Mẹ nói rằng bà đã gặp cô ta, cô gái với đôi
mắt vờ như “vô tội” và mái tóc dài lộn xộn. Cô gái đoảng đến nỗi không biết lấy
nước và giấy ăn ở đâu trong chính nhà mình. Có lẽ cô ta ngại bà nên đã bỏ đi
lúc nửa đêm, lúc trời mưa nặng hạt. Rồi bà ngập ngừng bảo Vũ đi tìm cô ta về, đứa
con gái bạc bẽo mà bà không muốn nhìn mặt đó có lẽ đã rất lạnh và đói nên chẳng
có sức mà nói với bà điều gì. Vũ đưa bà ra xe trở về nhà chiều hôm sau với lời
hứa sẽ đi tìm cô gái đó về. Buổi tối, trong lúc gấp đồ cho vào va li, thỉnh thoảng
Vũ lại nhìn ra ngoài ban công, nhưng không thấy bóng dáng cô hàng xóm đâu cả.
Giờ này sang tìm cô có lẽ không tiện. Ngày mai, sau buổi học cuối với EJ, Vũ sẽ
tới tìm cô.
Vũ mua tặng EJ một cuốn sách ảnh Việt Nam để
làm quà cho Bảo. Việt Nam đâu chỉ có nước mắm và các món ăn. Việt Nam còn có những
buổi sáng mùa đông mù sương bên bờ hồ ở Hà Nội, những mái đình đã cũ tàn bên cạnh
hồ sen bảng lảng gió, những cánh đồng mướt xanh ở xứ sở chín con rồng… EJ ôm Vũ
một cái thật chặt để cám ơn.
“Khi tôi nhìn theo cô gái đi tìm anh hôm
đó, tôi thật sự muốn về nhà. Có một người như vậy đang đợi tôi.”
EJ vỗ vai Vũ như chúc mừng. Cậu nói khá nhiều
về cô gái với gương mặt giấu gần hết trong cái mũ áo và khăn quàng cổ màu xanh
da trời, giọng nói ấm ấm, trầm trầm, đôi mắt hơi có vẻ dửng dưng nhưng bước
chân lại rất vội vã. Cậu đã thực sự lo lắng cho Vũ khi đưa cho cô ta dòng địa
chỉ vu vơ cậu thấy trên tờ thông báo Vũ để quên ở phòng học. Vũ nói với EJ rằng
đó là địa chỉ nhà của một người bạn đã thất lạc lâu năm, may sao anh tìm thấy
người đó vừa lúc có ý định rời thành phố. Cả hai chúc nhau bình an rồi chia
tay. EJ tiễn Vũ ra đến tận cửa khách sạn.
“We’ll meet again someday. Let me see your
girl then. I do like her voice.”[1]
[1] Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.
Khi đó, hãy cho tôi gặp bạn gái anh. Tôi thích giọng nói của cô ấy.
Vũ vẫy tay và cười với EJ trước khi hòa vào
đám đông đang hối hả trở về nhà tối hôm đó.
Lại một đêm nữa cô hàng xóm không ra ban
công ngồi. Không có hơi ấm và làn khói đượm mùi sả bay sang nữa. Vũ đốt tới điếu
thuốc thứ năm. Trong tầm mắt của anh chỉ còn cái giày của thằng Phong đang đung
đưa cùng với cây xương rồng nhỏ xíu và cái khăn quàng màu xanh da trời nhàn nhạt
của cô ta treo trên dây phơi. Hy vọng số tiền đền bù của Vũ sẽ đủ để thằng
Phong mua một đôi giày thủ công tương tự. Một ngàn năm trăm đô cho một chiếc
giày. Một cái chậu gốm cũ in hình bản đồ thế giới đổi lấy một chiếc giày một
ngàn năm trăm đô. Giá trị của chiếc giày, cuộc trao đổi và bản thân người đưa
ra sự trao đổi đó đều rất điên rồ. Có người nói rằng không có kẻ nào điên rồ
hơn một người đang yêu. Điều này chắc chắn không đúng, điên rồ hơn một người
đang yêu chính là kẻ thất tình.
Ngày mai Vũ đi rồi, nếu hôm nay cô hàng xóm
không ra ban công ngồi và không nhìn thấy Vũ thì sẽ chẳng có lý do gì để anh tới
gặp cô ta nữa. Vũ đã chấp nhận mất chiếc giày của mình từ lúc nào rồi. Ngoài
chiếc giày đó, có điều gì khiến Vũ có thể tới và gặp cô được chứ? Cô là “L” và
Vũ là “S” trong chữ “Loser” trên tường nhà cô. Vũ là người tưới nước cho cây
xương rồng của cô một buổi sáng, cô là người tìm thấy Vũ ở con đường nhỏ xa xôi
một buổi tối nào đó. Có lẽ những ký ức như vậy, cả hai người sẽ nhanh chóng
quên đi. Nếu được, Vũ mong mình sẽ giữ lại hình ảnh của cô lúc cả hai đang đứng
ở ban công khách sạn, nghe tiếng gió xì xào trên ngọn cây dẻ và nói về những
ngày dài ở hai cái ban công này khi họ chưa biết về nhau.
Cô là người có rất ít ký ức và sự gắn bó với
Vũ nhưng lại chứng kiến những giây phút mà Vũ muốn giấu kín cho riêng mình. Điều
này làm Vũ thấy ngại ngần hơn. Ánh đèn ở ban công nhà bên cạnh vẫn sáng yếu ớt.
Mưa đã tạnh từ hai hôm trước. Có những ngày lạnh lẽo và tĩnh lặng hơn cả đêm
nay cô ta vẫn ôm chăn ra ban công ngồi…
Đột nhiên, Vũ nhớ tới chiếc giày ánh kim
anh trót mang theo về nhà đêm Valentine. Anh biết mình còn nợ Di một lời cám ơn
vì đã chăm sóc mẹ anh. Vũ vội dập điếu thuốc, lấy chiếc giày trên giá xuống rồi
bước ra khỏi nhà.
Anh chàng đeo khuyên đen nhìn thấy Vũ ở cửa
quán liền chạy vội ra.
“Tìm Di phải không? Có thể nấu cái gì ấm ấm
cho nó ăn được không? Nó dầm mưa ốm rồi.”
Anh ta đưa Vũ lên phòng, đưa chìa khóa cho
Vũ rồi dúi vào tay Vũ một đống rau củ, thịt.
“Ăn cháo ở ngoài hàng không tốt. Thu lại đi
vắng. Hôm qua nó vẫn cố đi chụp cho người ta, không biết dầm mưa ở đâu mà ốm.
Trông nó hộ tôi một chút nhé, khi nào đóng cửa tôi sẽ lên ngay.”
Nói rồi, anh ta mở cửa, ẩy Vũ vào trong.
Anh ta thay khăn đắp trên trán cô hàng xóm rồi nhìn cô một lát.
“Cần gì cứ gọi tôi.” Nói rồi, anh ta bước
xuống cầu thang, bỏ Vũ đứng chơ vơ giữa nhà.
Cô hàng xóm nằm trên một cái nệm trải giữa
nhà chứ không nằm trên giường. Chăn đắp kín mít từ chân đến cổ. Có vẻ như cô vừa
thiếp đi, những giọt mồ hôi còn đọng trên trán và mấy sợi tóc mái. Vũ ngồi xuống,
khẽ chạm lên má cô, làn da nóng bừng. Bên cạnh cô là cốc nước uống dở và mấy vỉ
thuốc bóc nham nhở. Có lẽ cô đã tự uống thuốc rồi ngủ thiếp đi. Cô tự chăm sóc
bản thân mình tốt hơn Vũ tưởng. Cảm giác xót xa khiến Vũ không muốn nhìn cô nữa.
Vũ vén mấy sợi tóc mái trên trán cô, đặt lại cái khăn đã lệch rồi bước vào bếp.
Vũ có đầy đủ nguyên liệu để nấu một nồi
canh khoai tây sườn và một nồi cháo thịt. Khoai và cà rốt đã được gọt vỏ cà cắt
nhỏ. Hành lá cũng vậy. Anh chàng đeo khuyên đen đã chuẩn bị sẵn sàng để nấu một
món canh mà anh ta không biết cách. Mối quan hệ của hai người này lúc nào cũng
thật kỳ lạ và gây tò mò với Vũ. Hai kẻ dửng dưng và lạnh lùng, thậm chí với
chính với chính bản thân mình nhưng lại hết sức tỉ mỉ, lặng lẽ với người còn lại.
Một sự quan tâm trong im lặng và một lòng tin khó hiểu rằng những việc họ làm sẽ
tốt cho người kia. Anh ta đã để cô ta dầm mưa hai tiếng đồng hồ trong một đêm lạnh
lẽo nhưng lại vô cùng lo lắng khi cô ta đổ bệnh. Cô ta giả say để dành cho anh
ta khoảng trống với một người con gái trong lúc bản thân cô ta như chẳng còn
chút sức sống nào. Có lẽ dù có chuyện gì xảy ra với bản thân đi nữa, họ cũng sẽ
tiếp tục sống để che chở cho người còn lại.
Vũ đậy vung nồi canh rồi quay lại chỗ cô ta
nằm. Anh ngồi dựa lưng vào giường, đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Mọi thứ đều đã
được đóng gói. Quần áo để trong va li, vài khung hình bọc bìa giấy xi măng. Trên
tường là cuốn lịch của năm ngoái. Bàn phấn trống trơn, chỉ có một lọ sáp nho nhỏ
hình quả đào. Vũ nâng lọ sáp lên, mùi đào chín ngòn ngọt len tới. Vũ nhìn cô ta
thở khó nhọc trong giấc ngủ, nằm quay người về phía bên phải, hơi co ro và bất
động. Có lẽ nên để cô ta nghỉ thêm một lúc nữa, chuẩn bị tới giờ uống thuốc mới
nên ăn cháo. Cơn gió thổi tới từ lối cửa ra ban công làm cô ta khẽ cựa mình. Vũ
vội vàng chạy tới đóng của. Gió làm những trang đầu tiên của cuốn sổ tay đặt
trên va li lật tung, bay tới bay tui sột soạt. Anh rón rén bước tới bên cạnh cô
và cầm cuốn sổ lên. Vũ mang nó lại chỗ thành giường anh đang ngồi dựa. Cuốn sổ
rất lớn và có vẻ đã cũ. Vũ lật từng trang, mỗi trang đều gắn một bức ảnh tuyệt
đẹp, bên dưới cùng là vài dòng ghi ngày tháng và suy nghĩ của cô. 20/8, năm...
Vũ ngần ngại đóng cuốn sổ lại và nhìn cô gái đang thiêm thiếp ngủ. Đó là những
dòng chú thích của gần năm năm về trước. Lúc đó cô gái dửng dưng và mệt mỏi kia
đã nghĩ gì? Vũ tới ngồi bên cạnh cô. Anh lấy cái khăn đã nóng bừng bừng trên
trán cô xuống, nhúng vào thau nước bên cạnh rồi khẽ lau những giọt mồ hôi đang
rịn ra trên trán và thái dương cô. “Di…” Vũ khẽ thì thào tên cô. Hàng mi của Di
lúc nhìn gần thật dài và mảnh. Lúc này trông cô trẻ thơ hơn rất nhiều, giống
như những lần cô chỉ buộc mỗi phần tóc mái lên, mặc bộ đồ ở nhà lụng thụng rồi
ôm cuốn sách ra ban công ngồi, giống như chưa bao giờ có điều gì làm cô phải
khóc và bỏ chạy khỏi đám đông vậy. Vũ đắp lại khăn lên trán Di rồi trở về chỗ
ngồi.
Vũ chậm rãi giở từng trang trong cuốn sổ
tay.
20/8, năm… Hôm nay là một ngày trọng đại,
cuối cùng em đã theo mình về nhà. Từ hôm nay, mình sẽ nhìn tất cả mọi thứ đẹp
hơn, giống như nơi này vậy. Thung lũng Londa, Indonesia. Một ngày nào đó nhé!
Bên trên là ảnh một vùng thung lũng xanh mướt trong sương sớm và ảnh của một
cái máy ảnh hiệu Canon.
22/12, năm… Trời lạnh quá. Thằng Phương
không muốn mình đi chụp ngày mai. Nó muốn mình tới Phuket với nó và Nhã. Ở chỗ
anh bây giờ tuyết cũng đang rơi. Giá mà… Phuket, đợi nhé! Bên trên là bức ảnh
bãi biển trải dài với bờ cát trắng xóa và ánh nắng chói chang.
14/2, năm… Ở nơi này có thật nhiều tình
yêu. Happy Valentine. Bên trên là bức ảnh chiếc khăn màu xanh da trời vắt trên
một cành mận nở hoa trắng xóa, Di năm hai mươi mốt tuổi và một đám trẻ địa
phương lố nhố đứng bên dưới, nụ cười trong veo.
15/3, năm… Bức ảnh một con đường nho nhỏ nằm
giữa những ngôi nhà lát đá với kiến trúc châu u và những chậu hoa nhiều màu sắc
nở trên cửa sổ. Bên cạnh là bức ảnh chiếc điện thoại, màn hình đang bật sáng với
hình ảnh số ẩn đang gọi.
