Vội vàng và hấp tấp, Thoại Anh và Long phi thẳng vào phòng Phương đang nằm nghỉ. Mồ hôi cô túa ra, tuy rằng mắt nhắm nghiền nhưng cơ thể ko ngừng quằn quại. Phương phải thở bằng miệng, dường như cô đang bị 1 cái gì đó chẹn ở cổ. Ngay khi Thoại Anh và Long bước vào thì Phương cũng nằm im, thôi ko cựa quậy nữa.
-Tụi anh nói rồi. Thoại Anh, Phương và Nhi có thần giao cách cảm với nhau. Cho nên 1 trong số 3 ng xảy ra việc gì thì 2 ng còn lại sẽ cảm nhận đc sự bất an- Kỳ nhún vai nói, ko quên nhấn mạnh từ "anh".
-Dạ- cậu nhóc nói nhỏ nhưng hành động lại đi ngược lại với lời nói. Ngay sau đó, Kỳ nhận đc 1 cái lườm muốn cháy tóc từ Phong.
Cả 4 ng lại cùng nhau rảo bước đi. Thế nhưng mới đi đc 1 đoạn bỗng Nhi dừng lại, khuôn mặt biến sắc:
-Mọi ng ơi. Tối rồi, ta mau về thôi- cô bé nhìn cả 3 với ánh mắt khẩn khoản cùng giọng nói lắp bắp. Nhi cảm nhận đc 1 luồng khí lạnh bao quanh nơi này.