Di nhìn theo cái dáng thẩn thơ của anh chàng ném giày cho đến khi anh ta
đóng cửa quán. Cảm giác vừa bực bội vừa buồn cười, tội nghiệp khiến cho
Di phân vân. Trong chuyện này Di cũng có lỗi phần nào, nếu như cô và Thy không say quá mà hát váng lên thì… Nhưng ném cả chiếc giày sang nhà
hàng xóm để biểu lộ thái độ không đồng tình như vậy thì thật quá đáng.
Quá đáng hơn nữa là sau những đổ vỡ mình gây ra anh ta lại còn dám sang
xin lại giày. Người đâu mà bủn xỉn. Bỗng có người vỗ lên vai Di, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Nước cam của chị đây, không giúp gì thì thôi lại còn làm người ta bận thêm.” Thu đặt ly nước cam xuống bàn.
“Xin lỗi chị, tôi tính tiền cho khách xong rồi mới ngồi đấy chứ. Với lại tôi có gọi nước cam đâu.” Di bắt chước giọng nghiêm trọng của anh hàng xóm
và chỉ vào chai nước lọc trên bàn.
“Uống đi, thằng Vinh vào rồi, tao nghỉ một lúc.” Thu phì cười, ngồi xuống.
“Mày ở đây hơn một năm rồi, có biết anh chàng này không?”
Di giả bộ dửng dưng lắc đầu.
“Nhìn cũng được đấy.” Thu uống nước trong chai của Di. “Nhưng trông có vẻ
không giống kiểu có thể uống say rồi ném giày sang phá quán người khác.”
Di gật gù, giả vờ ngạc nhiên trêu nó: “Cứ tưởng sang đây tán tỉnh mày.”
Thu nheo mắt cười, nhìn ra cửa như hình dung lại hình ảnh của anh chàng:
“Không phải típ của tao, cũng không phải vệ tinh của tao, radar tao
không bắt được sóng, có khi vệ tinh của thằng Phương cũng nên.”
Di bỏ cái chăn sang một bên, ngồi thẳng dậy: “Vớ vẩn, không phải đâu.” Câu trả lời vô ý của cô hơi nặng nề, Thu có vẻ không vui: “Nó định thế này
đến bao giờ, thằng bé hôm trước là người thứ mấy rồi? Nếu mày không nói
chuyện với nó thì để tao.”
“Cho nó thêm chút thời gian nữa đi”, Di biết ý nhỏ nhẹ.
“Chúng mày thì lúc nào cũng thời gian, thằng đấy hai năm, mày cũng gần hai năm rồi đấy. Sống cả đời chắc cũng chỉ được tầm sáu mươi năm thôi, liệu mà
cân đong đo đếm đi”, Thu gay gắt.
“Nó có lựa chọn của nó, mày có lựa chọn của mày. Tôn trọng một chút đi, tranh cãi vô ích thôi.” Di thở dài.
“Tao sẽ tôn trọng nếu nó là cái gì đó rõ ràng, người bình thường thì là
người bình thường, gay thì là gay. Đằng này nó là thứ nửa nạc nửa mỡ,
nói chung chẳng ra cái gì cả. Nó làm khổ tất cả những người yêu nó. Dù
có đứa con gái dở hơi hay thằng gay chán đời, tao cũng chẳng bao giờ
chấp nhận người như nó.” Nói xong, Thu đứng bật dậy, vẻ mặt kiềm chế trở lại, nó bước vào trong.
Không biết cần phải uống bao nhiêu cà phê để tỉnh táo được như Thu. Nó chỉ
bắt đầu chuyện yêu đương với những anh chàng đủ tiêu chuẩn: nhan sắc
trên năm, việc làm trên bảy, tính cách hài hòa, nhân thân tốt. Nhiều
người nói Thu thực dụng nhưng Di không đồng tình. Thu chỉ tỉnh táo thôi, bởi lẽ khi đã đạt đủ tiêu chuẩn của nó rồi thì nó cũng yêu, cũng say
mê, đắm đuối chẳng khác gì những đứa con gái khác. Yên tâm cũng là một
cách để bắt đầu tình yêu. Mỗi người có một lựa chọn, không chỉ trong
tình yêu, cuộc sống cũng đơn giản là vấn đề của sự lựa chọn. Cuộc sống
là lựa chọn và đối mặt với hiệu quả cũng như hậu quả của sự lựa chọn đó
mỗi ngày. Không phải thứ gì cũng có thể rạch ròi như trong suy nghĩ của
Thu, trong chuyện tình cảm khó nói đúng sai, chỉ có hạnh phúc hay đau
lòng mà thôi. Hơn nữa, không ai có thể cảm nhận sự đau lòng đó hơn chính bản thân người đưa ra lựa chọn được. Di luôn muốn biết, trong lòng
Phương đang cảm thấy gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT