Kỳ Vy đang giúp mẹ rửa rau ở dưới bếp, còn An Phong thì lúc nào cũng theo sát nàng ta không rời, điều này khiến Kỳ Vy có chút không thoải mái, đôi chân mày của nó đôi khi cứ châu lại quay sang nhìn chàng ta như muốn nói “ Đâu cần phải canh giữ mình như tù nhân như vậy chứ?”, còn chàng ta chăng mấy đê ý nét mặt của Kỳ Vy cho lắm, An Phong hình như đang dõi mắt nhìn đâu đó trong căn nhà, chỉ đôi lúc mới quay sang nhìn Kỳ Vy.

Chợt chiếc điện thoại di động của nó để ở phòng khách đổ chuông:

- Con có điện thoại kìa! – Tiếng gọi của bà Hạ,

Ban đầu nó chẳng hề có ý định sẽ bắt máy nhưng vì mẹ đã nhắc thì nó đành phải đi đến bắt máy:

-Kỳ Vy phải không ? – Tiếng nói nhẹ nhàng của một cô gái

-Phài… - Nó khẽ đáp, trong lòng đang tự hỏi không biết cô gái này là ai, nó luôn cảm giác rằng cô gái này rất quen.

-Tôi là Tuyết Ni đây…. – khi tiếng nói của cô gái vừa dứt, Kỳ Vy có chút bất ngờ, đúng thật như thế thì ra là Tuyết Ni, người mà nó thoáng nghĩ đến. Nó tự hỏi không biết cô ta gọi điện cho nó có chuyện gì, nhưng chắc cũng không có gì nghiêm trọng – Kỳ Vy khỏe chứ hả ? Mình có làm phiền cậu không ? – Tuyết Ni đã bắt đầu đổi cách xưng hô với Kỳ Vy, một phần cả hai cũng bằng tuổi nhau, một phần sẽ tạo cảm giác gần gũi, thân thiện hơn với Kỳ Vy, thực chất Tuyết Ni rất muốn kết bạn với Kỳ Vy, nhưng vì Việt Anh lại là bạn trai của Kỳ Vy, nên nó lại sợ Kỳ Vy sẽ không thích.

-À! Vâng – Nó ấp úm, nhất thời không biết phải nói gì với Tuyết Ni, Kỳ Vy lại bất ngờ cách xưng hô của Tuyết Ni, suy cho cùng nó có chút thích cách gọi như thế - Mình khỏe. Tuyết Ni cũng vậy chứ ?

-Ừ! Mình sắp về Thượng Hải rồi! Nhưng ở đây buồn quá, Kỳ Vy qua nhà mình chơi nhé ? – Tuyết Ni vội vào chủ đề cần nói

-Nhà của Ni ? – Kỳ Vy to mắt, cô ấy mời mình đến nhà cô ấy ư?

-À, cậu đừng hiểu lầm mình chuyện gì nhé, chuyện qua rồi mình không còn bận tâm nữa đâu! Mình chỉ muốn Vy đến nhà mình tâm sự với mình thôi. –

Kỳ Vy đồng ý lời mời của Tuyết Ni, nó quyết định đến nhà Tuyết Ni sau khi giúp mẹ làm xong những công việc lặt vặt.

Kỳ đang trong phòng, nó đang chuẩn bị quần áo thay để đến nhà Tuyết Ni, phía sau nó là An Phong, chàng đang ngồi trên giưởng của nó, ánh mắt luôn dõi theo nhất cử nhất động của nó.

-Nàng… định đi đâu sao? –

-À! Tuyết Ni gọi em đến nhà cô ấy chơi – Nó vừa nói vừa tìm quần áo trong tủ. Nó như hiểu ra ý của An Phong, chắc hẳn chàng ấy sẽ lại đi theo nó như kiểu “ta muốn bảo vệ nàng…” – Nhưng anh không cần phải đi cùng em đâu, anh đừng lo lắng cho em nhiều như vậy.

Nghe câu nói mà Kỳ Vy thốt ra, An Phong khẽ nhíu mày

-Ta chỉ muốn bảo vệ nàng – chưa để An Phong nói hết câu, Kỳ Vy vội chen vào

-Lại như thế nữa rồi, em cảm thấy vô cùng không thoải mái khi lúc nào cũng có người bên cạnh mình như vậy, anh đừng có xem em là trẻ con có được không ?

An Phong chỉ im lặng, không biết chàng có nên nói hết mọi chuyện cho Kỳ Vỳ về Vô Thần ?

-Vì an nguy của ta và nàng, và cả Thiên Giới, ta không thể giấu nàng thêm nữa… - Nghe An Phong nói đến đó, Kỳ Vy chợt tròn mắt sang nhìn chàng “ điều gì mà lại liên quan đến Thiên Giới ?” – Có một thế kẻ xấu đang tìm cách *** hại ta và nàng

- Thế lực xấu ? Ý anh là sao? – Kỳ Vy tự hỏi, là Thần thì làm gì có bất cứ thứ gì có thế đe dọa được chứ? Đối với An Phong chẳng có gì nghiêm trọng, trừ khi tên đó không phải là con người.

- Là tên nam nhân mà nàng gặp vào buổi tiệc hôm đó

- Sao ? anh đùa sao ? Không phải anh nói với em hắn là bạn của anh sao ? – Kỳ Vy cười khẩy nhìn An Phong, trong mắt lóe lên tia thất vọng, sao anh ta có thể nói dối nó như thế

-Nàng không hiểu đâu, ta chỉ là không muốn nàng hoảng sợ và lo lắng khi biết thân thế của hắn, nhưng đến nước này, ta không còn cách nào phải nói với nàng. Hắn là Vô Thần, là kẻ đã bị Thiên Đế trục xuất khỏi Thiên Giới cách đây hơn một ngàn năm

-Nhưng tại sao lại như thế?

-Hắn là một kẻ tham lam, không từ mọi thủ đoạn để chiếm Băng Châu, viên ngọc của Thiên Giới.

-Sao? – Nghe An Phong nói đến đó, Kỳ Vỳ như không thể nào tin được nữa, nhìn tên nam nhân đó đâu đến nỗi xấu xa như vậy, Đúng thật rằng không nên đánh giá con người bằng cái nhìn được, nó không thể ngờ trên Thiên Giới cũng có một vị thần xấu xa như vậy. Nhưng rồi Kỳ Vy vội đi vào nhà vệ sinh với bộ đồ trên tay, An Phong định đứng dậy đi theo thì… - NÈ! anh ngồi im đó… - Nó to mắt quát, anh ta thật bất lịch sự

-À! Ta….ta…. – Nghe Kỳ Vy nói, chàng mới giật mình “ Ôi trời, mình định làm gì vậy chứ….” nghĩ đến đó, hai má của An Phong đã đỏ lên, An Phong khẽ quay mặt sang chổ khác.

Kỳ Vy khẽ mỉm cười khi nhìn bộ dạng hiện giờ của An Phong, trong chàng ta đáng yêu thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play