Trong cơn gio' nhe nhàng nhưng se lạnh khi sắp chuyển đông shine ngước đôi mắt buồn bả nhìn về nơi xa xăm.Lúc đó không ai biết cậu thiếu gia chúng ta đang nghỉ gì.Đôi mắt ưu sầu,lạnh băng,...
Đang trong nổi suy tư,một cô bé chạy với tần số khá la khủng.Đúng như mọi người nghỉ 2 người họ đả chạm mặt nhau nhưng thường thì sẽ có 1 tiếng sét tình yêu nhưng trong trường hợp này thì lại khác...
-Nè!đi ko nhìn hả con kia!.Tiếng quát lớn của shine khiến những ngưới đi dường và cũng nhất là những bà 8 sẽ phải tấp vào già chuyện.
-"Con kia" dùng ngôn ngữ với phụ nữ thế hả?Tên bất lịch sự.cô bé cũng chẳng chịu nhịn vứa quát lớn theo đó tặng kèm 1 món quà là 1 cú đá ngay chân khiến shine ôm chân lại.
Tặng thưởng xong món quà cô bé nhanh nhẹn chạy đi nhưng lần này tần số cao hơn bang đầu(cũng đúng thôi Lâm Khải Uyên- Jen là 1 vận động viên điền kinh có hạng ở trường mà).Còn về mặt shine chĩ ngước nhìn rồi đứng dậy miệng cười hiểm,miệng nói nhẩm:-"Tây Long à!''
Sau cú va chạm đó cô bé ngây thơ trong trắng kia...không biết đả đụng vào ai,sau này cô bé co' hối hận về cú đa' không các ban đọc cùng xem nhé!^^
Haizzz!tiếng thở dài của Jen đang trong tiết học Văn khiến không khí im lặng mất đi hồi nào cũng ko biết và thế là ví 1 phút lầm lỗi...
-Ra ngoài đứng tấn cho tôi ngay lập tức!!tiếng thầy giáo Dũng bụng phệ(nick name của thầy)làm cho Jen nói sao nhỉ "sung sướng" hí hửng đứng tấn cô bé nghỉ thầm:"Thà đứng tấn còn hạnh phúc hơn nghe ông thầy già đó gây mê"
Trong lúc đứng chịu hình phạt Jen đứng nhìn về phía bầu trời xanh thẳm có những chú chim bay ngang qua rồi mất hút,có những chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi lại bay vào không gian yên tĩnh cũng không đúng cho lắm.
Cảm hứng bị cắt đi khi Jen hết sưc ngạc nhiên ánh mắt không hề chớp va nói trong giọng điệu bán tính bán nghi:"Tên này là tên hồi sáng!sao hắn lại ở đây?"
-Chào người quen! shine nói trong gương mặt vui vẻ thoáng chút lại có nét kiêu ngạo,ánh mắt nhìn Jen lúc lạnh lùng nhưng lúc lại giận dổi.
-"Ai lại thèm quen 1 tên bất lịch sự chứ!"lời nói khiêu chiến của Jen dành cho shine khiến từ 1 lớp học đang yên ổn nháo nhào chạy xem sự tình va cả thầy giáo thân yêu cũng không phải người ngoại lệ.
-Nhẹ nhàng shine đặc 2 tay lên tường ep' Jen lại và rồi đưa tay lên càm Jen nhìn sâu vào mắt cô bé thoạt đầu là sự chống đối nhưng cái ánh mắt như cuốn người nhìn vào 1 không gian vô tận như đang được bươc sâu vào con ngươi shine.Đôt ngột chỉ trong vài giây ánh mắt thay đổi đó là sư đáp trả lại lời khiêu khích của Jen cung với 1 lời nói khiến ai nghe cũng xanh rờn:-"Đã thế thì đừng trách sao tôi ác"quay ngoắc đi với nét mặt kiêu ngạo theo sau đó la tiếng những cô tám già lên tiếng:-"Ôi!!!!!!!!!đẹp trai quá,đúng chuẫn không cần chỉnh!!!
Còn Jen thì bổng nhiên tim đập liên hồi có thể nói la shine chính la nguyên do,cô bé nhìn bóng shine đi khuất rồi uỵch người xuống đất.ngước nhìn shine đi lòng cô bé suy nghỉ vẩn vơ.
tỐi..............
(Trịnh Khải Vân ba là chủ tịch của tập đoàn Trịnh phát mẹ là một ca sĩ có tiếng,sinh ra 1 gia đình sung sướng nhưng chưa bao giờ được sư quan tâm của cha mẹ=> nghe từ thông tin lá cải) cô bé thở 1 hơi dài rồi suy nghỉ vẩn vơ..."Cậu ta ban đầu là 1 tên thô lộ khó ưa,nhưng sau khi nhìn vào cái đôi mắt đó cứ như có 1 mảnh lực nào đó vậy...buổi tối Jen cứ nghỉ rồi nghỉ...có lúc cô bé nghỉ minh bi cuốn hút bởi cái nét đẹp đó chăng hay la vì 1 lí do nào đó.Buổi tối đó Jen ngủ sớm và sáng sớm đôi mắt thâm quần làm cho ai nhìn thấy đều miệng chữ A.Cũng cái buổi sáng đó,shine củng đưng đơi Jen ở cổng trường,Jen thấy vậy chân bước đi nhanh như muốn né nhìn cái ánh mắt đó.
Bổng nhiên...
-Làm ban gái tôi nhé?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT