Suốt cả ngày hôm
đó, Di không thấy Vũ đâu. Cô định nói với mọi người về việc Vũ sẽ rời đi sớm.
Quán không đông lắm. Di giúp Thu và Vinh chạy bàn một hồi thì hết việc. Cô ngồi
bó gối trên sofa, nhìn sang cầu thang nhà đối diện, chợt nhận ra suốt thời gian
vừa rồi những lúc cô ở bên cạnh Vũ còn nhiều hơn nhưng khi cô ở một mình. Có lẽ
vì thế mà cô ngóng anh ta chăng? Di nhìn cái điện thoại dưới chân mình. Chẳng
phải lúc nào cô cũng đợi người ta gọi đến sao? Di tìm số của Vũ trong những cuộc
gọi cũ, một dãy số dài chẳng có tên nằm chơ vơ giữa hàng chục cuộc gọi của những
người thân thuộc. Thậm chí cô mới chỉ gọi cho anh ta có đúng một lần. Di bấm
máy. Tiếng chuông đổ từng hồi chậm chạp. Bỗng Di lại cảm thấy hồi hộp, định tắt
đi thì Vũ bắt máy.
“A lô.” Giọng Vũ
qua điện thoại nghe thật gần.
“Tôi… đây.” Di bối
rối.
“Di hả?” Vũ hỏi lại
ngay. “Tôi có chuyện phải đi một chút, chắc tối nay về muộn, nếu kịp thì hẹn mọi
người ăn đêm.” Anh ta tuôn một tràng.
Di ậm ừ.
“Tôi cúp máy đây,
Di ăn tối đi. Hẹn tối nay nhé!” Tiếng Vũ theo tiếng gió xa dần rồi tắt hẳn. Di
đặt điện thoại xuống chân, bất giác mỉm cười.
Tiếng gõ cửa lộc
cộc vang lên khi Di đang đun lại nồi cháo trong bếp. Chán thật, mọi người vừa về
xong. Di lẩm nhẩm rồi vội chạy ra mở cửa, tay vẫn cầm cái muôi.
Đứng trước cửa
phòng Di không phải là Vũ. Người đứng đó là cô gái có đôi mắt đẹp làm Di phải
ngắm mãi khi cô ngồi trên taxi đi tìm Vũ đêm hôm đó. Cô ta gật đầu chào Di vẻ bối
rối, trên tay là cái áo khoác Di cho mượn.
“Cô đang nấu ăn
à? Vũ ở đây à?” Cô ta hỏi dồn dập và còn khẽ liếc nhìn vào trong.
“Anh Vũ chưa về.
Cô có muốn vào nhà đợi không?” Di ân cần.
Cô ta lắc đầu, thở
phào nhẹ nhõm: “Tôi đến tìm cô.”
Qua phút bất ngờ,
Di mời cô ta ngồi xuống nệm.
“Tôi đến để nhờ
cô chuyển cái này cho Vũ.” Không đợi Di kịp mở lời, cô ta lôi trong túi ra một
cái phong bì, đưa cho Di.
“Tôi nghĩ là cô
nên đưa tận tay.” Di không đón lấy cái phong bì mà đẩy cốc trà nóng về phía cô
gái lạ.
Cô ta mở phong
bì, lấy ra một xấp tiền, đó chắc hẳn phải là một số tiền rất lớn.
“Tôi không thể nhận
sự giúp đỡ này được.”
Nhìn xấp tiền
trên tay cô gái, cảm giác nửa hụt hẫng, nửa như giải thoát xâm chiếm Di. Những
suy nghĩ, đắn đo, lưỡng lự, hy vọng, chờ đợi mới nhen nhóm trong lòng Di phút
chốc như thoát ra khỏi lồng ngực, bay đi. Nỗi e ngại và sự băn khoăn cũng vậy.
Di cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng. Hai người xa lạ thì có thể có sự gắn kết gì?
