Từng đường nét trên khuôn mặt Hải Anh dưới ánh trăng trở nên tà mị hơn bao giờ hết. Đôi hàng mi cong vút rung rung, chiếc mũi dọc dừa nhỏ xinh, đôi môi màu hồng phớt chúm chím như nụ hoa sắp hé nở, giọng nói trong veo....
Sau khi đưa Hải Anh về phòng, anh mới quay gót trở về phòng làm việc của mình. Hôm nào cũng vậy, anh đều dành hết thời gian cho Hải Anh, đến khi cô bé ngủ cậu mới đi làm việc của mình.
-Mời cậu uống- vị quản gia mang lên cho Minh Nhật 1 ly trà.
-Cậu ko sợ khi cô chủ khôi phục trí nhớ sao?- ông quản gia ngồi xuống ôn tồn hỏi.
-Cậu vẫn chưa nói cho cô chủ biết tình cảm của mình sao?
-Rồi. Nhưng có lẽ Tiểu Anh ko nghe thấy.
- - -
Hải Anh khe khẽ mở mắt. Ko phải là cô bé đã ngủ mà cô bé cố tình nhắm mắt, nếu mở thì Hải Anh ko biết đối mặt với Minh Nhật ra sao nữa. Anh vừa nói gì? Anh yêu cô sao?