-Dám ko?- 1 giọng nói lạnh lùng vang lên tựa như muốn đóng băng tất cả. Nhi thở dài, khỏi nhìn cô bé cũng biết là ai rồi.
Từ ngoài cửa, 6 chàng trai bước vào. Ng vừa lên tiếng là anh chàng có mái tóc màu hơi nâu có bay bay theo gió, đôi mắt màu xám tro lạnh lùng vô cảm hờ hững quan sát xung quanh, cuối cùng thì đồng tử chỉ chú mục vào cô gái có mái tóc hạt dẻ xoăn lọn kia. Anh vận bộ âu phục trắng muốt, 2 tay đút túi quần. Khí hàn tỏa ra đến rợn ng.
Bên cạnh là 1 ng con trai hoàn toàn đối lập. Mái tóc đỏ hung của anh ta đc vuốt keo dựng đứng. Đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn. Trên ng vận bộ đồ bụi bặm đúng chất dân giang hồ nhưng vẫn ko làm mất đi khí chất cao ngạo, kiêu hãnh của bản thân.
-Cứ thử động vào 1 sợi tóc của Bạch Nguyệt Nhi xem- Kỳ hất hàm kiêu ngạo. Hừ! Lũ này đúng là có mắt ko thấy thảm họa mà! Thử hỏi có ai ngu như mấy tên này ko khi mà chọc giận đến con sư tử này. Cậu hất mặt, hiểu ý, Tứ Đại Tướng Quân liền đưa mấy tên kia đi. Đám đông đc giải tán.
-Hế lu. Em tên Nguyệt Nhi. 17t- Nhi cười tươi với cô bồi bàn ban nãy.
-Chị tên Dương Thảo. 20t. Mà sao em biết chị hơn tuổi em- cô gái kia rụt rè nói.
-Hì! Em mà lỵ. Mà ban nãy chị có sao ko? Nhà chị ở đâu? Sao chị lại vào đây làm? Chị đang học trường nào?- Nhi tuôn ra hàng tràng câu hỏi. Đến khi Vũ è hèm mới chịu thôi.