“Nhớ.”
Vũ lật qua từng trang, từng trang một trong
ánh đèn yếu ớt. Những tấm ảnh ngày một dày lên. Đến giữa cuốn sổ là những trang
trắng, những dòng chú thích biến mất, chỉ còn thông tin về ngày tháng năm. Vũ
không đủ kiên nhẫn để lật từng trang một, anh tìm tới trang đầu tiên những dòng
chú thích trở lại.
16/12, năm… Thế giới này rất nhỏ bé, giữa
hàng tỉ người, ta tìm thấy nhau. Thế giới này cũng thật rộng lớn, quay lưng một
cái đã không bao giờ nhìn thấy nhau nữa. Thế giới này nhỏ bé hay rộng lớn, hãy
để cho mình được tự quyết định.
Trang đó không có tấm ảnh nào.
Vũ lật tới những ngày gần đây nhất.
12/2, năm… Bức ảnh chiếc giày với cây xương
rồng mới được trồng lại ngoài ban công.
“Rất nhiều thứ đã vỡ nhưng lời hứa của mình
vẫn còn nguyên.” Bên dưới là hình ảnh thung lũng xanh mướt ở trang đầu tiên. Sẽ
gặp nhau nhé! Còn 110 ngày.
13/2, năm… Bức ảnh cánh đồng hoa trắng ở
cao nguyên, một tấm khăn trải rộng với mấy đĩa đồ ăn và bình bước cam màu nhựa
trắng. Vũ đang ngồi ở đó, duỗi thẳng chân và nhìn lên tán cây trên đầu.
“Sự bình yên của người khác, sẽ trở lại… với
mình, đến đây P nhé!”
16/2, năm… Một con suối và một vạt rừng nhỏ
trắng xóa trong mưa.
“Một nơi không có tên lúc này là nơi mình…
muốn… đến.” Còn 88 ngày. Đi thôi.
Trang cuối cùng là ngày hôm qua.
Một tấm ảnh được chụp từ trên cao xuống,
cái giếng nước trong vắt trong sân một ngôi nhà cổ, một cô gái mặc bộ áo dài trắng
đang đổ nước từ gáo ra, nụ cười tươi tắn.
“Mùi hương của hoa quế chỉ rõ nhất khi ta đứng
ở trên cành. Nụ cười của người khác thật trong. Không tiếc bàn chân trái đang
rướm máu. Đến đây, P.”
Vũ đóng ngay quyển sổ lại, vội vàng chạy tới,
lật phần dưới tấm chăn đang che đôi chân của Di lên. Bàn chân trái của cô đang
đặt lên trên bàn chân phải. Vết thương được băng lại bằng mấy miếng urgo chồng
lên nhau. Mắt cá chân của cô đã đỏ và tím lại. Vũ khẽ chạm vào đó, Di cựa mình.
Có lẽ vì vậy mà cơn nóng sốt không hề giảm, có thể cô đã bị trật khớp hay rạn
xương.
“Cô tự chăm sóc cho mình như vậy sao?” Vũ lẩm
bẩm trong đầu. Anh nhìn vào bàn chân với những miếng urgo chằng chịt của Di. Với
bàn chân như vậy, cô ta sẽ đi được đến đâu? Với bàn chân như vậy thì làm sao xỏ
high heels mà không thấy khó khăn cho được? Không lẽ những đứa con gái cô đơn
và tự chăm sóc bản thân mình đều để cho đôi chân trở nên như vậy? Vũ tự nhủ với
mình trong lúc lục tìm lá cao dán trong tủ thuốc của Di, nếu một ngày nào đó
anh trở thành người đàn ông của bất kỳ ai, điều đầu tiên anh chú ý tới chính là
đôi chân họ.
Mồ hôi vẫn rịn ra trên trán Di, cô không thể
xoay người vì cái chân đau. Vũ đỡ Di xoay người lại, lót cái gối dưới cái chân
đau của cô. Nửa người bên phải của cô đã mướt mồ hôi và nóng giãy. Vũ mở chăn
và nhìn chiếc áo len mỏng dính chặt vào lưng cô, đám tóc sau gáy ướt đẫm. Cảm
giác xót xa bỗng làm anh ngạt thở. Vũ cẩn thận lau cánh tay và phần cổ cho Di.
Anh đắp lại chăn rồi ngồi thừ bên cạnh cô. Đôi môi Di mở hé, khô rang. Anh cố
đút cho cô vài thìa nước. Cô nuốt khó nhọc từng chút một, mắt vẫn nhắm nghiền.
Vũ vén phần tóc mái dính trên má cô sang một bên, khẽ chạm vào hàng mi dài và mảnh.
Trên đôi môi cô vẫn đọng lại một chút nước, ngân ngấn, sóng sánh trong nhịp thở.
Vũ cúi xuống muốn lau cho cô. Ngón tay anh chạm lên đôi môi ươn ướt, chạm vào
hơi thở nóng bừng của cô. Vũ cúi xuống thấp hơn chút nữa, hương đào chính từ
đâu thoảng lại, Vũ nhắm mắt, chạm môi mình vào giọt nước sóng sánh trên môi cô.
Giọt nước trong và thơm hương đào tan trên môi Vũ thanh thanh, mát lạnh nhưng
hơi thở của Di sau đó lại như đốt cháy lòng anh.
Vũ ngồi bên bàn phấn, ngủ thiếp đi bên cạnh
cô hàng xóm. Khi tỉnh dậy, anh thấy anh chàng xỏ khuyên đen đã ngồi dựa ở thành
giường, đang say ngủ, trên người còn nguyên bộ quần áo tối hôm qua.
Vũ hâm nóng lại cháo rồi đánh thức Di dậ.
Di chậm chạp mở mắt. Bàn tay Vũ đặt nhanh lên trán cô. Cơn sốt không hạ nhiều lắm.
“Cô dậy ăn cháo nhé! Quá bốn tiếng rồi.”
Cô có vẻ bất ngờ vì sự có mặt của anh.
“Sao anh còn ở đây? Anh không phải đi làm
sao? Anh lấy bát cho tôi nhé! Tôi sẽ tự ăn.” Cô thều thào và cố tìm cách ngồi dậy.
Vũ đỡ Di, kê gối cho cô dựa vào tường rồi
bê bát cháo tới, đặt trong một cái khay, chậm rãi múc một thìa đưa tới trước mặt
Di. Cô muốn tự đón lấy thìa cháo nhưng anh không đưa, đặt thìa cháo lên môi cô.
Cô đành nuốt. Cứ như vậy, anh đút cho cô ăn hết bát chát rồi giúp cô lau miệng.
“Anh lấy cho tôi chút nước nhé! Đến giờ uống
thuốc rồi.” Cô vừa nói vừa quay qua bên cạnh tìm túi thuốc.
“Cô không uống thuốc nữa.” Vũ bê đến một ly
nước cam, đặt ống hút vào miệng Di.
“Tại sao?” Cô gạt cốc nước cam sang một
bên. Vũ lại đặt ống hút vào miệng cô, buộc cô phải uống.
“Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện bây giờ.”
“Tôi có sao đâu mà phải đi bệnh viện?” Cô cố
nói to hơn.
“Cái chân như vậy chắc chắn là bong gân hay
trật khớp, rạn xương rồi, cô cần tới đó để người ta kiểm tra.”
“Tôi không đi đâu, anh không thể biết bệnh
của tôi bằng tôi được.” Cô gạt cốc nước cam sang một bên, vẻ cương quyết.
“Cô nghĩ cô biết bệnh của cô à? Cô muốn đi
đâu với cái chân như vậy? Được người khác quan tâm và giúp đỡ, cô nên im lặng
và chấp nhận chứ! Một người ngừng quan tâm đến cô không có nghĩa là cô phải tự
làm mọi thứ và muốn làm gì với bản thân mình cũng được.” Vũ tức giận thực sự,
anh phải cố kiềm chế để không quát ầm lên khiến anh chàng xỏ khuyên đen thức giấc.
“Việc tôi làm gì với bản thân mình thì ảnh
hưởng gì tới ai mà…” Cô hàng xóm ngơ ngác khi chưa nói dứt lời thì Vũ đã tháo
khăn quàng cổ của anh, quàng lên cổ cô. Anh dùng hai tay nhấc cả chăn lẫn người
cô lên.
“Anh làm cái gì đấy hả?” Cô phản đối yếu ớt.
“Cô nên nhỏ tiếng để anh ta ngủ, taxi đã đợi
dưới nhà rồi. Cô có thể chọn được bế hay được cõng xuống dưới đó.”
Cô ta nhìn Vũ, vẻ mệt mỏi.
“Cõng”, Di thở dài nói.
Vũ đặt Di xuống sàn rồi nhanh chóng kéo tay
cô qua cổ, cõng cô trên vai. Di vẫn quấn chiếc khăn bông in hình gấu Pooh quanh
người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT