Căn nhà gỗ ấm áp, đầy ắp tiếng cười nay chìm vào sự tĩnh lặng của thung lũng. Nơi đây đầy ắp những kỉ niệm của Vũ và Kỳ với Nhi, rồi cả tập đoàn rắc rối nữa. Vườn hoa đã úa tàn, đàn chim cũng đã rời tổ. Chỉ còn mặt nước trong xanh vẫn hiền hòa chảy đều.

Nhi đứng trên chiếc cầu gỗ nhỏ có mái che lặng thinh nhìn xuống mặt nước trong vắt đang có bóng mình. Cô bé giật mình, Nhi giờ khác ngày xưa qúa.

-Muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc đủ rồi thì phải cười lên. Cô biết bản mặt này của mình đáng ghét lắm ko? Muốn nhìn thấy cầu vồng phải biết chịu đựng những cơn mưa- Phong tiến lại gần cô bé khẽ gắt. Bất chợt, Nhi ôm chầm Phong bật khóc nức nở, mọi thứ vỡ òa trong nước mắt. Những lần trước, cô bé phải cố kìm nén trong cổ họng, cô phải cố gắng để mọi ng nhìn thấy 1 Bạch Nguyệt Nhi mạnh mẽ. Những giọt nước mắt của sự cô đơn, buồn tủi cứ thế lăn dài trên gò má. Nhi ko hiểu tại sao lại bật khóc trước Phong, nhưng có lẽ khóc thế này dễ chịu hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play