Giữa trưa tuyết lớn, ba thanh niên khoác áo tơi đi trên nhai đạo nhơm nhớp nước tuyết lẫn bùn đất. Hai người phía ngoài bước đi dứt khoát, khí vũ đường đường, nếu có người có thể nh́n thấy diện mục bọn họ bên dưới chiếc nón rộng vành, nhất định sẽ cảm thấy thập phần kinh ngạc.
"Các người rốt cuộc đi đâu?" Tử Xuyên Tú bị kẹp ở giữa nhỏ giọng hỏi.
Đế Lâm "Xuỵt" một tiếng, quay đầu "hiền lành" nh́n Tử Xuyên Tú, thế là Tử Xuyên Tú ngoan ngoăn im lặng. Đi qua một con đường quen thuộc, Tử Xuyên Tú nhận ra, lên tiếng: "Đại ca, huynh có phải...dẫn tôi đi gặp Trữ tiểu thư?"
"Đúng!" Đế Lâm đáp rất rơ.
Cơ mặt Tử Xuyên Tú giật giật, miễn cưỡng cười: "Quân t́nh khẩn cấp, tôi không thể ly khai quá lâu, thành phần của Viễn Đông quân rất phức tạp, đủ các loại chủng tộc, tôi nếu không có ở đó, e là đám Bạch Xuyên không áp chế được... Tử Xuyên Trữ c̣n đó, sau này tôi vẫn..." Gă chuyển thân định chuồn, Đế Lâm tóm chặt hung hăng mắng: "Chậm một ngày th́ chết ai? Nếu Ma thần hoàng đánh tới hoặc giả quân đội binh biến, vậy ngươi về cũng vô dụng! Đi, ngoan ngoăn theo ta đi!"
"Không được!" Tử Xuyên Tú phát ra tiếng gào thảm như heo bị chọc tiết, nhưng Đế Lâm và Tư Đặc Lâm không chút do dự, hai bên tóm lấy gă kéo đi.
Phía trước là phủ đệ của Tử Xuyên Trữ, trải qua sự kiện tập kích đêm 15 tháng 2, gia tộc tăng cường bảo vệ nhà Tử Xuyên Trữ nghiêm mật hơn rất nhiều. Đại đội cấm vệ quân giữ ở cổng, ngoài ra c̣n có lính tuần tra lẫn các hộ vệ ăn mặc giả dạng dân thường tuần tra bên ngoài, nh́n cảnh tượng sâm nghiêm đó, Tử Xuyên Tú càng thấy chùn ḷng, đề nghị: "Tôi thấy, vẫn là không nên vào trong phủ Trữ tiểu thư!"
"Nói thừa!" Đế Lâm sờ mấy vết bầm xanh trên mặt mắng, hắn sớm đă nh́n ra Tử Xuyên Tú bề ngoài sái thoát nhưng liên quan đến Tử Xuyên Trữ, a Tú có biểu hiện tự ti, đối với xuất thân tôn quý của Tử Xuyên Trữ, gă vẫn luôn tự thấy thấp kém. Đế Lâm rất hiểu tâm lý của Tử Xuyên Tú, tuy nói gă ở Viễn Đông gây dựng được sự nghiệp không nhỏ, nhưng so với thân phận quý tộc chính thức của Tử Xuyên Trữ mà nói, gă chỉ là một lănh tụ nghĩa quân một phương, nói khó nghe bất quá chỉ là một đầu mục thảo khấu lưu dân, hơn nữa trên người c̣n oan khuất chưa rửa, gă không muốn lấy thân phận như thế đi gặp Tử Xuyên Trữ.
"A Tú, con gái cần che chở, cần tán tỉnh. Năm đó ba người chúng ta theo đuổi Lâm Tú Giai, hai người các ngươi biết v́ sao ta thành công không? Không phải là v́ ta ưu tú hơn các ngươi, đương nhiên, ta xác thật ưu tú hơn các ngươi ở một điểm".
Tư Đặc Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tên gia hỏa mặt dày, c̣n dám nhắc đến chuyện này!"
"Con khỉ," Tử Xuyên Tú thừa cơ gây hấn: "Đánh chết hắn đi!"
"Là v́ ta biết tán tỉnh hơn các ngươi, ngọt ngào hơn các ngươi, muội muội thân ái, sinh mạng của ta giao cho nàng, không có nàng ta không sống nổi...Ta mở miệng là tán tỉnh, nữ nhân là động vật cảm tính nhất, chẳng hề quan tâm ngươi xuất thân danh môn hay không, cũng chẳng kể ngươi có bản lĩnh hay không, chức quan cao hay thấp, thậm chí ngươi giết người phóng hỏa, cô ta đều bất quản, cô ta chỉ nh́n thấy một điều, đó là ngươi yêu hay không yêu cô ta. Chỉ cần ngươi tán tỉnh ba hoa khiến cô ta tin ngươi là người duy nhất trên thế gian yêu cô ta, ngươi có thập ác bất xá cũng không thành vấn đề, đừng nói ǵ đến chuyện nhỏ như thân phận. Ngươi hiểu ý ta chứ, a Tú?"
Mắt Tử Xuyên Tú mở vừa to vừa sáng: "Không hiểu!"
Đế Lâm hung dữ mắng "Khốn kiếp!", tên tam đệ này của hắn tuy trên chiến trường rất phong vân, nhưng về phương diện t́nh cảm, gă ấu trĩ hệt như một tiểu học sinh. Nam nhân phải cảm động nữ nhân, không cần làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa, có lúc chỉ cần một lời tán tỉnh mùi mẫn hay một nụ hôn trộm là đă khiến cô ta động ḷng. Nhưng Tử Xuyên Tú lại một ḷng muốn tạo dựng "Sự nghiệp vĩ đại", sau đó mới đi t́m Tử Xuyên Trữ "Báo tin vui", gă mong chờ với h́nh tượng anh hùng bách chiến trở về ôm mỹ nhân trong ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nhân, c̣n khi công nghiệp chưa thành, không có mặt mũi về gặp Tử Xuyên Trữ, suy nghĩ này thật quá ngu xuẩn!. Công nghiệp kinh thiên động địa phải cần thời gian dài, chiến tranh với ma tộc không phải chỉ tám năm mười năm là kết thúc, c̣n hồng nhan có thời, nữ nhân đều rất sợ già, hơn nữa "Kinh thiên động địa" chỉ ảnh hưởng đến thiên địa, ảnh hưởng quái ǵ đến nữ nhân. Tử Xuyên Tú đúng là thằng ngu, cho dù gă có b́nh định được Viễn Đông th́ sẽ thế nào? Cùng lắm cũng chỉ là chức Thống lĩnh Viễn Đông, cũng chỉ là một gia thần của gia tộc, thân phận có khác quái ǵ. Nếu như thật đợi chiến tranh Viễn Đông kết thúc, e là lúc đó Tử Xuyên Trữ đă thành một bà cô ế rồi.
Xem ra, chuyện này không có hắn nhúng tay vào th́ không được.
Vừa hay, Cấm vệ quan giữ cổng lại là bộ hạ cũ của Tư Đặc Lâm, Tư Đặc Lâm gọi hắn nói mấy câu, giải thích: "Giám sát trưởng đại nhân muốn hỏi án t́nh với Trữ tiểu thư".
Biết hai đại cự đầu của gia tộc đều có mặt, đám Cấm vệ quân lập tức nghiêm trang, tuy không biết v́ sao Tư Đặc Lâm đại nhân và Đế Lâm đại nhân lại cùng đến, c̣n mang theo người thanh niên che mặt, nhưng ai dám đứng ra tra vấn? Vệ binh liền tránh sang hai bên để nhường đường, ba người đi thẳng vào trong trang viên.
Vào trong trang viện, ba người đều thoáng kinh hăi. Trang viện thường ngày cây cỏ xanh tốt, suối chảy róc rách, lâu đài đ́nh tạ, muôn hoa khoe sắc, là một cảnh đẹp có tiếng ở Đế đô, nhưng hiện tại, lâu thai hôm trước chỉ c̣n lại tường loang ngói vỡ, nhiều chỗ cháy đen nham nhở, hôm trước đang nửa khuya nên Đế Lâm c̣n chưa quan sát hết, hôm nay dưới ánh nắng mới nhận thấy sự hư phế tan tành.
Tử Xuyên Tú im ĺm, gă chậm răi đi đến một gốc cổ thụ gần đó c̣n sót lại mấy cành cây trơ trụi nám đen, khi c̣n nhỏ gă đă từng khắc lên cây này, kia nữa, kia nữa, từng cành cây ngọn cỏ đều là kỷ niệm ấu thơ của gă, đều từng chứng kiến gă lớn lên, hiện tại, tất cả đă bị tàn phá.
Tử Xuyên Tú nghe Tư Đặc Lâm đề nghị với quân quan phụ trách thủ vệ: "Trước khi hiện trường được sửa chữa, có nên đưa Trữ tiểu thư đến một nơi khác để nghỉ ngơi không? Trữ tiểu thư ở lại đây, thấy cảnh thương tâm, sợ tâm t́nh không chịu nỗi. Nếu như nhất thời không t́m thấy chỗ ở tạm, ta rất hoan nghênh Trữ tiểu thư đến nhà ta".
Tên quân quan đó cung kính hồi đáp: "Bẩm báo Thống lĩnh đại nhân, Tổng trưởng điện hạ cũng từng yêu cầu Trữ tiểu thư về ở Tổng trưởng phủ, nhưng Trữ tiểu thư kiên tŕ nói muốn ở đây. Nếu như đại nhân có thể khuyên Trữ tiểu thư tạm thời rời khỏi nơi này, vậy th́ quá tốt rồi, như vậy công tác khám sát hiện tràng và bảo vệ an toàn sẽ nhẹ đi rất nhiều".
Tư Đặc Lâm gật gật đầu, nh́n tiểu lâu chính của Tử Xuyên Trữ không bị hỏa tai, y chỉ tay hỏi: "Trữ tiểu thư phải chăng ở trong đó?"
"Đúng vậy. Có cần hạ quan đi báo trước một tiếng không?"
Tư Đặc Lâm lắc đầu: "Không cần, ta tự qua là được rồi". Lý Thanh là chí giao của Tử Xuyên Trữ, bản thân cũng thường lui tới nhà Tử Xuyên Trữ, cũng không cần câu thúc lễ tiết, hơn nữa hôm nay c̣n cố ư gây cho Tử Xuyên Trữ một bất ngờ.
Ba người cất bước đi về hướng tiểu lâu, xung quanh tiểu lâu có rất nhiều sĩ binh cấm vệ quân, nhưng mắt thấy thượng ti của ḿnh dẫn theo mấy người đến, ai cũng không dám lên hỏi thăm, kết quả một đoàn ba người không ai ngăn trở tiến thẳng vào trong lầu, theo cầu thang đi lên lầu hai.
Bên trong, cửa chính đă bị phá hỏng.
Mắt thấy trong tiểu lâu không gian trống rỗng, Tư Đặc Lâm thuận miệng hỏi: "Người hầu đâu? Đều đi đâu hết rồi?"
Ḱ bổn Cấm vệ quân sắc mặt trầm xuống: "Rất bất hạnh, đều ngộ hại rồi". Tâm t́nh mấy người lập tức trùng xuống.
"Tư Đặc Lâm đại nhân, Đế Lâm đại nhân, xin đợi một chút, tôi vào thông báo Trữ tiểu thư một tiếng".
"Không phiền ngươi". Tư Đặc Lâm vừa nói vừa đẩy cửa khách sảnh, đột nhiên y giống như bị rắn cắn, lập tức nhảy lui ra sau, biểu t́nh chấn kinh khó hiểu.
"Chuyện ǵ?"
"Không, không có ǵ..." Tư Đặc Lâm định ngăn cản, nhưng Tử Xuyên Tú và Đế Lâm đă tiến vào.
Trong pḥng có một nam một nữ, nhưng rất nhanh, ánh mắt của Tử Xuyên Tú chỉ tập trung trên người Tử Xuyên Trữ, người mà gă ngày nhớ đêm mong suốt hai năm trời.
Hơn hai năm không gặp, Tử Xuyên Trữ vẫn xinh đẹp như xưa, so với tưởng tượng của gă c̣n xinh đẹp hơn. Hai năm thời gian đă biến nàng thành một thiếu nữ thành thục, lúc này, trên gương mặt nàng xuất hiện nụ cười ngọt ngào ôn nhu, biểu t́nh này Tử Xuyên Tú vô cùng quen thuộc, chỉ có ở trước mặt gă, nàng mới cười vui vẻ như thế, vô ưu vô lo.
Tử Xuyên Tú xúc cảm dâng trào bước tới một bước, bên tai gă phảng phất đă nghe tiếng hô: "A Tú ca ca!" Trong thoáng chốc này, mọi lo lắng, tính toán, ưu sầu đều bị gă vứt bỏ, điều duy nhất gă muốn làm là đi nhanh tới, mở rộng hai tay ôm lấy nữ hài tử mà ḿnh yêu thương vào ḷng.
Đột nhiên, gă dừng bước, Tử Xuyên Trữ không phải đang nh́n về hướng gă, nàng cũng không phải đang cười với gă, nàng là đang ngước mặt nh́n một nam tử đứng cạnh nàng, gương mặt tươi như hoa. Hai người say sưa th́ thầm to nhỏ, căn bản không chú ư có người đang đứng ở cửa, gă đờ đẫn di dời ánh mắt, bàn tay trắng trẻo của Tử Xuyên Trữ đang nằm trong tay của nam tử kia.
Hệt như bị cửu lôi đánh trúng, Tử Xuyên Tú mất đi năng lực suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, trong pḥng phảng phất như có mười vạn con ong bay vo vo bên tai, cảnh vật trước mắt chợt hư ảo, gă có thể cảm nhận được miệng của ḿnh mấp máy, nhưng ḱ quái lại không phát ra âm thanh nào. Gă nỗ lực muốn nh́n thấy rơ, nhưng mọi thứ trước mắt lại trở nên mơ hồ mông lung, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu thơ: "Hoàng đồ bá nghiệp, chớp mắt không..."
Phát hiện có người nơi cửa, Tử Xuyên Tú kinh hô một tiếng, giựt tay khỏi tay nam tử đứng cạnh. Nam tử đó cũng quay đầu nh́n, hô: "Bên ngoài là ai?"
Tư Đặc Lâm b́nh tĩnh đi vào, Tử Xuyên Trữ tức th́ đỏ mặt, bước lên nghênh đón cười nói: "Tư Đặc Lâm đại ca, đă lâu không thấy huynh, gần đây rất bận sao? Thanh tỷ có khỏe không?"
Tư Đặc Lâm chậm răi gật đầu: "Lý Thanh khỏe..." Theo sau y, Đế Lâm cũng đă vào trong pḥng.
Tử Xuyên Trữ kinh hăi nói: "A, Giám sát trưởng đại nhân, ngài cũng đến..."
"Quấy rầy rồi, tiểu thư. Về trận tập kích đêm đó, bổn quan chịu ủy thác của tổng trưởng, muốn hỏi tiểu thư mấy vấn đề".
Đế Lâm trả lời Tử Xuyên Trữ xong, ánh mắt nh́n qua nam tử đường mạo anh tuấn đứng cạnh Tử Xuyên Trữ, nhăn thần sắc như dao ẩn chứa sát khí như muốn giết người. Bị nh́n đe dọa như thế nhưng nam tử đó lại rất thản nhiên, ṭ ṃ nh́n mấy người vừa vào pḥng.
Không khí yên lặng, đôi nam nữ trong pḥng đối diện với ba người đứng ở cửa.
Ngó theo ánh mắt của Đế Lâm, Tử Xuyên Trữ lúng túng giới thiệu: "Vị này là Mă Duy công tử...Mă Duy, mau tới đây, vị này là Tư Đặc Lâm đại nhân, vị này là Giám sát trưởng Đế Lâm đại nhân".
Cơ mặt Tư Đặc Lâm khẽ co giật, đưa mắt nh́n Đế Lâm, cả hai đều thấy trong mắt đối phương sự tuyệt vọng. Tư Đặc Lâm vốn c̣n ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng Tử Xuyên Trữ có thể giải thích, hy vọng tất cả đều là hiểu lầm, nhưng hiện tại, Tử Xuyên Trữ lại dùng thái độ thân mật giới thiệu nam tử kia, trên mặt lại tươi cười ngọt ngào, mọi biểu hiện đều chứng minh, đây tuyệt đối không phải là hiểu lầm.
Nam tử kia bước tới gần ch́a tay ra: "Là Tư Đặc Lâm đại nhân và Đế Lâm đại nhâns sao? Tôi là Mă Duy, ngưỡng mộ đại danh hai vị đă lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên phong thái hơn người, không hổ là danh tướng dương danh thiên hạ của gia tộc chúng ta!"
Tư Đặc Lâm thấy rất rơ, người này tướng mạo không tệ, thanh âm trầm ấm rất có lực hấp dẫn đối với nữ nhân, dáng người cao ráo, phục sức sang trọng, phong độ ưu nhă, vừa nh́n là biết xuất thân quư tộc. Đế Lâm và Tư Đặc Lâm đều cảm thấy, tên gia hỏa này có mấy phần giống Tử Xuyên Tú.
Nh́n Mă Duy ch́a tay ra bắt, Tư Đặc Lâm mặc kệ hắn, chỉ chăm chú nh́n Tử Xuyên Trữ, trong mắt lộ ra t́nh cảm phức tạp: kinh ngạc, đau ḷng, tiếc nuối, phẫn nộ, khiển trách...
Chẳng ai nói chuyện, không khí trong pḥng lại trầm mặc.
"Có chuyện ǵ thế?" Tử Xuyên Trữ kinh ngạc hỏi.
Không có người hồi đáp, sự yên lặng khiến người ta lúng túng, có lẽ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng.
Mă Duy nh́n nh́n, Tư Đặc Lâm sắc mặt sa sầm như mây đen sắp mưa, c̣n Đế Lâm cười lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên lănh bạc. Nếu là bộ hạ của Đế Lâm, cho dù là lăo binh từng trải sa trường, nh́n thấy biểu t́nh này của hắn đều bị dọa đến hồn bất phụ thể, trong đêm lưu huyết Đế đô, biểu t́nh của Đế Lâm cũng giống hiện tại.
Tử Xuyên Trữ nghĩ đến ǵ đấy, sắc mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, mắt nh́n xuống đất không dám đối diện ai.
Bản thân đưa tay qua, đối phương cả nh́n cũng không thèm, đối diện dạng tu nhục như thế, Mă Duy có điểm khó chịu, chỉ là cố kị hai người kia quyền cao chức trọng, đặc biệt là Đế Lâm nổi danh tâm ngoan thủ lạt nên hắn không dám phát tác. Một luồng khí tức băng lănh âm thầm bao bọc lấy hắn, hắn vô pháp phân biệt địch ý đó đến từ ai, là Tư Đặc Lâm nghiêm tuấn, là Đế Lâm lạnh lùng, hay là nam tử thần bí im ĺm đứng phía sau bọn họ? Tuy hắn không rơ quan hệ giữa Tử Xuyên Trữ và mấy người này, nhưng trực giác của hoa hoa công tử cáo tố cho hắn, nơi này không nên ở lâu.
Hắn nhún nhún vai: "Các người có chuyện bàn sao? Vậy tôi đi trước nhé".
Không có ai lên tiếng, không khí trong pḥng phảng phất như đông cứng, qua một lúc lâu, Tử Xuyên Trữ nhỏ giọng nói: "A, Mă Duy, huynh đi trước đi. Chúng tôi có chút chuyện cần bàn".
Mă Duy mỉm cười bước ra cửa, Tư Đặc Lâm nhường đường cho hắn, hắn bước khỏi cửa, chuyển thân mi gió Tử Xuyên Trữ: "Tạm biệt! Ngày mai huynh lại đến t́m muội!"
Tử Xuyên Trữ cả tai cũng đỏ bừng, đầu càng cúi thấp.
Mă Duy cười hà hà, vừa chuyển thân định đi th́ đằng sau có tiếng Đế Lâm truyền tới: "Xin dừng bước".
Mă Duy quay người lại mỉm cười hỏi: "Giám sát trưởng đại nhân có chỉ giáo ǵ?"
"Nếu để ta c̣n thấy ngươi đến chỗ này, ta sẽ giết ngươi". Đế Lâm lạnh nhạt nói.
Mă Duy kinh ngạc nh́n Đế Lâm, cười đáp: "Tôi là nguyên lăo của Nguyên lăo hội, mà sát hại nguyên lăo gia tộc" hắn lớn giọng: "Là trọng tội, Giám sát trưởng đại nhân là người hiểu rơ".
Cho dù rất chán ghét hắn nhưng Tử Xuyên Tú vẫn không thể không bội phục tên gia hỏa này, đối diện Đế Lâm sát khí âm sâm, hắn vẫn có thể bảo tŕ được sự trấn định, chẳng trách Tử Xuyên Trữ có hảo cảm với hắn, người này quả nhiên có can đảm hơn người, hoa hoa công tử cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể làm.
Đế Lâm hừ lạnh một tiếng, Mă Duy cười khà khà, nghênh ngang bỏ đi. Nh́n sau lưng hắn, đồng tử Đế Lâm co lại, nhăn thần này Tử Xuyên Tú rất quen thuộc, gă biết Đế Lâm đă động sát cơ.
"Bỏ đi, không cần v́ hắn mà dây dưa với Nguyên lăo hội". Tử Xuyên Tú lên tiếng khuyên Đế Lâm. Gă bước lên trước, cởi nón trên đầu ra, đứng đối diện Tử Xuyên Trữ.
"A!" Tử Xuyên Trữ kinh hô một tiếng, bước lùi một bước, sắc mặt tức th́ biến thành trắng nhợt: "A Tú ca ca!"
Tử Xuyên Tú cúi người thi lễ: "Đă lâu không gặp, tiểu thư tốt không? Hạ quan Tử Xuyên Tú xin thỉnh an ngài". Cho dù gă đă bị khu trục khỏi Tử Xuyên Gia, nhưng gă vẫn theo lối xưng hô cũ với Tử Xuyên Trữ, tuy ngữ điệu an tường, nhưng sắc mặt tái xanh sắt lại đă bộc lộ tâm t́nh kích động của gă lúc này.
So với lúc chia biệt, Tử Xuyên Tú cao hơn, bờ vai rộng hơn, h́nh dáng thanh niên mang chút công tử ngày xưa đă được thanh đao tuế nguyệt gọt đẽo thành một nam nhân phong trần, nhăn t́nh gă bất biến, vẫn sáng ngời, vẫn rơ ràng như cũ, ánh nh́n như điện.
Lănh tĩnh, đĩnh bạt, cao gầy, tuấn mĩ, gă đứng đó, cả người như một gốc bạch dương cứng cỏi, anh khí bức nhân. Dung mạo anh tuấn, khí chất trầm ổn từng trải phong sương, mị lực thành thục, phong độ tiêu sái, Tử Xuyên Tú hôm nay, đă là một nam tử hán khiến nữ nhân điêu đứng.
Trong thoáng chốc, sắc mặt Tử Xuyên Trữ trắng như giấy, nàng ngớ ngẩn nh́n gă, tim như muốn vỡ ra, người mà nàng trông ngày trông đêm cuối cùng đă trở về rồi, nàng muốn nhảy vào ḷng gă để khóc, để kể những thống khổ, những hoài mong trong tháng ngày qua. Nàng muốn nằm trong ḷng gă, ngắm hoàng hôn xuống, hít thở mùi nam nhân của gă, cảm nhận tim ḿnh đập th́nh thịch trong ngực, cảm nhận sự yên b́nh bên gă.
Nàng nghe thanh âm của ḿnh run rẩy hỏi: "A Tú ca ca...Huynh khỏe không?"
"Nhờ phúc tiểu thư, mọi thứ đều tốt". Tử Xuyên Tú đưa tay lấy ra một cái hộp nhỏ trong ngực, hai tay đưa qua: "Đây là chút lễ vật tôi mang về cho tiểu thư, hy vọng ngài thích, coi như", gă ngừng một chút, bất động thanh sắc nói tiếp: "Coi như quà mừng vậy".
"Quà mừng ǵ?" Tử Xuyên Trữ ngẩn ra nhưng lập tức minh bạch: "Quà mừng hôn lễ", nàng muốn giải thích, nhưng một câu cũng không thể nói ra, im lặng nhận cái hộp, mở ra nh́n thấy một ṿng tay làm bằng Lam toản thạch sáng lấp lánh. Đây là Lam toản thạch cực ḱ tinh khiết, lễ vật quư trọng như thế, nàng vốn lẽ rất thích, nhưng hiện tại, ṿng tay giá trị liên thành này trong mắt nàng, cũng chẳng khác ǵ một chuỗi đá b́nh thường.
"Đối với kiếp nạn mà tiểu thư vừa gặp, hạ quan cũng rất đau ḷng, hy vọng tiểu thư kiên cường đứng vững. Hạ quan không dám quấy nhiễu tiểu thư, mong tiểu thư sớm ngày b́nh phục tâm t́nh". Tử Xuyên Tú lại cúi người chào, xoay người đi ra, Đế Lâm cũng đi theo gă.
"A Tú ca!" Tử Xuyên Trữ đuổi theo, thân h́nh Tử Xuyên Tú ngừng lại.
Tử Xuyên Trữ ấp úng nói: "Sự t́nh...sự t́nh không phải như huynh nghĩ...tôi...tôi..."
Tử Xuyên Tú xoay người lại, ôn ḥa cười: "A Trữ, chúc muội hạnh phúc". Chuyển thân sải bước đi thẳng.
Đế Lâm lạnh lùng nh́n gương mặt sầu năo của Tử Xuyên Trữ, cúi đầu nhổ một băi nước bọt xuống tấm thảm dưới chân, sau đó cũng cất bước đi luôn.
Đứng ở cửa nh́n theo Tử Xuyên Tú dần khuất, Tử Xuyên Trữ cảm thấy vô cùng khó chịu, nước mắt bắt đầu rơi. Tuy nàng không nguyện ư thừa nhận, nhưng trong ḷng nàng hiểu bản thân đă phạm một sai lầm lớn, hối hận lẫn đau ḷng, nàng bỗng khóc ̣a lên.
"Trữ tiểu thư".
Bên tai có thanh âm trầm trọng của Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Trữ ngẩng đầu, mắt lệ mông lung: "Tư Đặc Lâm đại ca, huynh...huynh cũng không quan tâm đến tôi sao? Nhưng, tôi rốt cuộc đă sai chỗ nào? Tôi biết các huynh trách tôi...nhưng, A Tú ca ca đă lâu không về, mọi người đều nói huynh ấy chết rồi!"
Tư Đặc Lâm yên lặng lắng nghe, trong ḷng gợn sóng, bản thân không phải là trưởng bối của Tử Xuyên Trữ, lại không phải là bạn trai của nàng, không có tư cách giáo huấn nàng, hơn nữa, nói một cách thẳng thắn, nàng đă làm ǵ sai? Đúng như nàng nói, một cô gái mười chín tuổi, bạn trai thất tung hai năm, không phản quốc th́ cũng là đầu địch, nàng t́m một bạn lữ khác, có ǵ sai chứ?
Nàng đă đợi hai năm, chẳng lẽ cứ để tuổi xuân trôi qua sao?
Y lại nghĩ đến Tử Xuyên Tú, chiến sĩ trẻ tuổi, v́ bảo vệ tổ quốc, chấp nhận xa rời quê hương và thân nhân, một ḿnh đối diện với địch nhân cường đại, chịu đựng oan khuất và sỉ nhục, dấn thân chiến đấu. Khi gă tạo được chiến tích huy hoàng được đánh đổi bằng máu, lúc trở về th́ chứng kiến bạn gái của ḿnh đang tay trong tay với nam nhân khác, thần mệnh vận a, ngài đối với Tử Xuyên Tú thật tàn khốc a!
Chuyện này là ai sai? H́nh như chẳng có ai sai, nhưng kết quả lại khiến người trong cuộc đều đau khổ. Tư Đặc Lâm hiểu được thống khổ này, y nhớ đến sự tương tụ, tương ái, ly biệt giữa y và Tạp Đan, phảng phất như có thần mệnh vận luôn đùa giỡn với người hữu t́nh.
"Trữ tiểu thư," Tư Đặc Lâm chậm răi: "Có lẽ cô không sai, nhưng, cô c̣n nhớ đến sự t́nh đau thương đêm 15 tháng 2 vừa rồi không? Một nam tử che mặt, v́ bảo vệ cô không bị độc thủ của thích khách mà xả thân chống cự, sống chết không màng, cô c̣n nhớ không?"
Tử Xuyên Trữ mở to mắt nh́n y, mục quang ngập đầy ṭ ṃ và khó hiểu, nàng không hiểu v́ sao Tư Đặc Lâm lại nhắc đến sự t́nh đó, nó có liên quan ǵ đến hoàn cảnh lúc này đâu.
"Người đó là a Tú!" Tư Đặc Lâm ảo năo nhíu mày, chuyển thân bước đi, y không biết phải nói tiếp thế nào, càng không biết làm sao đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Tử Xuyên Trữ. Sau lưng, tiếng khóc đau đớn của Tử Xuyên Trữ như đuổi theo chân y.
"Đưa người ta không đưa qua sông, mà sao nghe sóng ở trong ḷng, bóng chiều không thắm không vàng vọt, sao đầy hoàng hôn trong mắt trong..." Tử Xuyên Tú vừa thong thả đi vừa khe khẽ ngâm một bài thơ học thuở thiếu thời, người trên đường không ai chú ý đến một gă thanh niên đang thất hồn lạc phách, gă hờ hững quan sát mọi thứ lướt qua trước mắt, phảng phất như đang nh́n một thế giới khác.
Cảm giác có người đến sau lưng, Tử Xuyên Tú cũng không quay đầu: "Đại ca à?"
"Là ta". Đế Lâm đi lên trước mặt gă, yên lặng nh́n gă.
Tử Xuyên Tú cười ảm đạm: "Huynh yêu cầu ta đến đó, là v́ sớm đă biết chuyện sao?"
Thần sắc Đế Lâm b́nh tĩnh, nh́n không ra nội tâm đang nghĩ ǵ. đáp: "Ta nghe một vài lời đồn".
Nửa buổi trước, nhân viên Giám sát thính bố trí ḍ xét quanh phủ Tử Xuyên Trữ báo cáo lên Đế Lâm: "Có mấy hoa hoa công tử nổi danh Đế đô đang theo đuổi Trữ tiểu thư".
Vừa nhận được báo cáo đó, Đế Lâm lập tức biết đại sự bất hảo. Do thân phận đặc thù là người thừa kế gia tộc, lại là mỹ nữ hiếm có, dù là kẻ đầu đất cũng biết rơ nếu cưới được nữ hài tử này, tuyệt đối c̣n hơn trúng số độc đắc rất nhiều. Mấy tên nuôi dă tâm đó không tiếc sức lực cung phụng cho nàng, chiều chuộng nàng, tuy Tử Xuyên Trữ thừa hưởng huyết tính và trí tuệ của Tử Xuyên Tham Tinh, được hưởng sự giáo dục rất tốt, từ đó h́nh thành phẩm tính ưu tú của nàng, nhưng nàng dù sao vẫn là phụ nữ, Đế Lâm hiểu rơ, phụ nữ luôn có thiên tính ái mộ hư vinh, ư chí yếu ớt.
So với nam nhân dùng lư tính để suy xét vấn đề, nữ nhân suy xét sự việc chỉ dựa vào cảm tính, bọn họ dễ dàng bị mấy thứ vô giá trị nhưng có bề ngoài ḷe loẹt hấp dẫn, chẳng hạn như: hoa tươi, vũ hội, y phục hoa lệ, đá quý, pháo hoa, c̣n cả những lời nói ngọt ngào, tán tỉnh...thiếu nữ không có kinh nghiệm từng trải, làm sao có thể chống cự trước hoa ngôn xảo ngữ của đám cao thủ t́nh trường chứ.
Đế Lâm biết rơ loại nguy cơ này, nhưng hắn lại không thể ngăn cản.Tử Xuyên Tú thất tung đă hai năm, ai cũng cho rằng gă đă chết, nếu không th́ cũng phản biến rồi. Dưới t́nh huống t́nh lang thất tung, Tử Xuyên Trữ vừa mới mười chín, thiếu nữ t́nh hoài, làm sao chịu được tịch mịch? Sau khi Tử Xuyên Tú xuất hiện, Đế Lâm ý thức được, nhất định phải cho hai người bọn họ gặp mặt, cho dù bọn họ tạm thời không ở cùng nhau, nhưng chỉ cần biết Tử Xuyên Tú c̣n sống, Tử Xuyên Trữ sẽ tránh xa đám hoa hoa công tử.
Nhưng hắn không ngờ được, Tử Xuyên Tú vẫn là đến quá trễ.
"A Tú!" Tư Đặc Lâm cũng đă đuổi kịp, đặt tay lên vai Tử Xuyên Tú: "Ngươi...Không sao chứ?"
Tử Xuyên Tú cười: "Tôi rất tốt".
"Nhưng...Chuyện này có thể là hiểu lầm, Trữ tiểu thư hiện rất hối hận, ta nghĩ các người nên nói chuyện cho rơ, b́nh tĩnh một chút, sự t́nh có thể sẽ khác..."
"Tư Đặc Lâm!" Đế Lâm trầm giọng hét: "Chớ có đưa ra ý kiến ngu ngốc! Chẳng lẽ ngươi c̣n muốn a Tú đi gặp đôi cẩu nam nữ đó, im ĺm nuốt lệ chúc chúng hạnh phúc sao?"
"Thế nhưng..."
"A Tú, nhớ kỹ, nam tử hán phải kiên cường, phải có tôn nghiêm, chúng ta sinh ra đă có bản năng chịu thống khổ. Thời gian sẽ phai nhạt tất cả, bao gồm cả t́nh cảm và hồi ức khắc cốt ghi tâm, chỉ cần đứng vững, mọi thứ đều thành quá khứ!"
"A Tú, Trữ tiểu thư thủy chung vẫn thích ngươi, nàng bất quá nhất thời hồ đồ, nên cho nàng một cơ hội..."
Tử Xuyên Tú ngây ngốc nh́n ḍng người trên đường, phảng phất không nghe hai vị huynh trưởng đối đáp. Thống khổ càng thâm sâu càng khiến người ta trầm mặc, lúc này, tư tưởng của Tử Xuyên Tú đă tiến vào cảnh giới siêu việt, thoát khỏi phàm trần.
Đế Lâm, Tư Đặc Lâm và gă thân như thủ túc, nhưng bọn họ khó mà lư giải được t́nh cảm của gă đối với Tử Xuyên Trữ, từ nhỏ đến lớn, bản thân đều khắc sâu ư niệm: "Bảo vệ Tử Xuyên, bảo vệ Trữ tiểu thư". Từ lúc c̣n nhỏ, bản thân đă từng phát thệ: "Cả đời phải ở bên cạnh bảo vệ tiểu thư". Đối với gă, Tử Xuyên Trữ không chỉ là một nữ hài tử mà gă yêu, nàng c̣n là h́nh tượng thuần khiết nhất, là một vị thần bất khả xâm phạm trong ḷng gă.
Ái t́nh đối với Tử Xuyên Trữ, là tín niệm thúc đẩy gă phấn đấu, là toàn bộ sinh mạng của gă, trong chiến đấu gian khổ ở Viễn Đông, để trải qua những ngày tháng vào sinh ra tử đó, trong đầu gă luôn có một niềm tin: "Xây dựng một sự nghiệp xán lạn, trở về tương tụ với nàng".
Nhưng đột nhiên, mặt đất dưới chân như vỡ toang, cả thế giới sụp đổ, trong khi bản thân suất lĩnh quân đội liều thân chiến đấu chống cự ma tộc ở Viễn Đông th́ nàng lại ở trong ḷng người khác, mộng tưởng tươi đẹp, mục tiêu phấn đấu, tất cả đều tan tành, sự nghiệp huy hoàng c̣n có ư nghĩa ǵ nữa.
Lúc này, Tử Xuyên Tú mới thật sự cảm thụ được thống khổ của Tư Đặc Lâm khi mất đi Tạp Đan, nhưng nỗi thống khổ nào đau đớn hơn đây? Người yêu ở xa vạn dặm nhưng vẫn ngóng về ḿnh, hay là chứng kiến người yêu trong tay kẻ khác? Tư Đặc Lâm may mắn hơn gă, không có Tạp Đan công chúa, y c̣n có một chỗ dựa khác, đó là sự nghiệp của y, lư tưởng hiệu trung với gia tộc của y, y chôn nỗi đau xuống đáy ḷng, toàn lực phấn đấu cho lý tưởng, lấy hành động hóa giải bi thống, c̣n gă, không có Tử Xuyên Trữ, gă giống như một kẻ thua bạc sạch, không c̣n sở hữu thứ ǵ.
Tầng mây bao phủ bầu trời Đế đô đă tan, mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất phủ tuyết, trong ngày đông được thấy ánh nắng, trên mặt ai cũng lộ nụ cười, xe ngựa tấp nập, hàng quán hai bên đường bay ra mùi thơm nức mũi, đám trẻ con chạy giỡn, đám thiếu niên th́ đá lông nheo, chạy theo trêu chọc các cô gái đi chợ, bọn họ không ai nghĩ được, trong ngày nắng đẹp thế này, lại có một người đang bi thương, đang rơi lệ trong tâm!
"Tuyết lớn quá, năm nay chắc lại được mùa". Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm nói.
Đế Lâm và Tư Đặc Lâm nh́n nhau, trong đầu đều có một suy nghĩ giống nhau, Tử Xuyên Tú có phải thất t́nh mà phát điên rồi không?
Tử Xuyên Tú quay đầu lại: "Tôi phải về Viễn Đông, công việc tiếp tế nhờ huynh, Tư Đặc Lâm. Sự t́nh cụ thể, Minh Vũ phụ trách hậu cần sẽ liên hệ với huynh".
"Cứ yên tâm". Tư Đặc Lâm gật đầu, có chút lo lắng hỏi ḍ: "Ngươi ổn chứ?"
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Rất ổn".
Ba người cùng đi về phủ Đế Lâm, thu thập hành lư. Đế Lâm và Tư Đặc Lâm tiễn gă đến cổng thành, trên đường chẳng ai nói tiếng nào, trời vẫn đổ tuyết.
"Chia tay ở đây thôi!"
Đế Lâm gật đầu, lên tiếng: "Bảo trọng". Tiếp đó nhỏ giọng: "Chiến huống bất lợi th́ lập tức trở về, ta sẽ an bài nhân thủ tiếp ứng ngươi ở Ngơa Luân".
Tư Đặc Lâm không nói ǵ, chỉ là lo lắng nh́n Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú rất b́nh tĩnh, b́nh tĩnh khác thường khiến y không yên tâm.
Tử Xuyên Tú trịnh trọng: "Đa tạ. Các người cũng bảo trọng!" Dẫn ngựa đi một đoạn xa, quay đầu lại nh́n vẫn thấy hai thân ảnh đứng dưới cổng thành ngó theo gă, gă cung tay cúi chào, lẩm nhẩm: "Đa tạ!"
Xa xa, hai người kia cũng hướng phía gă hoàn lễ.
Bất tri bất giác, Tử Xuyên Tú cay mắt, nhiệt lệ oanh tṛng, gă nhảy lên ngựa, thúc ngựa nhắm hướng mặt trời. Gă ra sức giục ngựa, phảng phất như phía sau có thứ ǵ đó kinh khủng đang đuổi theo, hắc mă như gió lao về trước, bờm xơa tung trong gió, mũi kh́ kḥ ph́ ra từng làn hơi trắng, gió lạnh thốc vào mặt gă, hong khô lệ nóng, giúp gă cảm thấy thanh tỉnh, tinh thần có chút phấn chấn.
Lúc đó, gă nghe tiếng khóc của Tử Xuyên Trữ, gă không quay đầu nh́n nàng, bởi v́ không cần thiết, ái t́nh không phải thứ cầu xin, cho dù mất đi tất cả, nhưng vẫn phải có tôn nghiêm. Gă biết, gă phải chôn mối t́nh niên thiếu nồng nhiệt si mê đó, tâm cảnh của gă lúc này, thanh triệt băng lănh, hệt như tuyết trắng đang tung bay khắp trời.
Gă lặng lẽ nói: Cảm tạ trời cao, ngài đă giải trừ đi mắc xích tinh thần của tôi, hôm nay, không có ǵ có thể trói buộc được tôi. Tôi năm nay hai mươi hai tuổi đă là Quang minh vương của Viễn Đông, đă là Thống soái của quân đội Viễn Đông, Lưu Phong Sương hiển hách cũng không có được lực lượng quân đội như vậy. Có đội quân này, bản thân dư sức tung hoành khắp Viễn Đông, ngạo thị đương thế! Phong vân tế hội như thế, há một chức Phó thống lĩnh Tử Xuyên gia nhỏ nhoi có thể sánh được!
-o0o-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT