Vâng, chính xác bây giờ trước mặt Thoại Anh, Lâm và Long cùng ng hầu trong nhà là hình ảnh mà Nhi đã nhìn thấy nhưng có phần ghê rợn hơn. Khuôn mặt cùng nửa thân trên của cô ta thì giống ng, còn nửa thân sau thì giống sói. 2 tay cô ta ra sức bóp cổ Phương. Ở đôi mắt cô ta hiện lên 1 sự ham muốn giết ng tột độ.

-------

"ĐUỲNH"- đúng lúc Phương gần như ngất lịm thì nhóm của Vũ đã ném 3 qủa mìn liên tiếp vào đền. Lũ bò sát và côn trùng đang định tấn công nhóm của Lâm đột ngột quay đầu bỏ chạy.

----

2 nơi, cùng 1 thời điểm... Cô ma nữ đang bóp cổ Phương cùng con sói ở ngôi đền... Cô ma nữ hét lớn còn con sói thì hú 1 tiếng dài rồi cả 2 cùng biến mất. Tất cả ko còn, y như chưa có việc gì xảy ra. Phương đã tỉnh hẳn và khỏe mạnh như ban đầu.

-Mừng qúa! Cậu tỉnh rồi- Lâm và Long nở nụ cười tươi. Thoại Anh thì vui mừng đến rơi nước mắt ôm lấy Phương.

Sóng biển lại êm ả trở lại. Gió bớt thổi mạnh. Mọi thứ trở lại màn đêm tĩnh mịch.

-Cô ta tác oai tác quái đc là do lòng thù hận của con ng. Có lẽ khi còn sống cô ấy bị đối xử tệ bạc quá nên mới thành ra như vậy- Phong chẹp miệng tiếc nuối.

-Ê cái thằng kia. 2 bọn ta hơn tuổi mi mà mi nói giọng gì thế hả? Đằng nào bọn ta cũng là anh rể mi đó- Kỳ lao vào ấn đầu Phong.

-Sax, gì chứ? Em rể á? Ko thèm nhá! Nam ko ra nam, nữ ko ra nữ. Vô duyên đanh đá. Họa em có điên mới yêu ý- Phong sửng cồ lên

Nói đến đây thì cả 3 chợt sững lại. Nhi... Nhi... Nhi. Từ "Nhi" lượn vòng vòng qua đầu của 3 ng. Thôi chết rồi!!! Lũ côn trùng, bò sát... Nhi nằm dưới đất! Thôi xong!!!

Kỳ, Vũ và Phong đánh mắt qua chỗ cô bé. Nhi nằm đó, bất động toàn thân, 2 mắt trợn trừng. Bị hàng ngàn con côn trùng, bò sát bò qua ng ko sợ mới lại đấy. Huống hồ những loài vật này cô bé cực-kỳ-sợ.

-Nhi, Nhi. Đừng làm anh sợ nha- Kỳ lay lay cô bé. Thế nhưng Nhi vẫn giữ nguyên hiện trạng ko phản ứng.

-Hờ hờ. 1 cảm giác thật Việt Nam!- Phong phán 1 câu xanh rờn.

-Thôi đành khiêng về rồi nhờ đồ ăn gọi con bé dậy vậy- Vũ thở dài.

-------

Ng Nhi bắt đầu có cảm giác. Oa! 1 mùi hương thật thơm của đồ ăn! Nhanh chóng, cô bé ngồi bật dậy rồi lao từ tầng 3 xuống phòng ăn(!).

2p53s sau, tại phòng ăn...

Lâm, Long và Phong phải trợn trừng mắt lên nhìn cô gái có cái tên Bạch Nguyệt Nhi. Tay cô bé gắp thức ăn lia lịa đến nỗi ng ngoài nhìn theo tay Nhi gắp mà còn chóng cả mặt. Từ món gần đến món xa, nguyên 1 bàn ăn 6m vuông đc "chuyển thể" vào bụng Nhi. Lâm, Long và Phong rơi vào trạng thái vô cùng mất hình tượng: mắt mở to, miệng há ra, toàn thân cứng đờ.

-Phương. Giờ bà sao rồi? Có làm sao nữa ko?- đến giờ thì Nhi mới chú ý tới xung quanh. Thấy Phương ngồi cạnh, cô bé mỉm cười lao đến ôm chầm lấy Phương mà hỏi tới tấp.

-Tôi ko sao rồi- Phương ôn nhu nhìn cô bạn lí lắc- lúc tôi hôn mê, tôi nhìn thấy tất cả mọi ng. Tôi biết mọi ng luôn ở cạnh tôi nên ko sợ nữa.

Nghe xong câu đó, Nhi mới bắt đầu nhớ lại. Cô bé bị nằm trỏng trơ...côn trùng...bò sát...

-Á...Á...Á...3 NG KIA ĐÂU RỒI???- cô bé thét lên rồi cứ thế. 1 đuổi 3 chạy vòng vòng quanh vườn hoa của khu biệt thự. Có chết Nhi cũng ko muốn tưởng tượng lại cái cảm giác đó nữa!

Tiếng cười sảng khoái của cả 8 ng vang vọng khắp khu vườn hoa. Ngày hôm qua như 1 giấc mơ kinh hoàng của mọi ng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play