Vừa nhâm nhi ly nước ép trái cây, Nhi phóng tầm mất nhìn bao quát xung quanh. Khu vườn ngoài của Hàn gia mang gì đó khang khác với Bạch gia. Nhà của Nhi toàn là cây cối cho qủa, những thứ cây cỏ quen thuộc của Việt Nam. Đó là ý của Nhi, làm như vậy cô mới có đúng cảm giác là ng Việt. Còn Hàn gia toàn là cây cảnh khó nuôi khó trồng nhập từ châu Âu về nên mang hơi hướng gì đó khác lạ làm Nhi ko thân thuộc lắm.
Chờ ở ngoài vườn chán, Nhi đứng dậy, tay mang theo ly nước đi vào nhà. Rốt cuộc thì Phong làm gì mà bắt cô chờ lâu vậy?
-Ta đi mua đồ nhé!
Nhi lắng tai nghe. Là giọng nữ trẻ. Ba mẹ Phong mới bay sang Đài Loan rồi mà, nhà làm gì còn con gái. Giúp việc thì ko thể rồi. Ai vậy nhỉ?
Ko phải chờ lâu. Nhi đã có câu trả lời. Và, cô bé chết sững!
Phong, đang tay trong tay với Kiều Linh Ly! Và cậu ko phản đối!
-A! Phong. Nhà chúng ta có khách kìa!
Ly cười đầy giả tạo, cố nhấn mạnh 2 từ "chúng ta". Cô muốn thấy vẻ mặt đau khổ, thất bại của Nhi. Cô muốn là ng thắng Nhi.
Nhưng Nhi đâu phải là con ngốc. Cô là Bạch Nguyệt Nhi cơ mà. Thấy đc nỗi đau của cô? Ít ng lắm!
-Tôi tìm Hàn lão gia và Hàn phu nhân- Nhi lên tiếng, cố kìm nén chất giọng run run và cảm xúc đang vỡ oà trong lòng mình.