Vũ đến thành phố này vì cô gái này, anh chưa rời đi cũng vì cô gái này mà thôi.
Di lặng lẽ quan
sát người khách lạ với vẻ mặt dằn vặt nhưng cũng đầy cương quyết. Có lẽ cuộc sống
đã không dễ dàng với cô ta, không dễ để cô ta quyết định tìm đến đây.
“Không phải cô
còn có bé trai phải lo sao?” Di giúp cô ta cho tiền vào lại phong bì.
“Tôi đã bỏ đi. Dù
bây giờ chỉ có tôi và con nhưng… tôi…” Cô gái ấp úng. “Con trai tôi không phải
là của…” Cô ta bối rối thấy rõ.
“Cô nghĩ anh ấy
có biết điều đó không?” Di nhìn vào mắt cô ta rồi hạ giọng: “Anh ấy đã xa nhà
hai năm liền.”
Cô gái lạ cúi đầu,
dường như cô ta mới phát hiện ra điều gì đó, một điều hiển nhiên mà cô ta lại
không hề để ý.
“Anh ta có thể hiền
lành, dễ chịu nhưng tôi chắc chắn là không ngốc. Chỉ có duy nhất một lý do khiến
anh ta từ bỏ tất cả để đến đây, đi tìm cô, làm một kẻ ngốc trong mắt mọi người.”
Di nhìn cô ta.
Vẻ mặt cô gái đau
đớn. “Tôi cũng không thể đón nhận tình cảm được nữa.”
“Cái đó thì phải
tùy cô quyết định nhưng cô hãy nhận cái này vì anh ta, đây là điều anh ta muốn
làm cho cô cho dù cô không muốn đón nhận tình cảm nữa.”
Di tiễn cô gái nhỏ
bé với cặp mắt đỏ hoe tới tận chân cầu thang. Có lẽ tâm trí cô ta đang rất xáo
trộn, thậm chí cô ta còn nắm tay Di, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Sáng sớm ngày
kia Vũ rời đi rồi.” Di không biết câu nói đó cô dặn cô ta hay dặn chính mình nữa.
Di cầm cái điện
thoại lăm lăm trên tay. Lần đầu tiên cô có cuộc hẹn với một người xa lạ sau mấy
năm trời, người ta đã cho Di leo cây rồi. Chắc là Di không có duyên với những lời
hứa hẹn. Có thể giờ này ở một góc phố xa xôi nào đó, anh ta lại đốt thuốc một
mình hay đi một mình dưới mưa. Cũng có thể anh ta đang đứng trân trân hàng giờ
trước cảnh cổng sắt của ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô mà không hay chủ nhân của nó
không có nhà. Di chợt nhận ra rằng những gì Di biết thật ít ỏi, chỉ là một đêm
của hàng ngàn đêm trong thế giới của anh ta. Một đêm khi Di mê man trong cơn sốt…
Đoạn nhạc chuông đơn âm của Di lại vang lên, số ẩn nhấp nháy trên màn hình. Di
úp ngược điện thoại xuống đất rồi quay lưng lại.
Ánh đèn bên ban
công nhà đối diện vừa bật sáng thì ban công nhà Di cũng chìm vào bóng tối.
Di trở dậy sớm vì
gần như cả đêm cô không hề ngủ. Màn mưa xuân lắc rắc đã ngừng rơi từ lúc trời gần
sáng. Trời hửng lên một chút. Di bước ra ban công tưới nước cho cây xương rồng.
