Mấy anh đi cùng đc rồi. Sao phải kéo em theo chị ta làm gì- Phong lầm bầm bước theo sau.
Trong khi đó, tại chỗ của Thoại Anh và Long thì:
-Sao tôi phải đi cùng cô chứ- mặt Long hầm hầm tức giận
-Sax, tôi khiến anh đi cùng ý- Thoại Anh vênh mặt cãi lại.
Cứ như vậy, 2 ng đi tới đâu là chí chóe tới đó. Ai cũng gân cổ lên mà cãi. Thế rồi, cả 2 cùng giận rồi quay ngoắt mặt đi. Thoại Anh bỏ đi đến chỗ có 1 gánh hát rong. Gánh hát ở gần biển, khá vắng vẻ và yên tĩnh. Ở đây cũng hợp, trời lộng gió. Còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển rì rào nữa.
Thoại Anh đang nghe hát chợt cảm thấy đất trời quay cuồng. Đầu óc mụ mị đi ko còn cảm giác gì nữa...
Đúng 9h tối, tất cả mọi ng đã tập trung lại vị trí ban đầu. Nhưng Thoại Anh thì ko thấy đâu.
-Điện thoại thì ko gọi đc, ko biết bà chằn ấy đang làm gì nữa- Lâm bấm bấm điện thoại nói.
-Anh Long, chẳng phải chị Thoại Anh đi với anh sao?- Phong hỏi.
-Ừ thì mới đầu đi với nhau. Nhưng về sau cô ta đi hướng khác- Long gật gù trả lời.
-Thoại Anh rất thích đi dạo trên bờ biển về đêm. Ta thử đi dọc bờ biển về đêm- Phương chợt nêu ra ý kiến. Ừ thì đành vậy chứ biết sao đc.
-Vậy giờ ta chia 2 hướng nhé! Lâm Phương và Long 1 nhóm, còn anh, Nhi, Phong và anh Vũ 1 nhóm. Có gì phone nhé!- Kỳ vỗ tay vài cái rồi tất cả chia nhau ra đi tìm cô bé Thoại Anh.
-A! Đây rồi. Đây chẳng phải là mũ thủy thủ của bà chằn Thoại Anh sao- Long mừng như bắt đc đc vàng khi nhìn thấy cái mũ thủy thủ của Thoại.
-Nhưng rồi Thoại Anh đâu?- Lâm nhíu mày hỏi.
-Thôi, cứ gọi cho nhóm của Nhi đã rồi tính tiếp- Phương nói