"RẦM"- có ai đó va phải Nhi làm cô bé ngã ngửa. Nhi ngước mắt lên nhìn kẻ vô duyên kia, ôh, có 2 ng. Mà họ nói gì nhỉ? Cứ xì xủ xi xa xủ gì đó, có lẽ là tiếng bản địa nên Nhi chả hiểu gì hết. Cô bé mặt cứ thộn ra nhìn họ.
Thế rồi, bất chợt. 1 trong 2 ng lạ mặt kia thả vào tay Nhi 1 mảnh lụa thêu thủ công có khổ giống như giấy A3 và chạy mất hút.
-"Kia rồi, kẻ ăn trộm đồ kia"- có tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Nhi vẫn trong trạng thái shock ko đỡ nổi vội ngước mắt lên. Theo như cách ăn mặt thì đây hình như là bảo vệ. Bản năng trỗi dậy, cô bé co giò...chạy!
-Nhi, Nhi, chị làm gì như ma đuổi thế?- Phong khó hiểu nhìn Nhi hỏi.
-Chạy, chạy nhanh.- Nhi chạy ngang qua chỗ của tập đoàn rắc rối, thuận tay kéo luôn Phong. Nghe vậy, cả nhóm liền chạy theo như rô-bốt mà chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Đến 1 con hẻm nhỏ, sau khi xác định rõ ràng rằng ko còn ai bám theo. Tất cả mới dừng lại thở hồng hộc.
-Chuyện này là sao thế Nhi?- Vũ ôn nhu hỏi cô bé, thuận tay lấy trong túi 1 chiếc khăn mùi soa chu đáo lau mồ hôi trên mặt cho Nhi, tay kia lén vài lọn tóc cho cô bé.