Làn gió nhẹ thoáng qua làm cái giày đung đưa trong gió. Di đổ ca nước ấm vào
cái bình tưới, xịt lên chậu cây đặc biệt của mình. Những buổi sáng quyết định dậy
sớm chỉ để tưới nước cho cây xương rồng bao giờ cũng làm Di thấy bình yên. Một
đêm dài đã qua, thay vào đó là một buổi sáng trong lành với những thói quen đã
cũ. Di giữ cái giày trong tay, hướng ánh mắt về phía dòng sông màu hồng. Nhưng
hiện lên trong mắt cô lại là hình ảnh của Vũ trong bộ đồ ngủ màu tàn thuốc, một
tay đút trong túi áo hoodie, một tay cầm ly cà phê đang bốc khói. Vũ cười với
cô, trong phút chốc cô đã nghĩ rằng đó có thể là một hình ảnh yên bình khác của
buổi sáng sớm.
“Di!” Anh ta gọi
lớn.
Di chắc hẳn tên
mình đã đánh thức không ít hàng xóm xung quanh. Cô vội ra hiệu với anh ta là
mình đã nhìn thấy.
“Đợi tôi.” Anh ta
nói rồi chẳng đợi Di trả lời, chạy biến vào trong nhà. Di thở dài, bước vào
nhà. Nồi cháo trên bếp đêm hôm qua đã nguội ngắt. Di rót sữa ra cốc.
Chừng năm phút
sau, anh ta sang tới nơi. Jacket da khoác ngoài hoodie, quần jean và đôi giày
Converse màu trắng.
“Di thay đồ đi.”
“Làm gì?”
“Đi ra đây một
chút.” Anh ta có vẻ hào hứng.
“Tôi hơi mệt,
không muốn ra ngoài đâu.” Di đủng đỉnh ngồi uống sữa.
“Di ăn gì chưa vậy?”
Anh ta có vẻ quan tâm và tự nhiên đi vào bếp. “Cháo nguội ngắt rồi. Di ốm hay
sao mà ăn cháo?”
Di không trả lời.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn cốc sữa trên tay Di, xem xét: “Hôm qua Di đợi
tôi có lâu không, tôi về tới nơi thì Di tắt đèn. Tôi nghĩ Di ngủ rồi nên không
gọi. Ở ngoài kia lạnh lắm (anh ta chỉ ra ban công). Tôi đã bảo mà.”
“Tôi không ốm.”
Di lắc đầu và uống sữa.
“Vậy cháo nấu từ
lúc nào mà nguội ngắt vậy?” Anh ta nhìn vào bếp rồi chợt mỉm cười. “Cháo náu tối
qua hả? Vậy tôi phải xin một bát mới được.” Anh ta đi vào bếp, bật lửa hâm lại
cháo.
“Để từ đêm qua tới
giờ, chắc chẳng ăn được nữa đâu.” Di nói với theo.
“Sao không ăn được,
thơm lừng mà. Tôi suốt ngày phải nấu cho người khác ăn, mong mãi mới đến ngày
này.” Anh ta vừa nói vừa kê cái bàn nhỏ ra giữa nhà, trước mặt Di, tay thì sờ cốc
sữa. “Di lấy trong tủ lạnh ra hả? Lạnh thế này làm sao uống được?”
Di giữ chặt cốc sữa
của mình. Anh ta múc hai bát cháo, để sẵn thìa trên bát cho Di rồi ăn phần của
mình một cách ngon lành. Di cứ lăm lăm nhìn anh ta, chẳng nói câu gì.
“Di ăn đi, nếu
không sẽ muộn đấy. Chiều nay tôi đã hẹn mọi người tới ăn tiệc chia tay rồi.”
Anh ta vừa nói vừa
cười vui vẻ. Di ăn hết phần cháo của mình. Có lẽ vì đun lại nhiều lần nên cháo
hơi mặn.
Anh ta chở Di
trên chiếc Chaly cúc cu cũ mèm mượn của ông chủ khách sạn cũ, tự tiện lôi máy ảnh
của Di ra, quàng lên cổ cô. Cái mũ áo hoodie của anh ta cứ nhảy lên nhảy xuống
theo những đoạn đường gập ghềnh, cọ vào mũi Di. Phố nhỏ của Di vào buổi sớm rất
nhanh lùi lại phía sau lưng.
“Sao Di không nói
gì vậy?” Vũ hỏi. Di ậm ừ chứ không trả lời. Anh ta lấy trong túi áo ra một cái
earphone và một cái máy MP3 đưa cho Di. “Đường còn xa lắm, nghe nhạc của tôi tạm
nhé!”
Bàn tay Vũ đã đỏ ửng
vì lạnh. Di bật nhạc, giúp anh đeo một bên earphone vào tai, bên còn lại Di đeo
vào tai mình. Giai điệu của Take Me Home Country Road
theo họ suốt đường đi.
Đến khi Vũ dừng lại thì Di đã thiếp đi từ
lúc nào. Cái MP3 thả trong mũ áo Vũ, Di dựa nhẹ đều vào đó. Vũ đến nói gì đó với
một người đàn ông ở bên đường rồi gửi con Chaly vào chòi của ông ta.
Di đứng ngái ngủ giữa một cánh đồng hoa lớn.
Hoa cúc nhật, hoa bướm đang nở rộ còn lay ơn thì hình như mới ngắt, chỉ còn vài
bông sắp tàn. Mắt Di nhắm khẽ, tóc bay lòa xòa xuống mặt. Gió ở đây thật lạ, lạnh
nhưng không se sắt như ở phố.
Nghe tiếng bước chân, Di biết Vũ đang tiến
lại chỗ mình: “Anh quên mất tôi làm nghề gì sao, nếu muốn ngắm hoa sao không
nói? Tôi sẽ dẫn anh tới một chỗ gần hơn.”
“Đi theo thôi.” Chẳng đợi Di nói hết lời,
anh ta kéo Di đi phăm phăm. Con đường nhỏ xíu nối giữa những ruộng hoa trải dài
tít tắp. Di lật đật đi theo anh ta, bước loạng choạng.
“Đừng nói là tối qua Di cũng say giống tôi
đấy nhé!” Anh ta cười, nụ cười hồn nhiên, bàn tay nắm chặt bàn tay Di, ánh mắt
dịu dàng. Một người bạn… Di thì thầm. Một người bạn mới, người bạn đủ tin cậy để
Di kể câu chuyện gia đình mình và cũng sẵn sàng để chia sẻ với Di những chuyện
riêng của anh ta. Đêm hôm qua là đêm cuối cùng, tất nhiên là anh ta đã say.
“Người ta có quyền ngu ngốc theo cách mà họ muốn.” Có lẽ lúc trở về, Di nên pha
cho anh ta một ly nước chanh giã rượu. Đó là việc một người bạn nên làm.
Bàn tay của Vũ không rời tay cô nhưng anh
ta đã dừng lại, khẽ chạm vào Di để chỉ cho cô khoảnh ruộng trước mặt. Màu tím
trải dài bạt ngàn. Những cánh hoa mỏng như lụa bay lơ thơ trong gió. Mỗi năm chỉ
có một lần, khi mùa xuân và ngày sinh nhật tới gần, Di mới được hưởng niềm hân
hoan khi gặp màu hoa này trên những gánh hoa rong trên phố. Di đã từng mong
mình sẽ có một căn nhà với khoảnh sân nho nhỏ trồng cà chua, rau húng và những
bông hoa tím này. Để khi mùa xuân đến, dưới mưa lây rây và gió nhẹ nhàng, Di có
thể ngồi bó gối trước hiên ngắm hoa mà không phải ngắt chúng vào nhà. Di sẽ chỉ
ngắt tặng cho những người mà cô yêu quý (trừ thằng Phương vì nó toàn chê hoa gì
nhìn như cỏ). Những bông hoa này người ta chỉ cắm lọ để làm nền cho những loại
hoa khác nhưng không hiểu sao Di lại thích chúng đến vậy. Màu tím xanh trên những
cánh mỏng với Di không gợi buồn mà gợi cảm giác thênh thênh tự do, hoang dại.
Ngày cận Tết những năm trước, thỉnh thoảng anh lại bất chợt mang đến cho Di một
ôm. Anh kể rằng có lần anh nhìn thấy, phải vội vàng đuổi theo cô bán hoa trên
phố vì vốn anh chẳng nhớ được tên hoa là gì, chỉ biết là hoa cô thích. Di cắm một
bình lớn trong phòng, che kín hết cả gương soi trên bàn phấn và không bao giờ
chịu dọn những cánh đã rụng kín cả mặt bàn. Vậy mà giờ trước mắt Di không phải
là một cành, một ôm mà là cả một khoảnh ruộng. Di lò dò bước xuống, vừa đi vừa
chạm tay vào những luống hoa. Dưới chân cô, cánh hoa đã lả tả rụng đầy. Không
hiểu sao người ta còn giữ khoảnh ruộng này đến tận bây giờ, mùa hoa sắp qua mất
rồi.
Di ngồi trên bờ ruộng, đôi mắt quyến luyến
không thể rời mảng màu tím xanh đang đung đưa trong gió. Hai đứa chỉ có cơm nắm
và muối vừng mà ông lão canh chòi cho.
“Sao anh biết vậy?” Di vừa ăn cơm vừa hỏi
anh ta.
“Tại tôi đã đọc sổ tay của cô. Xin lỗi vì
không hỏi trước.” Anh ta cười
nhè nhẹ.
“Xin lỗi bằng
cách này á?” Di giơ nắm cơm của mình và một cành hoa bé xíu anh ta mới hái cho
cô, vẻ không ưng ý. Mồ hôi ấm nóng chảy trên sống lưng Di sau những vòng quanh
quẩn với đám hoa.
Anh ta lại nắm lấy
bàn tay trái của Di, không nói gì hết. Chỉ có gió và tiếng xào xạc dưới ruộng
trả lời cô. Di muốn dẹp hết những băn khoăn để hít thở một hơi thật sâu và thật
dài. Đã lâu lắm rồi Di không thấy mình được sống như thế, mồ hôi thật nóng, bàn
tay thật ấm, gió len trong từng kẽ tóc và mát lạnh trên da.
Dùng dằng mãi, Di
mới có thể đứng dậy ra về.
“Di có muốn mang
một ít về nhà không?” Anh ta hỏi.
Ngần ngừ một
chút, Di gật đầu. Anh ta bước xuống ruộng và ngắt một ôm. Di tròn mắt lo lắng:
“Trời ơi! Hỏi chủ vườn đi chứ, ngắt vậy người ta đuổi đánh chạy sao kịp.”
Thấy Di nhìn trước
nhìn sau, anh ta cười ngất: “Không sao đâu, Di muốn lấy nhiều hơn cũng được.”
“Anh điên hả? Ruộng
này là của anh hay sao? Người ta trồng cả năm mới được đấy. Trót ngắt rồi thì
tôi ngồi đây giữ hoa, anh gọi người ta, mình trả tiền.” Di ngồi phịch xuống đất
vẻ khó chịu vì kiểu cười hồn nhiên của anh ta.
“Tôi không phải
là chủ của khoảnh ruộng này… nhưng tôi là chủ của tất cả đám hoa mọc trên đấy.
Bây giờ thì tôi phá sản rồi, tài sản duy nhất đây.” Anh
ta chỉ những cành hoa cuối màu tím ngơ ngất trong hơi lạnh đang vây quanh mình.
Di ngơ ngác: “Vậy là sao?”
“Từ giờ cho đến lúc hoa tàn hết thì chúng
là của Di, Di muốn để đây rồi lâu lâu đến ngắm hay mang về cắm đều được hết.”
Di ôm bó hoa, nhìn ra khoảnh ruộng hoa tím
xanh biêng biếc. Sao người ta lại làm cho Di bối rối thế này? Di không làm mặt
lạnh được nữa, hồn nhiên cười như một đứa trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT