước của mình, tôi cũng không thể tìm thấy một người nói
chuyện hợp với mình như vậy.”
Hoàng Quân
nghe Jack nói, mới chợt nhận ra nãy giờ hai người trò chuyện với nhau bằng
tiếng Việt. Anh cảm thấy có chút bất ngờ. Từ ngữ Jack sử dụng rất thuần thục,
cũng nhấn nhá khá chính xác âm tiết và dấu câu. Có rất ít người nước ngoài
Hoàng Quân từng tiếp xúc làm được điều này, hầu hết họ chỉ biết nói một vài câu
cơ bản.
“Cậu phát
âm tiếng Việt rất chuẩn.”
Một người
có thể sử dụng ngôn ngữ ngoại quốc một cách thành thục và nhuần nhuyễn như vậy,
rất xứng đáng có được lời khen.
“Là Dương
dạy cho tôi...”
Giọng nói
của Jack có chút mơ hồ, Hoàng Quân cũng có thể đoán được cậu ta sẽ trả lời anh như
vậy.
“Từ khi
quen Dương, tôi đã bắt đầu thấy hứng thú với Tiếng Việt. Trước đây vốn chỉ
quanh quẩn ở bệnh viện, hết giờ làm thì trở về chung cư. Đến Việt Nam gần hai
năm nhưng cũng không đi đâu cả. Từ ngày quen chị ấy, tôi đã mở mang rất nhiều
về đất nước mà tôi từng nghĩ thật bé nhỏ này. Dương dẫn tôi đi ăn những món
ngon hè phố của Việt Nam, mùi vị quả thật rất khác biệt so với đồ ăn phương
Tây, dẫn tôi đi tham quan những địa danh nổi tiếng: Hồ Gươm, chùa Trấn Quốc...,
kể cho tôi nghe về Hồ Chủ tịch, về Võ Nguyên Giáp... Đất nước các người có
những vị tướng thực sự rất vĩ đại.”
Hoàng Quân
khàn giọng, đôi hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Cảm ơn
cậu vì lời khen.”
“Tôi đã
yêu cái mảnh đất xa lạ này, chỉ bởi vì nơi đó có những người như Dương.”
Hoàng Quân
trong phút chốc thảng thốt nhận ra, ngoài anh ra vẫn còn một người đàn ông khác
yêu Lệ Dương như sinh mệnh. Nếu cô có thể chấp nhận tình cảm của cậu ta, có thể
nhanh chóng quên đi anh, đó có lẽ là một điều rất tốt.
“Tôi
mong... cô ấy có thể nhận ra tấm chân tình của cậu.”
Hoàng Quân
nói ra câu này, bất chợt cảm thấy đang tự lừa dối chính bản thân mình. Anh mong
Lệ Dương hạnh phúc, mong cô sớm quên đi những buồn đau để bắt đầu một cuộc tình
mới. Nhưng đến khi nghĩ đến có một người đàn ông khác không phải anh đi bên
cạnh cô, từ trong lồng ngực lại trào lên từng cơn đau nhói. Cho đến cuối cùng,
anh rốt cuộc vẫn không đành lòng từ bỏ.
“Còn tôi chỉ
mong Dương có thể sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Đáng tiếc, chị ấy
không còn người thân nào bên cạnh.”
“Cô ấy
nhất định sẽ vượt qua được.”
Giọng
Hoàng Quân nhẹ nhàng, nhưng lại rất dứt khoát. Cho dù anh biết tỷ lệ tủy sống
phù hợp không hề cao, nhưng anh vẫn có một niềm tin Lệ Dương nhất định sẽ được
chữa khỏi. Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ tin vào bất cứ điều gì mà không
có căn cứ, chỉ riêng lần này là ngoại lệ. Có lẽ đến một lúc nào đó, con người
ta cũng chỉ có thể an ủi bản thân, an ủi người khác bằng một thứ gọi là “niềm
tin” mà thôi.
Cuộc trò
chuyện của hai người tự nhiên rơi vào im lặng. Cả hai đều có rất nhiều suy nghĩ
ở trong lòng, nhưng vẫn không muốn nói ra với người bên cạnh. Họ đến từ hai đất
nước khác nhau, quan điểm sống và cách nhìn nhận một vấn đề cũng khác nhau.
Giữa họ dường như chỉ tồn tại một điểm chung duy nhất, đó là đều dành trọn trái
tim yêu thương một người con gái.
Hoàng Quân
nhận thấy có một cử động nhỏ trong lòng bàn tay, anh nhìn vào đôi mắt Lệ Dương,
thấy nó từ từ mở ra.
Lệ Dương
nhìn xung quanh nơi mình đang nằm, cuối cùng cô vẫn không thể giấu được mọi
người.
Nhưng điều
cô hạnh phúc nhất, đó là khi vừa mở mắt đã thấy người đàn ông cô yêu thương
ngồi bên cạnh nắm lấy tay mình, nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng.
Lệ Dương
khẽ nở với Hoàng Quân một nụ cười, anh cũng nhẹ nhàng cười lại với cô. Anh nói:
“Em đừng
sợ, anh sẽ luôn luôn ở bên em.”
Cô lắc đầu
yếu ớt:
“Em không
sao đâu, anh đừng lo.”
Hoàng Quân
vì cô mà bỏ việc công ty, ngày đêm túc trực ở bệnh viện. Trong tận sâu đáy
lòng, cô thấy vui nhiều hơn là áy náy. Nhưng cô không muốn dùng cách này để níu
giữ anh ở bên mình. Thứ cô cần là tình yêu của Hoàng Quân, chứ không phải sự
thương hại của anh.
“Trước đây,
khi anh còn chưa sáng mắt, em lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc anh. Bây giờ đến
lượt anh chăm sóc em rồi.”
Hoàng Quân
là một người đàn ông trọng tình, cũng rất nặng nghĩa. Chỉ cần có người đối xử
tốt với anh, anh nhất định sẽ đền đáp lại họ. Lệ Dương nhìn anh mỉm cười xót
xa:
“Không cần
đâu. Có Hồng Liên chăm sóc em là được rồi. Anh còn việc công ty nữa...”
“Nếu em
không muốn anh chăm sóc, vậy em mau khỏe lại đi.”
Hoàng Quân
lạnh lùng cắt ngang lời cô. Câu nói của anh rõ ràng có gì đó không thoải mái. Liệu
có phải trước đây khi anh đang là bệnh nhân cô đã chăm nom không chu đáo nên
bây giờ anh mới tìm cách trả thù không? Nếu thế thật không công bằng với Lệ
Dương chút nào. Hồi đó cô còn chưa biết rằng có một ngày mình sẽ yêu anh.
Lệ Dương
đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, lúc này cô mới nhận ra ngoài Hoàng Quân còn có
Jack. Vậy mà từ nãy tới giờ cô không hề biết đến sự tồn tại của cậu ta. Lệ
Dương bất chợt cảm thấy có lỗi. Cứ mỗi khi Hoàng Quân đứng bên cạnh, cô dường
như không nhìn thấy được ai khác ngoài anh.
“Jack...”
“Giờ chị
mới thấy tôi à?” Jack tỏ ra giận dỗi. Lệ Dương cũng không thể trách cậu ta. Lỗi
đúng là của cô, vậy nên cô chỉ còn biết tìm cách xoa dịu.
Quả thật
là ngược đời, từ bao giờ có chuyện người ốm đau lại vỗ về người khỏe mạnh? Vậy
mà Lệ Dương lúc này đúng là đang làm như thế.
“Tôi xin
lỗi... Jack.”
“Chị muốn
nói gì với tôi thì nói đi.”
Cậu em này
không bao giờ chịu tử tế với cô, dù là ngay cả lúc cô đang mệt mỏi như thế này.
Vậy mà không hiểu sao trong thâm tâm cô lúc nào cũng xem cậu ta như một đứa em
trai, lúc nào cũng muốn chở che và bảo vệ.
“Nếu một
ngày... ba tôi đến tìm, mà khi ấy tôi không còn ở Passion nữa. Cậu hãy giúp tôi
nói lại rằng, cho dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng... tôi rất yêu ông ấy.”
“Chị đừng
nói những câu kiểu trăn trối như vậy, tôi không thích nghe.”
Lệ Dương
nhoẻn miệng cười, cô nhìn lên trần nhà. Có những lời bây giờ không nói, biết
đâu sau này không còn cơ hội để nói nữa.
Jack viện
cớ có bệnh nhân cần kiểm tra để rời khỏi phòng. Khi quay lưng lại với Lệ Dương,
ánh mắt thẫm xanh nhuộm một màu u ám. Cậu tự hỏi bản thân tại sao lại như vậy?
Rõ ràng rất thích cô, nhưng ở trước mặt lại không bao giờ tỏ ra mình là con
người tốt bụng. Có lẽ bởi vì rất thích, nên cậu cũng sợ nếu một ngày Lệ Dương
nhận ra tình cảm này, giữa hai người sẽ không còn được như bây giờ nữa.
Cô từ lâu
đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc đời của cậu. Chính vì thế cậu
không thể mạo hiểm đánh cược việc mất đi cô để có được trái tim cô.
Cho đến
bây giờ... cậu có thể mỉm cười, bởi vì cậu đã lựa chọn đúng. Cho dù trong nụ
cười đấy còn lẫn cả dư vị của sự xót xa.
Hoàng Quân
vẫn nắm chặt bàn tay Lệ Dương. Mấy lần cô thử rút ra, nhưng anh đều không có ý
định thả lỏng. Anh đã từng nghĩ khi quyết định quay lưng bước đi, cho dù có bất
cứ lý do gì anh cũng không thể quay đầu nhìn lại. Anh không muốn cho cô hy vọng
về thứ tình cảm mãi mãi không thể đơm hoa kết trái này. Nhưng nếu anh là nguồn
động lực duy nhất có thể khiến Lệ Dương vượt qua bệnh tật, anh lựa chọn thêm
một lần gieo ảo tưởng cho cô. Sau đó... anh sẽ lại tàn nhẫn ra đi, nhưng đó là khi
cô có đủ sức mạnh để tự mình trải qua tất cả.
oOo
Sau bốn
ngày Lệ Dương nhập viện, viện phó Phùng cuối cùng cũng gọi mọi người đến để
thông báo kết quả xét nghiệm. Ánh mắt ông hiện lên vẻ đau thương và tiếc nuối,
nó như hút cạn chút sức lực cuối cùng của Hoàng Quân sau những ngày đợi chờ mòn
mỏi.
“Tôi rất
tiếc... Nhưng nếu không tìm được người có cùng huyết thống thì tỷ lệ tuỷ phù
hợp là vô cùng thấp.”
Hoàng Quân, ông Trọng và bà Châu sáu mắt nhìn
nhau. Có vẻ họ vẫn chưa thực sự hiểu những gì vừa nghe được.
“Bác sỹ, tôi
là bố ruột của con bé. Không lẽ cũng không phù hợp sao?” Ông Trọng khẽ nheo mắt
nhìn Viện phó Phùng, trong nỗi đau của ông còn một chút nỗi thắc mắc.
“Bố ruột
ư?” Đôi mắt Viện phó Phùng nheo nheo đầy khó hiểu: “Không thể nào, Lệ Dương
không thể là con đẻ của ông được.”
Một câu
nói khiến cả ba người đều chân tay rụng rời.
“Ông cậu,
liệu có nhầm lẫn gì không?” Hoàng Quân nhìn tập giấy xét nghiệm trên tay Viện
phó Phùng nghi ngờ.
“Là chuyện
liên quan đến tính mạng con người, hơn nữa người đó còn là Lệ Dương, sao ta có
thể nhầm lẫn được. Lệ Dương nhóm máu O, trong khi ông có nhóm máu B, còn vợ
ông, trước đây khi ông bị gãy chân phải nhập viện bà ấy từng làm xét nghiệm để
truyền máu, nhóm máu của bà ấy là AB Rh(-), đây là nhóm máu hiếm nên tôi nhớ
rất rõ. Theo di truyền học, nếu bố nhóm máu B, mẹ nhóm AB thì con sinh ra không
thể có nhóm máu O, như vậy ông và Lệ Dương nhất định không thể có quan hệ cha
con được.”
Từng lời
của Viện phó Phùng đều làm trái tim Hoàng Quân cảm thấy tái tê. Anh không thể
giải thích được những chuyện đã và đang xảy ra xung quanh mình. Lệ Dương không
phải là con gái của bác rể anh, vậy cô ấy từ đâu mà tới. Bố mẹ đẻ của cô ấy,
những người thân thiết thật sự của cô giờ đang ở nơi đâu.
Hoàng Quân
nhìn qua lớp cửa kính, Lệ Dương vẫn đang chìm trong một giấc ngủ rất sâu, cô ấy
liệu có biết dù có lật tung phòng lưu trữ bệnh án của Passion, cô cũng vẫn
không thể tìm được ba ruột của mình hay không?
Hoàng Quân
nhẹ nhàng đặt bàn tay áp lên thành cửa kính, đôi mắt anh nhìn chăm chú vào đôi
mắt vẫn nhắm nghiền của Lệ Dương, trong lòng không khỏi thắc mắc mà bật lên
tiếng hỏi thầm:
Lệ
Dương, rốt cuộc... em là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT